Chương 20: Giấc Mơ
"Tom! Tớ đã nói với cậu rồi! Cái thứ đó sẽ không giúp ích được gì cho cậu đâu!" Một thiếu niên tóc bạch kim hét lên.
"Sao cậu nhiều chuyện thế hả!? Chuyện của tớ thì tớ tự quyết! Không cần cậu phải quyết định và chịu trách nhiệm dùm!" Người tên Tom kia rít lên với cậu thiếu niên tóc bạch kim rồi quay người đùng đùng bỏ đi.
Thiếu niên tóc bạch kim thở dài.
Chuyển sang một cảnh khác, có một thân người cao to mặc áo chùng xanh lục đang đứng trước cái bàn làm việc của hắn mà rít lên từng đợt với hai đang quỳ trước mặt hắn. Mặt của tên này phải nói là... Eo ôi! Người gì đâu mà không có mũi! Không có lông mày! Đầu thì trọc lóc! Đến cả môi còn không có da nữa! Đã thế mặt lại như một con rắn! Phải nói là không có tính thẩm mĩ gì hết, đúng là làm mù mắt người nhìn!
Hình như là tên đầu trọc kia đang nói gì gì về cái nhiệm vụ nào đó, còn thêm cái gì mà lời tiên tri nữa. Nói cái gì mà chẳng lọt vô tai chữ nào được hết.
Lại chuyển sang một cảnh khác.
Tên đầu trọc lần này đang đứng trước mặt hai đứa nhỏ sơ sinh nào đó mà trợn mắt lên nhìn. Hắn không thể tin nào là cái thần chú quỷ quái cổ xưa nào đó mà Evans Rosier và Rabastan Lestrange đưa cho hắn tuần trước lại khiến hắn tạo ra được hai đứa nhóc sơ sinh chỉ bằng ma thuật thôi sao!
Hắn nhíu mày đi lại chỗ hai đứa nhỏ, cúi người xuống nhìn chăm chăm vào hai đứa rồi... Lại chuyển sang một cảnh khác rồi.
Địa điểm lần này là ở Hogwarts. Không phải là sự hoàng tráng, uy nghiêm mà lại tan hoang, đầy đám đông điên cuồng chạy, còn có thêm những sinh vật khác như Nhân Mã, Bằng Mã, lại có cả gia tinh nữa chứ.
Ở Đại Sảnh Đường, có hai người đang phóng hai tia xanh lục và đỏ về phía nhau. Hai tia phép đụng vào nhau rồi tên đầu trọc trợn mắt lên nhìn. Cây đũa phép trong tay đầu trọc rơi khỏi tay hắn, bay thẳng về phía của một cậu thanh niên tóc nâu. Cậu thanh niên đó, nhẹ nhàng bắt lấy cây đũa phép, cậu nhìn về phía tên kia.
Hắn căng cứng cả người ra, miệng cứng đờ, mắt hắn trợn lên hung tợn. Trước khi cả người hắn ngã xuống, tận dụng một chút sức còn lại mà mấp máy trên môi tên của hai người nào đó "Delphini... Jeffrey..." Rồi ngã sấp mặt xuống nền.
Scropius giật mình mở mắt. Cậu từ từ ngồi dậy, bình tĩnh nhớ lại những gì mới xuất hiện trong đầu mình. Cậu xác định rằng những có đó là một giấc mơ thôi nhưng mà sao nó thật quá, làm tim cậu còn đập từng hồi. *Chắc là lucid dream thôi* Scropius lấy tay gõ nhẹ vào đầu nghĩ.
Kể từ khi thấy cái dấu ấn trên tay của Zanbin thì Scropius cứ thỉnh thoảng lại mơ thấy mấy giấc mơ lạ lẫm.
Kể cũng ngộ, lúc Scropius phát hiện cái dấu ấn trên tay trái của Zanbin thì cái dấu đậm lè à, mà sao khi cậu lén lút quan sát cái dấu ấn trên tay ông nội và ba cậu thì nó lại rất mờ, mờ đến độ cậu phải nheo mắt lại thật kỹ thì mới thấy được. Mà cậu thắc mắc một điều, Voldemort chết cũng được 21 năm rồi mà sao cái dấu ấn lại có thể xuất hiện trên tay của Zanbin được thế? Mà hai đứa nhỏ xuất hiện trong giấc mơ của cậu nữa? Là ai chứ? Mà Delphini và Jeffrey là ai nữa? Tại sao tên của hai người họ lại được Voldemort thốt lên ngay trước khi chết?
Scropius xoa xoa thái dương mình, chớp chớp mắt liên hồi để tiếp nhận những hình ảnh vừa nãy xuất hiện trong đầu.
Cậu lật chăn ra, bước xuống giường và nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa để không ảnh hưởng đến ông bà nội đang ngủ ở phòng đối diện. Scropius khẽ chân đi xuống phòng bếp để lấy cho mình một cốc sữa hay socola nóng để cho dễ ngủ xíu.
Giờ là 3h45 sáng, còn cỡ khoảng 12 tiếng nữa là cậu sẽ qua nhà của Albus để ăn sinh nhật lần thứ 13. Thằng bạn thân của cậu sinh trùng ngày với ba nó là 31/7. Scropius nhìn hộp vào mà cậu và mẹ đã dành nữa buổi tối để gói đặt trên bàn mà lòng mong chờ đến 4 giờ chiều nhanh nhanh chút để đón sinh nhật cùng Albus. Albus mời tất cả những người bạn thân nhất hay khá thân đến dự sinh nhật, tất nhiên là với những người nó ghét thì nó có mời không? Nghĩ sao mà mời.
Scropius bỏ cái vụ sinh nhật qua một bên, bước thật nhanh vào nhà bếp, gọi con Hulu-gia tinh của riêng cậu ra và làm cho một ly socola nóng. Rất nhanh đã có.
Scropius hốp từng ngụm socola nóng, đưa cái ly lại cho Hulu rồi chậm rãi bước lên phòng.
Khi đi qua phòng của ba mẹ, Scropius chợt phát hiện có ánh đèn phát ra từ trong phòng. Cửa phòng không được khép hoàn toàn, cậu tò mò nhìn vào trong thì thấy ba cậu đang cầm khăn mà liên tục lau trên mặt mẹ, trên mặt ba hiện giờ là sự hoảng hốt, lo lắng chưa từng thấy của ba. Scropius tính mở miệng hỏi xem có chuyện gì nhưng cậu chợt nghĩ lại, có khi không hỏi lại tốt hơn. Scropius nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, cậu làm chậm nhất có thể để không phát tiếng ồn nào ảnh hưởng đến ba mẹ.
Scropius từ từ đi về phòng mình. Lấy cái điện thoại trên bàn, mở lên thì thấy Albus vẫn còn đang online. Cậu ấn vào hộp chat với Albus.
-Làm gì giờ này mà còn thức thế?
Albus: Lòng mong đến chiều này được gặp mọi người nên không ngủ được, với lại có phim mới ra nên làm cú một bữa.
Còn cậu? Làm gì mà thức giờ này?
Đang ngủ thì gặp ác mộng nên tỉnh
Albus: Này, cậu có sao không? Chứ từ hồi tháng 10 năm ngoái đến giờ, tớ thấy cậu gặp hơi nhiều ác mộng rồi đấy.
Kể từ sau khi cậu ngăn thằng Zanbin sau khi nó đi đánh lộn với John Highs bên Gryffindor thì từ lúc đó đến giờ cậu gặp ác mộng hơi nhiều đấy.
Chắc không sao đâu, chắc là do lo lắng nhiều thôi
Albus: Bớt xạo dùm tui đi thiếu gia à, cậu thì có cái gì để lo lắng đâu chớ?
Hồi bế giảng năm hai cậu được hạng nhất rồi còn gì, lại thêm là Tầm Thủ được yêu thích nhất trong năm, rồi người có nhiều socola nhất vào lễ Tình Nhân và người nhận được nhiều lời tỏ tình nhất vào năm nay làm cho biết bao đứa con trai trong trường Hogwarts phải ghen tị, kể cả ông James còn kêu mình hỏi cậu bí quyết là gì nữa kìa
Xí, cậu cũng khác gì tui đâu mà nóiii!
Lúc bế giảng được hạng hai làm cho Layla và Rose nghi ngờ hai đứa tụi mình biết trước đề, sỡ dĩ Scropius Malfoy này được nhận nhiều lời tỏ tình thế là vì tui chơi Quidditch thôi, còn cậu được mấy nữ sinh trong trường mình bình chọn là nam sinh đẹp trai nhất trong trường và thứ hai là tui, cậu cũng nhận được lời tỏ tỉnh nhiều không kém gì tui đâu, cậu còn có cả mấy người năm sáu bảy tỏ tình nữa kìa, còn tui thì chỉ là năm nhất hay hai thôi, lớn nhất thì cũng là năm ba thôi
Albus: Ủa thế hả? Không nhắc thì tớ còn không nhớ là Albus đây được nhiều người thích thế đấyyyyy!
Cảm ơn đã nhắc nhe người đẹp trai đứng sau tui.
Thằng điên tự luyến!
Albus: Này không phải là tự luyến mà là vì tui iu bản thân tui mà thôiiiiiiiii
;-;-
Scropius tắt máy cái rụp rồi cố gắng chìm vào giấc ngủ để không nghĩ đến việc chụp lại đoạn tin nhắn đó cho Layla-người làm khùng làm điên để cho Albus nhận ra là cô nàng thích mình.
_____________________
Tác Giả: Thư Cao
Số Từ: 1478 từ
NGÀY:23/8/2022
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip