Chương 11

Chương 11

Từ khi trở về Thương Khung Sơn phái, tâm trạng của Thẩm Thanh Thu luôn u ám nặng nề không vực dậy nổi. Cơm cũng chẳng muốn ăn, cả người tiều tụy đi không ít, phảng phất gió thổi sẽ bay.

A Hoàng nhìn thấy cũng xót lòng xót dạ, bưng điểm tâm đặt trước mặt y, lo lắng nói:

"Tiên sư, người ăn chút gì đó đi. Mới có mấy ngày mà đã ốm một vòng rồi."

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, lạnh nhạt đáp:

"Cứ để đó, ngươi ra ngoài đi, ta muốn được yên tĩnh."

A Hoàng gấp đến dậm chân, lại không thể làm gì hơn, chậm rì rì rời khỏi trúc xá.

Thẩm Thanh Thu sầu não thở dài, gạt không được hình ảnh Lạc Băng Hà ra khỏi đầu.

Nhạc Thanh Nguyên cần một trăm ngày tụ hồn kết phách, đến nay đã qua hơn một nửa. Nói cách khác, thời gian của y cũng không còn bao nhiêu. Thẩm Thanh Thu suy nghĩ rất lâu, thay vì cứ tiếp tục lẩn quẩn tránh né, chi bằng dùng những ngày tháng ít ỏi còn lại, êm đẹp ở bên cạnh Lạc Băng Hà, để khoảng cuối của sinh mệnh, sống không lãng phí.

Nghĩ thông được rồi, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn, y đứng dậy, muốn tìm Lạc Băng Hà. Bên mũi chợt ngửi được một mùi hương ngọt ngậy kỳ quái.

Trước mắt tối sầm, Thẩm Thanh Thu lập tức biết được hương thơm đó là gì, nhưng đã quá muộn, cơ thể y lảo đảo ngã xuống, ngất đi.

Lúc tỉnh lại, đầu vẫn bị thứ mê hương đó làm cho choáng váng.

"Thẩm phong chủ, tỉnh rồi sao?" Hồng y nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, uyển chuyển từng bước tới cạnh giường, ngón tay trắng nõn nhấc cằm Thẩm Thanh Thu, cười nói: "Đã lâu không gặp rồi, không biết ngài còn nhớ tiểu nữ hay không?"

Thẩm Thanh Thu nheo mắt, lạnh lùng đáp:

"Sa Hoa Linh."

Y làm sao quên được, một trong những nữ nhân được Lạc Băng Hà sủng ái nhất, đồng thời cũng là thánh nữ ma tộc đương nhiệm. Trong lòng khẽ trầm xuống, nàng có thể ra tay độc ác tàn nhẫn thế nào, y đã từng được lĩnh giáo qua.

Lần này rơi vào trong tay Sa Hoa Linh, tuyệt đối sẽ không được nếm trái ngọt. Thẩm Thanh Thu oán giận cắn răng, tiểu súc sinh kia phong hoa tuyết nguyệt lại đem hết rắc rối đổ lên đầu y.

Mụ nội ngươi Lạc Băng Hà, sớm biết vậy đã thiến ngươi cho rồi.

"Thẩm phong chủ còn nhớ rõ, tiểu nữ thật vinh hạnh. Lần này gặp lại, có một lễ vật đặc biệt muốn tặng cho ngài." Nàng vỗ tay vài tiếng, cửa được mở ra, hai tên ma tộc lập tức xuất hiện.

Thẩm Thanh Thu cảnh giác, dự cảm bất an càng lúc càng lớn.

"Ngươi muốn làm gì?"

Sa Hoa Linh cười ngọt như mật, đáp:

"Ngài cần nam nhân thôi mà. Muốn bao nhiêu cứ nói với ta, ta đều có thể giúp ngài thoả mãn. Tội gì phải ép buộc bản thân chung đụng với kẻ mình hận nhất."

Nàng bóp mặt Thẩm Thanh Thu, nhét thuốc vào. Thuốc viên vừa chạm đầu lưỡi, lập tức liền tan trong miệng, y kinh hoảng, dùng hết sức nôn ra.

Dược hiệu tức khắc có tác dụng, Thẩm Thanh Thu cảm thấy cả người nóng như lửa đốt, hạ thân lặng lẽ sung huyết, nơi u cốc nhỏ hẹp cũng tự động tiết ra dịch thể.

"Thuốc này chuyên dành cho những nam nhân lẳng lơ như ngươi, ta mất rất nhiều công sức mới tìm được đấy." Sa Hoa Linh quay đầu nhìn hai tên ma tộc kia, ngoắc tay gọi chúng tới, căn dặn "Các ngươi nhớ phải hầu hạ Thẩm phong chủ thật chu đáo."

"Tuân lệnh thánh nữ."

Thẩm Thanh Thu sợ hãi, toàn thân mềm nhũn vô lực, cố gắng dùng cả tay lẫn chân bò vào sâu bên trong giường, cầm gối ném qua.

"Cút ngay! Không được tới gần ta!"

Y quát lớn, nhưng sức lực quá yếu, không tạo được bất cứ tính uy hiếp nào, ngược lại thanh âm tinh tế khàn khàn, cực kỳ mê người. Hai tên kia đỏ mắt, bị sắc dục che mờ tâm trí.

Một tên lao tới giữ chặt hai tay Thẩm Thanh Thu kéo qua đỉnh đầu, tên còn lại chen bên dưới tách hai chân y ra. Bên tai còn thoáng nghe thấy tiếng Sa Hoa Linh cười đến dạt dào đắc ý.

"Không được động vào ta."

Y giãy dụa kịch liệt, giơ chân đạp thẳng vào ngực tên kia, bị hắn nổi điên tát cho một cái say xẩm mặt mày.

"Tiện nam nhân, không phải chưa từng bị ai thao. Giả vờ thanh cao làm cái gì."

Thanh âm vải vóc bị xé vụn vô cùng chói tai, hai mắt Thẩm Thanh Thu mờ mịt trống rỗng, dục hoả đốt người, nóng tới mức gần như thiêu hủy lý trí của y thành mảnh vụn. Những nơi bị bọn chúng chạm qua, giống như châm thêm lửa, lại giống như được tưới nước giải khát, vừa nhục nhã vừa sảng khoái.

Nửa thân trên của Thẩm Thanh Thu đã bị lột trần. Tên phía trên thò bàn tay thô ráp vân vê hai đầu vú của y, tên bên dưới mò vào trong quần cách lớp tiết khố xoa nắn tiểu huyệt ướt đẫm.

"A!"

Thẩm Thanh Thu kinh hô, một cơn buồn nôn từ ngực vọt thẳng lên cổ họng, khoé mắt tràn đầy lệ quang.

Lần đầu tiên với Lạc Băng Hà, có phản cảm, chán ghét, nhưng không buồn nôn cực độ như thế này. Thẩm Thanh Thu chưa bao giờ nghĩ tới, kẻ khác chạm vào y, dù cho có tác dụng của thuốc, vẫn khiến y ghê tởm muốn chết.

Lạc Băng Hà...

Tiểu súc sinh...

Cứu ta!

Y cắn chặt môi cố giữ lại một tia lý trí, trong đầu không ngừng gọi tên hắn, gọi đến thê lương tuyệt vọng.

Hắn sẽ không đến, hắn vốn không thể biết được tình trạng của y hiện giờ.

Lần này, thực sự là không đợi được nữa.

Quần cũng bị cởi ra, trên người chỉ còn tiết khố là thứ che đậy cuối cùng. Thẩm Thanh Thu từ bỏ chống cự, khẽ há miệng muốn cắn lưỡi tự sát.

Trước mắt, máu đỏ đầy trời. Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, hai kẻ đang giữ chặt người y phút chốc biến thành hai cái xác không đầu, đổ ập xuống giường. Lạc Băng Hà đứng bên cạnh, trong tay vẫn cầm thủ cấp của một tên, quăng đi như rác rưởi.

Ánh mắt hắn bạo nộ, điên cuồng, đau lòng, phẫn uất, toàn thân đằng đằng sát khí, hệt như ác quỷ vừa chui lên từ dưới địa ngục vô gian, thèm khát máu tươi và giết chóc.

"Lạc Băng Hà..." Thẩm Thanh Thu khẽ gọi, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm hắn, không dám chớp mắt dù chỉ một giây.

Y rất sợ đây chỉ là ảo giác.

"Sư tôn..." Nghe y gọi, cuồng phong bão táp trong mắt hắn dần tan, chỉ còn lại thương tâm tột cùng. Lạc Băng Hà cẩn thận ôm y, cảm nhận vai áo đã ướt đẫm nước mắt.

Hắn cởi áo ngoài mặc vào cho Thẩm Thanh Thu, bế y lên, lại nghe y khó chịu rên rỉ:

"Lạc Băng Hà...ta nóng quá...nóng chết mất..."

"Chúng còn dám hạ thuốc người?"

"Nóng...hức... khó chịu quá ...ta muốn... cho ta..."

Lạc Băng Hà khẩn cấp ôm y đến hồ nước nóng, nhảy vào bên trong. Nước hồ ấm áp tẩy sạch máu tươi trên người Thẩm Thanh Thu, nhưng không dập tắt được dục hoả đang từng cơn thiêu đốt. Y lôi kéo vạt áo của Lạc Băng Hà, vừa hôn vừa cắn loạn khắp người hắn, hai chân thon dài quắp chặt eo hắn, dán dính không một khe hở.

"Mau tiến vào...ta chịu không nổi nữa..."

Thanh âm nức nở yếu ớt như vậy, chẳng khác nào xuân dược kích phát thú tính của nam nhân. Lạc Băng Hà tháo đai lưng, nâng cự vật đã ngẩng đầu thức tỉnh đâm vào trong hậu huyệt.

"Ưm a..."

Thẩm Thanh Thu thất hồn lạc phách kêu rên, bị đâm tới sung sướng thống khoái. Tiểu huyệt được côn thịt thô to lấp đầy, ra sức liếm mút hầu hạ nam nhân đang hung hăng chiếm hữu y. Thân thể bị hắn dạy dỗ nhiều lần trở nên vô cùng mẫn cảm, mỗi một cú thúc đều trực tiếp đập nát lý trí của Thẩm Thanh Thu, đưa y bay vút lên chín tầng mây cao, hoàn toàn chìm đắm trong nhục dục hoan ái.

Không thể nghĩ, cũng không muốn nghĩ, chỉ liều mạng khát cầu đối phương, mong cùng hắn hoà làm một thể, dây dưa không dứt.

Miệng huyệt bị dương căn thô bạo tách mở, khiến nước hồ cũng nhân cơ hội tràn vào nội bích, căng chặt tới mức trướng đau. Thẩm Thanh Thu ôm cổ Lạc Băng Hà, cắn mạnh lên vai hắn. Hạ thân bị hắn tàn nhẫn xỏ xuyên khiến cơ thể y phập phồng lên xuống, mạnh mẽ khuấy động mặt hồ yên tĩnh. Đau đớn và khoái cảm cùng nhau ập tới, kích thích quá lớn khiến Thẩm Thanh Thu cơ hồ mất đi ý thức.

Thật đau, cũng thật sướng, vẫn chưa đủ, còn muốn nhiều hơn.

"Mạnh nữa...thao chết ta đi..."

Lạc Băng Hà sửng sốt, Thẩm Thanh Thu bình thường có cạy miệng cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời này. Xem ra thuốc Sa Hoa Linh cho y uống công hiệu cực mạnh, rõ ràng muốn bức Thẩm Thanh Thu phải chết trên giường mới cam tâm.

Đáy mắt hắn chợt loé một tia thị huyết tàn ác. Ôm chặt Thẩm Thanh Thu đẩy nhanh tốc độ trừu sáp. Thịt non bị ma sát nóng bừng, gắt gao kẹp chặt dương cụ. Thành ruột bị kéo giãn hết mức tối đa, phun ra mật dịch tưới ướt quy đầu, phá đường mở lối cho dị vật cắm vào nơi sâu nhất.

Hồ nước bốc hơi khói mờ mờ, che phủ hai thân thể kịch liệt dây dưa hoan ái.

Lạc Băng Hà đè sau gáy buộc Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu lên, môi lưỡi giao triền, tàn sát càn quét trong khoang miệng y, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy dọc theo cằm, bị hắn vươn đầu lưỡi liếm sạch.

Hai chân y tê mỏi, không chống đỡ nổi mà rũ xuống. Lạc Băng Hà rút dương căn ra khỏi hậu huyệt, không đợi Thẩm Thanh Thu kịp kháng nghị, đã xoay người y lại, để y bám vào thành hồ, từ phía sau hung ác đâm vào, cắm tận gốc rễ.

Hai mắt Thẩm Thanh Thu tan rã, ánh mắt mất đi tiêu cự, không ngất đi, nhưng cũng không còn bao nhiêu ý thức. Trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Hai cánh mông bị va chạm đau rát, tiểu huyệt vì sử dụng quá độ mà sưng đỏ một vòng, ngay cả nếp nhăn nơi động khẩu cũng bị mài đến trơn nhẵn mỏng dính.

Lạc Băng Hà mãnh liệt đâm rút, tường thịt mềm mại thi nhau đè ép dương căn, giống như muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn độc ác chen chúc cắm sâu vào, bắn hết dịch đục vào trong cơ thể Thẩm Thanh Thu.

Lần hoan ái này có thể nói là điên cuồng nhất, bọn họ giống như không cần mạng, làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần, từ hoàng hôn cho đến nửa đêm, từ nửa đêm mây mưa tới rạng sáng. Bụng Thẩm Thanh Thu bị hắn bắn đầy tinh dịch, sờ vào thậm chí có hơi phồng lên. Bạch trọc hoà lẫn với mật dịch do y tiết ra, chảy ướt đẫm hai đùi.

P/s: Viết H đã khó, viết H sao cho không bị trùng lặp càng khó hơn. Quả nhiên viết H là một nghệ thuật, không phải dễ ăn như đã tưởng. Vs tần suất rải thịt như thế này, xin bái lạy cái đầu đã đen hết thuốc chữa của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip