Chương 16: tái ngộ
"Chờ chút, ngươi đưa Parsifal theo cùng đi." Mặc Lâm đột nhiên nói,"Bởi vì hắn là một thành viên tương lai của bàn tròn kỵ sĩ, hơn nữa còn là một thành viên rất quan trọng."
"Cái gì!" Lâm Linh trợn tròn mắt,"Nhưng nhưng nhưng, hắn có một nửa là ác ma a!"
Sương trong rừng càng lúc càng dày, Lâm Linh không thấy rõ được gương mặt của Mặc Lâm, chỉ nghe lờ mờ tiếng hắn vọng đến:"Lâm Linh, vô luận là thế giới thực hay thế giới giả, Thiên đường và Địa ngục chỉ cách nhau một bức tường, thiên thần và ác quỷ cũng chỉ cách nhau một ý niệm. Con người có nhiều mặt khác nhau, thiên thần và ác quỷ chỉ là hai người bất đồng biểu hiện mà thôi. Hình dạng thiên sứ chưa chắc đã thiện lương, và ác quỷ cũng chưa chắc đã tàn ác, chúng luôn thay phiên nhau trong tình trạng cân bằng. Có lẽ có một ngày, hắn sẽ thật sự biểu hiện một mặt duy nhất, đến lúc đó, hắn mới có trách nhiệm trở thành kỵ sĩ của Arthur vương."
Lâm Linh vuốt vuốt đầu,"Thật khó hiểu......"
Mặc Lâm khẽ cười:"Sau này ngươi sẽ hiểu." Vừa dứt lời, hắn đã thoát cái biến mất trước mặt cô.
Lâm Linh bất đắc dĩ đi tới bên người Guinevere, lay nàng dậy. Sau đó đi rửa mặt, để Guinvere tới đánh thức Parsifal.
Hắn ngái ngủ nhìn nàng:"Sao vậy, tiểu công chúa? Trời chưa sáng mà."
Ngữ khí của hắn ôn hòa ấm áp, không hề có chút tức giận nào, đôi mắt màu xám kia sáng lấp lánh như viên pha lê.
Guinevere bên môi nở một nụ cười tà ác, thật tốt quá, hắn lại chuyển mặt. Nàng tranh thủ cơ hội véo má trắng trắng mềm mềm của hắn, ân, xúc cảm thật tốt. Paris Farkas ngơ ngác nhìn nàng, mặt theo tốc độ người thường có thể thấy đỏ ửng lên.
Quả nhiên là Tiểu Paris thiện lương rất dễ khi dễ a, bắt nạt kẻ yếu là một tật xấu của kẻ mạnh mà
"Tiểu Pars, chúng ta lập tức lên đường!" Nàng không khách khí ra lệnh.
Quả nhiên, thiên thần Parsifal không hề oán hận nửa câu xoay người lên ngựa, còn nở một nụ cười vô cùng đáng yêu với nàng.
Trong đầu Guinevere đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nếu tới được lâu đài hầu tước Gawain đúng ngày thiện của hắn đuổi khéo hắn đi, không phải là không cần phải trả tiền sao?
Đúng lúc đó đột nhiên nàng có cảm giác như sắp trở thành ác ma......
Nhìn hai người giục ngựa ở trước mặt mình, Guinevere đưa tay ra hô lớn:"Gió."
Lời nàng vừa dứt, bốn phía đột nhiên cuồn cuộn nổi gió to, vó ngựa bị loạn, cả người lẫn ngựa đều chạy như điên, cảm giác giống như đang ngồi trên gió.
"A a! Sao vậy?" Tiếng thét thảm thiết của Tiểu Pars phân tán trong gió và không khí.
Guinevere có lẽ đã quá quen với ma pháp, vẫn như cũ tiến về phía trước
.....
Hai ngày sau, thủ vệ canh gác trước lâu đài hầu tước Gawain vô cùng kinh ngạc thấy ba bóng người cổ quái chạy đến, chỉ thấy một nam hai nữ, tóc tai dựng đứng như bị điện giật, một người toàn nghiêng về bên trái, còn một người thì toàn nghiêng về bên phải, còn một người nghiêng về phía trước, chưa tính tới ngũ quan đều bị lệch vị trí hết cả.
Hai người thủ vệ xoa mắt vài cái, lúc này ngũ quan mới trở về vị trí cũ.
Guinevere mím chặt khóe miệng, trong lòng thầm kêu may mắn, hoàn hảo hoàn hảo, còn chưa bị ma pháp chỉnh tới ngũ quan tê liệt. Ngồi cưỡi gió thật là thích, nhưng nếu con thuyền nào mà đòi cưỡi gió, hừ hừ ha ha, đánh chết nàng nàng cũng không muốn hưởng thụ thêm lần nữa.
"Nhanh đi báo với hầu tước của mấy người là có cô gái tên Lâm Linh muốn gặp!"
Đây là câu đầu tiên nói sau khi Lâm Linh khôi phục khuôn mặt. Lúc này mới có kỵ sĩ nhận ra cô, vội vàng gật đầu đi vào thông báo.
"123, đưa tiền thù lao cho ta đã rồi đi."
Parsifal xoa khóe miệng, lưu loát nói sau khi khôi phục khuôn mặt.
Lâm Linh liếc mắt nhìn hắn, mặt bất lương quả thực không đáng yêu chút nào
"Nhưng......"
Hắn nghi hoặc nhìn hai người một cái, buồn bực với cái tốc độ quái quỷ gì kia, nhưng không biết xuất phát từ đâu nên cũng không hỏi nữa
"Cậu yên tâm, sẽ đưa cậu không ít tiền."
Guinevere chợt thấy sắc mặt của hắn cổ quái nhìn ra phía xa, hình như tập trung ở sau lưng nàng
Nàng chưa kịp quay đầu thì nghe được một giọng nói trong trẻo vang lên:"Cô ngốc, sao cô tới trễ vậy! Nhất định lại gây chuyện gì trên đường rồi!"
Trong phút chốc nàng tưởng đâu mình nghe lầm. Nhưng tiếng bước chân rõ ràng đang tiến dần về phía nàng nói cho nàng biết, nàng không hề nghe lầm.
Nàng cứng ngắc xoay người lại, đập vào tầm mắt là hình ảnh phản chiếu của nàng trong đôi mắt kia!
Trái tim mãnh liệt nhảy loạn xạ như không còn là của nàng nữa.
Nàng chẳng thấy được gì trước mắt nữa, chỉ có mái tóc màu vàng kim và đôi mắt màu tím như thủy tinh kia đang di chuyển trước mặt.
Ở trước mặt hắn, ánh nắng cũng phải hạ, cầu vồng bay trên trời, cũng chỉ có hắn là rực rỡ
Arthur......
Arthur......
Arthur......
Ánh mắt Guinevere nhìn Authur quá nồng cháy, hoàn toàn không để ý thấy đạo ánh nhìn của Lâm Linh. Đôi mắt của tóc nâu thiếu nữ mang theo hắc ám cùng ghen tị, thiếu nữ kia nhìn nàng, thập phần muốn chiếm hữu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip