Chương 9
Chương 9
Mấy ngày nay tâm trạng của Ma Quân đặc biệt xấu.
Đại điện lặng ngắt như tờ, chúng ma bên dưới cúi đầu rụt cổ, không dám ho he một tiếng nào.
Hôm đó sau khi tỉnh lại, Thẩm Thanh Thu liền trở mặt với hắn, nguyên nhân là vì Lạc Băng Hà biểu hiện quá mức sung mãn, mười phần hữu lực, bởi thế chuyện hắn giả vờ thương tật yếu ớt để đòi ngon ngọt từ Thẩm Thanh Thu lập tức bại lộ.
Đến nay vẫn không thèm ngó ngàng tới hắn.
Hắn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhìn quần thần bên dưới, chợt hỏi:
"Nếu trong lòng các ngươi đối với một người không tầm thường, nhưng y lại chán ghét ngươi, thậm chí là căm thù, vậy phải làm thế nào mới được?"
Chúng ma bị hỏi đến ngây người, ngơ ngác nhìn nhau. Gì? Ai biết đâu? Hỏi chuyện cầm binh đánh trận bày mưu tính kế có lẽ bọn họ còn góp ý được chút đỉnh. Đi nhờ tư vấn chuyện tình cảm có phải là tìm lộn chỗ rồi hay không?
Ma tộc trời sinh phóng khoáng thẳng thắn, thích ai thì cứ trực tiếp kéo lên giường là xong, nào phải đau đầu suy ngẫm xem nên tìm cách nào để đeo đuổi.
Mạc Bắc Quân là người đầu tiên lên tiếng.
"Mỗi ngày đánh ba trận?"
Đối với cao kiến của hắn, mọi người trực tiếp lựa chọn làm lơ. Với thần kinh thô thiển của Mạc Bắc Quân, không tầm thường trong đầu hắn không biết đã bị bẻ cong thành cái dạng gì rồi.
Một người khác mạnh dạn đề xuất.
"Cứ kéo lên giường làm, làm hoài rồi cũng yêu thôi."
Lạc Băng Hà giận dữ đập bàn, mắng:
"Ngươi là chó hả, chỉ biết động dục."
Người nọ bị mắng xối xả, rúc vào trong đám đông không dám ló mặt ra. Có kinh nghiệm xương máu vừa rồi, không ai dám đưa ra cái ý kiến dở hơi nào nữa.
Lạc Băng Hà thở dài, vốn cũng chẳng trông mong vào đám thuộc hạ đần độn này có thể đưa ra chủ ý hay gì, phất tay cho toàn bộ lui xuống.
Hắn một mình ngồi trong đại điện rộng lớn vắng vẻ, không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên đứng phắt dậy, cầm Tâm Ma Kiếm chém mở không gian, nhảy vào bên trong.
~~~
Vù vù
Làn gió lùa qua khiến rừng trúc khẽ đong đưa lay động, một mảnh xanh rì tươi mát che lại mái đình nhỏ lấp ló nằm giữa rừng. Thẩm Thanh Thu ngồi trong đình, ngón tay thon dài chậm rãi lật mở từng trang sách, nhìn như đang đọc, nhưng tâm trí lại không biết đã trôi về đâu.
Hôm nay không thấy tiểu súc sinh đó đến làm phiền. Khó có được một ngày yên tĩnh, vậy mà không tự chủ lại nhớ tới hắn.
Không biết từ lúc nào đã quen có hắn bên cạnh. Mặc dù hắn âm hiểm xảo quyệt, miệng đầy dối trá, Thẩm Thanh Thu vẫn bất giác ỷ lại vào hắn. Vậy nên cho dù tức giận, mỗi đêm vẫn giả vờ không biết mặc kệ Lạc Băng Hà lén lút bò lên giường ôm y ngủ. Có hắn, mới không còn gặp ác mộng.
Chuyện này đối với người quen thói cô độc như Thẩm Thanh Thu thật sự rất không tốt.
Gió trở lạnh, Thẩm Thanh Thu đứng dậy trở về trúc xá, vừa đến trước cửa, đã thấy hai ma binh khiêng một người hối hả chạy tới.
"Thẩm tiên sư, Thẩm tiên sư..."
"Quân thượng ngài ấy..."
Hai kẻ đó tranh nhau lên tiếng, lại không ai nói được một câu hoàn chỉnh. Y cúi đầu nhìn, người nằm trên cán là Lạc Băng Hà.
Thẩm Thanh Thu híp mắt, không biết hắn lại muốn giở trò gì.
"Hắn bị làm sao?"
"Lần trước phản loạn Nam Cương vẫn chưa diệt trừ. Quân thượng lần nữa xuất chinh muốn thanh lý sạch sẽ, lại không ngờ đụng phải một kẻ vô cùng lợi hại, hơn nữa tướng mạo giống ngài ấy đến bảy tám phần."
Thẩm Thanh Thu kinh ngạc. Thiên Lang Quân? Gã nhanh như vậy đã đắp nặn được cơ thể mới rồi sao?
"Vết thương lần trước chưa khỏi, quân thượng đánh không lại hắn, mình đầy thương tích, lại sợ lay động lòng quân, kiên quyết không chịu gọi ma y. Vừa về địa cung liền ngất xỉu. Mạc Bắc đại nhân sai chúng thuộc hạ đưa quân thượng tới đây, nói chỉ có Thẩm tiên sư mới khuyên nhủ được ngài ấy."
Lời lẽ mạch lạc, diễn biến chặt chẽ, nhưng có được bài học lần trước, Thẩm Thanh Thu cũng không còn dám dễ dàng tin tưởng hắn. Y ngồi xuống kéo cổ áo Lạc Băng Hà, quăng cho hắn một cái tát vang dội.
Hai ma binh đứng cạnh chứng kiến sợ tới mất hồn mất vía.
Tình huống hình như không giống với tưởng tượng cho lắm.
Thẩm Thanh Thu cẩn thận quan sát, thấy hắn không hề nhăn mày lấy một chút, liền tát thêm cái nữa vào bên má còn lại.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Thanh âm chát chúa nhịp nhàng vang lên, hai ma binh tái mét nhìn ma tôn cao cao tại thượng bị đơn phương hành hung, đánh đến nỗi mặt mày biến dạng.
Thẩm Thanh Thu đánh mệt rồi, đứng dậy phủi phủi tay, bình thản nói:
"Đúng là bị thương rất nặng, đi gọi ma y tới đây."
Hai người trợn trắng mắt. Ngài ra tay hung ác như vậy, cho dù đang khoẻ mạnh lành lặn cũng bị đánh bay mất nửa cái mạng rồi.
Nhưng có kinh nghiệm ngay trước mặt, chả ai có cái lá gan nói ra, cúi đầu vâng vâng dạ dạ rồi co giò chạy mất hút.
Thẩm Thanh Thu đánh sướng tay, giải toả được nghẹn khuất trong lòng, ngồi xuống tỉ mỉ xem xét vết thương của hắn.
Không phải giả.
Trên người hắn vô số vết thương, lớn lớn nhỏ nhỏ, có cái mơ hồ lộ ra xương cốt.
Y hơi hối hận, lúc nãy có phải nặng tay quá rồi không?
Lại lắc lắc đầu, không được mềm lòng, tiểu súc sinh này đáng đánh, dù sao cũng không chết được.
Trong lúc rối bời, ma y đã bị lôi đến. Hắn nhìn thảm trạng của Lạc Băng Hà, lắp bắp kinh hãi:
"Ôi trời đất ơi, sao lại bị thương nặng như vậy?"
Mặt cũng sưng thành đầu heo luôn rồi.
Thẩm Thanh Thu mất tự nhiên quay mặt đi, lúng túng nói:
"Mau khám cho hắn đi."
Ma y nắm cổ tay Lạc Băng Hà bắt mạch, rồi cẩn thận kiểm tra vết thương. Sau đó đứng dậy ôm quyền thi lễ với Thẩm Thanh Thu, thở dài nói.
"May mắn chỉ bị thương ngoài da. Vết thương trên mặt là nghiêm trọng nhất, lão phu có thuốc cao tiêu phù giảm sưng, mỗi ngày thoa ba lần, hy vọng không bị hủy dung."
Thẩm Thanh Thu xấu hổ sờ sờ mũi, đưa tay nhận lấy thuốc. Ma y vừa quay lưng đi, Lạc Băng Hà cũng đồng thời tỉnh lại, ngước cái mặt sưng vù vù nhìn y.
"Sư tôn..." Mới gọi một câu, ngũ quan liền nhăn thành đống "Sao mặt ta lại đau như vậy?"
Thẩm Thanh Thu ho khù khụ, giọng hơi gắng gỏng.
"Ngươi bị thương thế nào sao lại hỏi ta."
Hắn dĩ nhiên biết mình bị thương thế nào, bởi vì vết thương này là do hắn nhờ người làm ra.
Lạc Băng Hà dùng Tâm Ma Kiếm đến thế giới kia lần nữa, gặp 'Thẩm Thanh Thu' và một bản thân khác. Bọn họ vừa nhìn thấy hắn liền không nói lời nào mà rút kiếm đuổi đánh. Hại hắn mất sức chín trâu hai hổ mới giải thích được mình không có ý xấu, chỉ đến để học hỏi.
Vốn 'Lạc Băng Hà' kia đối với hắn tràn đầy địch ý, nhưng sau khi nghe hắn kể xong đầu đuôi mọi chuyện, liền có cảm giác đồng mệnh tương liên, phút chốc kết thành huynh đệ tri kỷ, nhiệt tình chia sẻ bí quyết và kinh nghiệm theo đuổi sư tôn, còn thuận tay tặng hắn hai bộ kiệt tác Xuân Sơn Hận cùng Băng Thu Ngâm.
Trước khi trở về hắn còn nhờ 'Lạc Băng Hà' đánh mình một trận, tuyệt đối đừng nương tay. Nhưng hắn không nhớ là có bị đánh ở trên mặt.
"Ngươi gặp Thiên Lang Quân?" Thẩm Thanh Thu hỏi.
"Là gã!" Lạc Băng Hà gật đầu, không ngại đem nước bẩn hắt lên người cha ruột của mình "Sư tôn, đau quá!"
Thẩm Thanh Thu nhìn hắn dùng cái mặt sưng húp cọ vào vai mình, chột dạ không nói nên lời.
Lạc Băng Hà ỷ vào vết thương, quang minh chính đại bò lại lên giường Thẩm Thanh Thu, nằm vô cùng hiên ngang, nhưng không dám làm gì quá trớn.
Trước tiên phải nhịn, đợi dỗ dành được y rồi, muốn làm gì mà chẳng được. Hắn cười đến đáng khinh, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh kiều diễm ướt át, tưởng tượng chính mình đem Thẩm Thanh Thu làm thế này rồi làm thế nọ, khiến y sung sướng ngâm rên không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip