Chương 13
Thật không may, những ký ức nó chẳng thể kéo dài được lâu hơn, một nơi yên tĩnh và yên bình của cô đã bị gián đoạn phũ phàng. Cửa toa xe bị tung ra một cách dữ dỗi, đập vào tường và một cô bé với mái tóc dày màu nâu, theo sau là một cậu bé mặt tròn trông như sắp khóc đến nơi bước vào toa của cô.
Camellia nhìn họ vô cảm . Cô hơi khó chịu vì sự gián đoạn, và cả về cách họ mở cửa.
" Bạn có thấy một con cóc không ? " cô bé hỏi và đập vào mắt Camellia một đôi răng cửa lớn hơn mức bình thường , " Neville bị mất một con, và chúng tôi đang tìm nó . "
Camellia cho rằng Neville là cậu bé với khuôn mặt tròn. Đứa quái nào lại muốn đem một con cóc làm thú nuôi chứ ? Nhưng vì không biết làm gì với cậu ta , cô trả lời đơn giản " Không " và nhanh chóng quay lại với việc đọc sách . Nếu hai người đó có một chút thông minh , họ sẽ nhận ra cô đang đuổi khéo họ và muốn ở một mình .
Tuy nhiên , có vẻ như họ không hiểu ngụ ý của cô. Chúa ơi , cô mong rằng tất cả học sinh trong trường đừng có sự thông minh tầm cỡ họ . " Oh , cuốn sách đó không có trong danh sách của học sinh , đúng không ? Khi bạn đọc xong bạn có thể cho tôi mượn nó được không ? Cha mẹ tôi là Muggle , bạn biết đấy !? biết gì về phép thuật . Nhưng tôi đã đọc hết tất cả sách và tất cả các câu thần chú tôi đang cố gắng tập luyện đến hoàn hảo, tất nhiên . "
Camellia đã phải kiềm chế bản thân để không nguyền rủa cô (chỉ Hermione) . Cô không thể hiểu kiểu của cô . Có vài đứa giống cô ở trường cũ của cô. Họ có thể tương đối thông minh, nhưng họ đã đặt quá nhiều niềm tin vào sách vở và vật quyền thế , họ không có một suy nghĩ nào về định kiến của riêng mình. Và họ luôn luôn có thái độ tốt hơn, như thể chúng là món quà của Thiên Chúa dành cho con người. Và nếu ai đó đạt thứ hạng cao hơn thì là vì người đó đã gian lận, vì không ai có khả năng tốt hơn họ. Và con nhỏ này đã dùng thái độ giống hệt như thế và nó còn hơn cả đủ để khiến Camellia không hề muốn có dính líu gì với nhỏ, xem xét đến tất cả điều đó, thực sự chỉ có duy nhất một câu trả lời Camellia có thể nói với nhỏ .
" Không "
Cô thậm chí còn không nhìn tới cô ấy. Camellia cho rằng ít ra con nhỏ sẽ nghe được và rời đi, thấy rằng cô đã thể hiện hoàn toàn rõ ràng rằng cô không hề quan tâm. Rõ ràng con nhỏ quá kém thông minh. Cô gắt gỏng và nói với giọng vô cùng kiêu ngạo và tự phụ :
" Bạn đang rất bất lịch sự đó, bạn biết không ? "
Lúc này Camellia nhìn lên từ cuốn sách của cô, nhướng mày nhưng không biểu lộ ra bất kì cảm xúc nào khác, cô trả lời với giọng đều đều .
" Oh ? Tôi đang bất lịch sự ? Lạ thật , bạn thấy đấy, tôi coi việc xông vào toa xe của một người lạ mà không gõ cửa hay hỏi nếu bạn có thể vào không mới là một việc rất bất lịch sự. Tôi cũng coi việc ở trong toa của người lạ khi rõ ràng người đó không bạn xuất hiện ở đó là bất lịch sự . "
Cô gái đỏ mặt và khi cô đang rõ ràng chuẩn bị Cô bé đỏ mặt và khi cô đang rõ ràng chuẩn bị tuôn một tràng dài những câu nói tức giận ngớ ngẩn một cách thông minh , cậu bé đi cùng cô kéo tay cô và ra khỏi toa .
" Đi thôi Hermione . Sẽ tốt hơn nếu ..."
Camellia không còn nghe được gì nữa vì cậu bé đã đóng cửa. Camellia gần như thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng được một mình. Ôi Chúa , cô hi vọng các học sinh khác sẽ khá hơn, nếu họ không khá hơn , Harry sẽ chỉ phải là cho họ khá hơn thôi, đúng chứ ? Một cái cười độc ác xuất hiện trên mặt cô và một nụ cười đều ở khóe môi .
Tuy nhiên, cô nhanh chóng rời khỏi giấc mơ của mình và nhớ rằng cậu đã quyết định chờ và xem. Giáo dục những đứa nhỏ về việc họ nên cư xử thế nào với cô, không nằm trong việc chờ và xem. Nhưng bạn thực sự có thể trách mắng cô khi thấy rằng dường như học sinh đã quá kém thông minh sao ? Đó thực sự là lỗi của cô nếu hầu hết họ cầu xin cô dạy cách cư xử cho họ ? Tất nhiên là không. Tuy thế cô chọn để chờ đợi và xem là cô đã kiềm chế khá tốt. Cô sẽ tiếp tục với kế hoạch của mình trừ khi có gì đó đáng kể xảy ra. Khoảng một giờ sau đó cô cảm thấy tàu chậm lại và cô nghe thấy một nói trong suốt chuyến tàu.
"Chúng ta sẽ đến ở Hogwarts trong năm phút nữa. Hãy để lại tất cả hành lý của bạn trên tàu. Chúng sẽ được tự chuyển đến trường."
Camellia kéo rương của cô xuống và cho cuốn sách vào thư viện, khi đã xong, cô cảm thấy con tàu dừng hẳn và cô nghe tiếng hàng trăm học sinh bắt đầu rời khỏi toa tàu của họ. Không muốn bị xô đẩy bởi một đám học sinh kích động quá mức, cô ở lại toa đợi đến lúc hầu hết bọn họ rời tàu để cô ra khỏi tàu.
Ngay sau khi rời tàu, cô nghe thấy một giọng nói rất to. "Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! "
Quay lại, Camellia thấy người đàn ông to lớn nhất mà cô từng thấy, bạn khó có thể thấy mặt ông ấy với những tóc và râu kia. Camellia nghĩ trông ông có vẻ khá dữ tợn.
"Đến đây, theo ta – còn học sinh năm nhất nào nữa không? Chú ý bước đi, còn giờ, học sinh năm nhất theo ta!"
Camellia thực sự để ý vào nơi cô đang đứng, con đường không có vẻ an toàn cho lắm. Người đàn ông khổng lồ nói cái gì đó mà Camellia không nghe thấy nhưng giây tiếp theo Camellia nghe thấy những học sinh năm nhất khác đồng loạt kêu 'Oooohhhhh' và cô nhìn lên và với rất nhiều nỗ lục, cô đã tránh việc gây ra tiếng kêu giống họ. Con đường đã đột ngột mở ra rìa của một cái hồ đen rất lớn. Nằm trên một ngọn núi cao ở phía bên kia, sáng lóa dưới bầu trời đầy sao, là một lâu đài to lớn với nhiều tháp pháo và tháp. Nhìn nó thật ngoạn mục và Camellia cảm thấy như ở nhà.
"Mỗi thuyền bốn người, mỗi thuyền chỉ bốn người thôi! "Người đàn ông lớn tiếng chỉ dẫn.
Ít bình chọn -> không có động lực viết
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip