Chương 6
- Gia Cát tỷ tỷ!
Thời gian gần đây, ta dường như thường xuyên ngẩn người, không biết làm sao lại trở về gian phòng độc lập mà ta từng sinh sống trong thời gian chữa bệnh cho Vô Kỵ.
Gian phòng này một chút cũng không thay đổi, phi thường sạch sẽ, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một tiểu hồ điệp rực rỡ bằng hoa hoa thảo thảo. Tiểu hồ điệp mới nhất cũng có chút khô héo, giống như đã cách ba bốn tháng, có lẽ là chế tác trước khi hắn theo Võ Đang tứ hiệp vây công Quang Minh đỉnh.
Tuy rằng biết Trương Vô Kỵ có một nửa huyết thống Võ Đang, Triệu Mẫn đối với hắn sẽ thập phần khiêm nhường kính trọng, ta vẫn không nhịn được thay hắn suy nghĩ, hắn ở Vạn An Tự có lạnh lẽo không, thức ăn có hợp khẩu vị không, hắn trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, không còn võ công, có ai ức hiếp sỉ nhục hắn hay không...
- Ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi!
Hôn ước của ngươi cùng Ân lục hiệp, ngươi không tâm sự với Trương Vô Kỵ, tâm sự với ta làm cái gì?
- Bất luận Ân lục hiệp có khỏe lại hay không, đời này kiếp này, ta đều ở bên cạnh hắn!
Ta không phải Giáo chủ Minh giáo, địa vị của ta ở Minh giáo vi diệu như vậy, ta cũng không thể hướng cha ngươi định hôn ước!
- Ta biết, Ân lục hiệp lớn hơn ta rất nhiều, lại là kẻ thù của cha ta...
Từ Thất Trùng Thất Hoa Cao đến Hắc Nhục Đoạn Tục Cao, Ân Lê Đình dưới sự chăm sóc của Dương Bất Hối đã có thể đi đứng tự nhiên, ta cũng hoàn thành nhiệm vụ của một bà mối, đem hôn sự của Ân Lê Đình cùng Dương Bất Hối đề cập với Dương Tiêu.
Dương Tiêu nghe thấy tất cả cũng chỉ im lặng, ta biết, kỳ thực hắn đối với Ân Lê Đình chính là áy náy.
Ngay tại thời điểm ta sắp sửa ngủ gục, hắn lại mỉm cười, thần thanh khí sảng như im lặng kia chưa bao giờ tồn tại:
- Gia Cát cô nương đối với phụ tử ta quan tâm như vậy là phúc phận của chúng ta, hôn sự của Bất Hối, tất cả đều theo ý kiến của Gia Cát cô nương vậy!
Ta nghĩ nghĩ, chung trà ông mai bà mối này, không đến phiên tiểu tử Trương Vô Kỵ thưởng thức rồi.
Đáng lẽ, ta dự định một mình đến Vạn An Tự tìm kiếm Mạc Thanh Cốc, lại bởi vì hôn sự của Ân Lê Đình cùng Dương Bất Hối mà trì hoãn.
Bất quá, trì hoãn cũng có một chút ích lợi của trì hoãn, ta có thể diện kiến chân diện mục của một nhân vật mà ta thập phần kính trọng, Quang Minh hữu sứ, Phạm Dao.
Phạm Dao vốn dĩ là một nam nhân tuấn tú, giấu giếm Thành Côn ẩn thân trong Nhữ Dương Vương phủ, lại tự tay hủy hoại dung mạo tuấn tú của mình.
- Phạm hữu sứ, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi khôi phục dung mạo tuấn tú!
Phạm Dao mỉm cười, cho dù dung mạo tuấn tú bị hủy hoại, nụ cười này của hắn khiến ta nhìn thấy ba phần phong thái phiên tiên của năm xưa.
Có Phạm Dao giúp đỡ, chúng ta thuận lợi cứu bát đại môn phái đang bị giam giữ ở Vạn An Tự, ngoại trừ Diệt Tuyệt sư thái thà chết cũng không chịu tiếp nhận ân huệ của Trương Vô Kỵ. Tuy rằng ta thực sự không thích lão bà cổ hủ lại cố chấp này nhưng ta không thể phủ nhận lão bà dự đoán chính xác kết cục của Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược. Một người gieo tình khắp chốn, một người dụng tình quá sâu, Trương Vô Kỵ như thế nào có thể trở thành phu quân lý tưởng của Chu Chỉ Nhược?
Ta vận cẩm y hoa phục, kim thoa trâm ngọc, thêm diện cụ mỏng manh một kiếm hướng về phía Mạc Thanh Cốc. Ta tự tin, duy nhất hắn có thể từ khóe mắt đào hoa không cười cũng đong đầy ba phần tiếu ý nhận thức ta, duy nhất hắn từ hành động gia nhập vòng chiến dự đoán được ý đồ của ta.
Quả nhiên, hắn hai ba chiêu đã khống chế được ta, lực đạo vừa vặn khiến ta lông tóc vô thương:
- Tránh ra, nếu không, ta giết chết nàng!
Ta sợ hãi quan binh Mông Cổ không tin tưởng ta là Triệu Mẫn, khinh thủ khinh cước nhấn phần cổ ngọc ngà về phía lưỡi kiếm, một chuỗi huyết châu mỏng manh như đường chỉ dọa tất cả quan binh Mông Cổ nhường đường cũng đồng thời dọa tay cầm kiếm của Mạc Thanh Cốc có chút run run.
Mạc Thanh Cốc cùng ta đi trước mở đường, bát đại môn phái theo sau, Minh giáo bọc hậu. Chờ đợi xác định chắc chắn quan binh Mông Cổ không có đuổi theo, tứ phương bát hướng cũng không có nguy hiểm, Mạc Thanh Cốc cũng không trì hoãn, một phen xé xuống bạch y thắng tuyết cầm máu cho ta.
- Triệu cô nương, ân cứu mạng của cô nương, Minh giáo khắc cốt ghi tâm...
Ta cũng lười nghe thấy loại ngôn ngữ dông dài khách khí, tay ngọc vươn lên, diện cụ mỏng manh như cánh bướm liền bay lả tả trong phong lưu lồng lộng.
- Thất thẩm!
Ta tinh tế cảm giác được Mạc Thanh Cốc bên cạnh đã rơi vào trạng thái ngũ oanh lôi đỉnh rồi!
Bát đại môn phái từ biệt Minh giáo, Minh giáo tránh đi một chút, khu rừng rậm rạp mới vừa rồi chen chúc trăm ngàn cao thủ, rất nhanh chỉ còn ta cùng Mạc Thanh Cốc.
Bất luận cổ đại hay hiện đại, không phải đều là nam nhân cầu hôn nữ nhân sao, như thế nào giống như ta đang chờ đợi câu trả lời đồng ý hay không đồng ý của hắn vậy?
- Nàng tên là gì?
Hắn cuối cùng hé đôi môi mỏng manh như đường chỉ rồi, bất quá, hắn hỏi tên ta là gì?
Ta cẩn thận hồi tưởng một chút, thời gian sinh sống ở Nga Mi, ta sử dụng một cái tên giả, gọi là Đông Lạc Tuyết. Thời gian sinh sống ở Võ Đang, ta sợ Võ Đang từ chân danh phát hiện ta ẩn thân ở Nga Mi, thủy chung báo họ không báo danh. Giải cứu Võ Đang, ta rấ có thành ý báo chân danh nhưng Mạc Thanh Cốc căn bản là không ở đó.
- Gia Cát Vô Tuyết!
Hôn ước định đoạt, hắn mới hỏi tên ta, ta như thế nào cũng cảm thấy thật là... vi diệu!
- Tuyết nhi...
Ta mạnh mẽ ngẩng đầu, dung mạo anh tuấn của hắn, so sánh với ánh sáng rực rỡ của bình minh còn rực rỡ hơn một phần:
- Theo ta trở về Võ Đang đi!
Hốc mắt có chút ẩm ướt, đây có phải hắn đồng ý cầu hôn của ta hay không, không... Là hắn cầu hôn ta mới phải!
Trong khoảnh khắc ý loạn tình mê, ta thực sự suýt chút nữa gật đầu, nếu không phải ta tự nhiên nhớ đến Trương Vô Kỵ sắp sửa tập hợp giáo dân Minh giáo ở Hồ Điệp cốc, dong buồm đi Băng Hỏa đảo đón Tạ tiền bối, ngày thành thân kinh thế hãi tục của Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược...
Quan trọng nhất, ngày nào Trần Hữu Lượng cùng Tống Thanh Thư còn sống, ngày đó Thanh Cốc vẫn còn nguy hiểm!
- Đừng khóc!
Mạc Thanh Cốc ôn nhu như nước vươn bàn tay mạnh mẽ lau lệ châu như vũ vương vấn khóe mắt đào hoa không cười cũng đong đầy ba phần tiếu ý của ta, ta đột nhiên cảm thấy khóe mắt đào hoa có chút ẩm ướt, nguyên lai hắn đã đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như tinh đình điểm thủy!
- Ta đã chờ đợi nàng mười năm, cũng không ngại chờ thêm một hai năm nữa!
Ta cảm thấy thế giới này chắc chắn loạn rồi, ta đóng vai trượng phu cầu hôn hắn, hắn lại đóng vai tiểu nương tử e ấp nói với ta, phu quân, ta chờ chàng trở về.
- Bất quá, Tuyết nhi, đừng để ta chờ đợi quá lâu!
Tựa hồ nghe thấy phựt một tiếng, là âm thanh lý trí đứt đoạn, ta vươn bàn tay ngọc ngà ôm phần cổ hữu lực của hắn, thân thể yêu kiều suýt chút nữa treo lơ lửng trên thân thể săn chắc của hắn, đôi môi thanh tú như hàm tiếu ấn lên một nụ hôn.
Thân thể săn chắc của Mạc Thanh Cốc cứng đờ, chờ đợi hắn phục hồi tinh thần, đương nhiên là phản thủ thành công nhấc bổng ta.
Ta không biết khen ngợi hắn võ công cao cường hay bội phục hắn sức khỏe phi thường, trong tư thế hai tay nhấc bổng ta như vậy, đầu lưỡi của hắn vẫn thuần thục đẩy đưa đầu lưỡi của ta, đôi môi hắn vẫn thuần thục mút lấy đôi môi ta, hàm răng của hắn vẫn thuần thục in lại một dấu răng ái muội lên khóe môi của ta.
- Rừng rậm này đích thực nhiều muỗi, cắn đôi môi thanh tú như hàm tiếu của Gia Cát cô nương trở thành như vậy!
Dương tả sứ không nhịn được trêu chọc ta một chút, khóe mắt phiếm lệ, đôi môi sưng đỏ, khóe môi còn có dấu răng nhàn nhạt, ta biết ta bây giờ nhất định xứng đáng với bốn chữ: phong tình vạn chủng.
Xem ra Mạc Thanh Cốc thực sự là cấm dục quá lâu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip