Chương 12 : Độc

Con nhện kia nheo mắt lại, nụ cười đã sớm vặn vẹo thành một thứ khác khiếp đản hơn. Nó chỉ vào chiếc đồng hồ quả quýt mà nói :

"Bây giờ nhìn vào cái đồng hồ đi, ngươi hiểu chứ?"

Im mồm vào, không thấy bổn cung đang sợ vãi đây hả.

"Khi nó đi đến đây, tứ chi của ngươi sẽ tê liệt và cơn đau bắt đầu."

Câm ngay con nhện kia.

"Khi nó tới đây, ngươi sẽ cảm thấy chóng mặt buồn nôn."

Biểu hiện của thai phụ hay gì?

"Ở đây, một cơn đau thấu xương sẽ đến và cơ thể ngươi sẽ teo nhỏ lại. Ngươi sẽ ngất đi."

Tôi bắt đầu run lẩy bẩy.

"Và khi ngươi tỉnh lại... ngươi sẽ trở thành nhện như bọn ta."

Từng con nhện đầu ngươi ghê tởm khi nãy bắt đầu tiến tới gần tôi, đôi mắt nó xoáy chặt lên con ngươi tôi - không chỉ một con, mà là cả đàn bám theo sau!

"Kể cả khi ngươi có chạy..."

"VÔ DỤNG MÀ PHẢI KHÔNG! PHẢI PHẢI! TA BIẾT ĐIỀU ĐÓ! TA BIẾT RỒI!" Nhanh như một tia chớp, Zenistu chỉ cần dùng lực bật hai ba bước là đã trèo lên ngọn cây chao chót vót mà ngồi. Tôi bất lực chạy xung quanh vài vòng, thanh kiếm....

Ừ nhỉ! Mình mang kiếm cơ mà! Hihi :D

Giảm dần tốc độ lại, cậy bọn nhện bu lại thành đàn, tôi rút thanh kiếm Nichirin bóng lóa xịn xò hẳn hoi ra, đợi điều chỉnh lại Hơi Thở trong người để độc trong máu mau ngừng lại một chút. Nếu các cụ phù hộ độ trì cho tôi thì có lẽ sẽ có người sớm tới cứu viện sớm thôi...

"Hơi Thở của Sương Mù, Thức Thứ Hai: Hà Tán Phi Mạt."

Đây là thức mới tôi giác ngộ từ đợt có hai con quỷ hôm trên Asakusa tấn công chúng tôi. Quả nhiên chỉ cần tin tưởng vào bản thân cùng sự luyện tập không ngừng nghỉ hôm ở ngôi nhà dấu ấn Tử Đằng, cầm thanh kiếm sương sương vậy mà cũng hất mấy đám nhện ra chỗ khác.

"... LÀM SAO NGƯƠI CÓ THỂ HIỂU ĐƯỢC CHỨ....!! NGƯƠI KHÔNG CÓ BẠN BÈ HAY NGƯỜI YÊU! TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU GHÉT NGƯƠI!!"

"..."

Cậu ta đang nói cái mẹ gì vậy '-') ? Tôi ngẩn người, tay vẫn cầm thanh kiếm, chăm chú vào từng lời nói của cái tên dở người kia.

"NHƯNG MÀ NGƯƠI THẤY ĐẤY, TA ĐANG CỐ HẾT SỨC!! VẬY MÀ THỜI KHẮC CUỐI CÙNG CỦA CUỘC ĐỜI TA SẼ TRỞ THÀNH QUÁI VẬT ĐẦY LÔNG SAO! NGƯƠI ĐÙA VỚI TA ĐÓ À??!! CHẲNG PHẢI THẾ NÀY QUÁ PHI LÝ SAO!!! HỨC!"

Không ổn rồi! Mình phải cứu cậu ta trước khi đám nhện có thể trèo được lên tới nơi mới được. Cái đầu này, nghĩ gì đi chứ, đừng có mà ì ra như đứa mất não vậy!

"HIYAHHH!! ĐỪNG CÓ TRÈO LÊN ĐÂY! ĐỂ TA Ở YÊN MỘT LÚC ĐI MÀ!! CHỈ MỘT LÚC THÔI!!"

Zenistu hoảng tới nỗi cậu ta bắt đầu làm những hành động như vò đầu bứt tóc khó hiểu, cho tới khi nhận ra những sợi tóc vàng cam của cậu ta rụng đầy trên tay.

!!!???

Cậu ta... ngất rồi...

Nhận ra cậu ta sắp rơi xuống đất, đầu đập xuống và sẽ đón nhận một cái chết tức tưởi vô lý nhất trên đời, tôi cuồng cuồng lao tới định đỡ, nhưng nghiệp nặng quật ghê quá, nên vấp phải hòn đá, ôm chầm lấy đất mẹ bao la thân yêu cái bộp.

"Hơi Thở của Sấm Sét, Thức Thứ Nhất: Phích Lịch Nhất Thiểm."

Ngẩng đầu lên, mặc cho máu mũi chảy ròng ròng, hai ánh mắt tôi sáng lấp lánh khi thấy Zenistu xuất thần lại lần nữa. Ahh, đúng là Idol của tôi... lấy em đi anh eiiiiiiiiiiii.

Khiếp, miếng liêm sỉ của tôi còn đúng chỉ một tí.

Một pha hành động kinh điển đến từ vị trí của tên đầu vàng, tôi không khỏi cám thán. Hình như cậu ấy chỉ sử dụng được mỗi một thức hay sao ấy, cứ sử dụng Thức Thứ Nhất hoài. 

Con nhện to vật vã treo ngược cơ thể nó lên cứ liên tiếp phun ra một loại độc chết người, nhưng Zenistu chỉ biết né và né. Tôi đoán được thời gian độc tố dần lan ra tứ chi rồi, vì các cử động của cậu ta mất dần sự nhanh nhẹn cũng như tốc độ giảm đáng kế.

Một thời gian ngắn nữa thôi, sẽ cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, như tôi bây giờ ấy.

"Phụt!" Tôi ôm ngực mà thổ ra một ngụm huyết tươi, trong khí đó phổi không ngừng hít thở đều đặn tránh độc tố lan ra nhanh hơn. Mí mặt nặng trĩu dần, không ổn, mình phải giúp cậu ta, giúp cậu ta...

[ Đừng nhắm mắt vào ]

Lại là cái giọng nói này, luôn luôn hiện hữu trong đầu tôi mỗi giây phút cận kề sinh tử.

[ Nếu cô không giúp cậu ta thì cô sẽ bị mọi người ghét đấy ]

Tôi '-') : Tôi không có bị mọi người ghét.

[ Phải rồi, mấy đứa nhóc nhà Hayashi đều cứng đầu như nhau cả ]

Mấy con nhện vừa bị tôi hất đi chẳng mấy chốc bắt đầu tụ tập thành đàn như nãy,  nhưng tôi thực sự không muốn chém chúng chút nào, nhất định là do người biến thành, mà tôi chỉ gần thấy máu đồng loại là chân tay lập tức bủn rủn đến muốn ói hết dịch dạ dày trong người ra.

[ Đừng nhảm nhí nữa, cô không giúp cậu ta thì cậu ta sẽ chết đấy ]

Phải rồi... mình muốn giúp mọi người... mình từng hứa với cha rằng một khi cầm kiếm lên sẽ dũng cảm... dũng cảm chiến đấu giành hạnh phúc cho mọi người mà...

[ Lý do nghe có vẻ cảm động đấy, nhưng mà phiền cô nhanh hơn một chút không ]

Toàn lực tập trung hơi thở.

"Hơi thở của Sương Mù, Thức Thứ Sáu: Nguyệt Hà Tiêu!"

Nhảy lên không trung để tiếp cận gần hơn với con nhện đáng ghét đó, đồng loạt giải phóng một đống các nhát chém thật cân bằng.

Ngực tôi nhói đau như có ai đó ghim chín mười mũi dao vào vậy. Đau chết con mất mợ ơi.

"Con nhỏ phiền phức thật, chết đi!" Nhện kỳ quái dở chiêu cũ tính phun nọc độc vào người tôi hả, quên đi, xem bà đây xử đẹp mày thế nào.

Mặc dù đang lơ lửng giữa không trung nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy tần suất sự rung động có trong không trung được truyền tải từ nguồn năng lượng khổng lồ nào đó.

"Hơi Thở của Sấm Sét, Thức Thứ Nhất: Phích Lịch Nhất Thiểm - Lục Liên."

"Hơi Thở của Sương Mù, Thức Thứ Nhất: Thùy Thiên Viễn Hà."

Một phát chém đẹp mắt nhẹ nhàng, đưa đầu con nhện chết tiệt lìa khỏi cổ. Tôi chưa kịp vui mừng thì chợt nhận ra mình sắp bị rơi xuống đất. Định bụng chuẩn bị tâm lý cho một cú đáp siêu đau đớn khổng lồ thì bất chợt một vòng tay ôm tôi vào lòng, cả hai chúng tôi cùng rơi xuống phía nền căn nhà treo ngược.

Mong cái dây nó không đứt giữa chừng, không chúng tôi có nước mà xanh cỏ qua ngày.


.


Cái đợt gió xe lạnh thổi từng cơn thầm thì qua mái tóc người bên cạnh, ánh mắt ngước nhìn lên mảnh trăng tròn vành vạnh. Tay tôi nắm lấy thật chặt tay người, chỉ mong người đừng vì một phút xao xuyến lòng mà đi bay vuột đi mất.

"... Nè, Zenistu, tớ vẫn còn thắc mắc rằng mẹ cậu có thật vứt liêm sỉ ở chuồng gà không ấy?"

"..."

"Tớ đùa thôi, cậu đừng căng quá."

"... Cậu quả thật có khiếu hài hước... sắp ngỏm tới nơi rồi..."

"... Đừng nói mấy điềm gở đấy nữa... coi chừng nghiệp quật túi bụi không ngóc lên được đâu..."

"Haha... " Zenistu bật cười, mặc kệ gương mặt nhầy nhụa máu, tôi cũng bật cười theo.

Ước gì khoảnh khắc này vĩnh viễn không biến mất nhỉ... Vậy tôi có thể thanh thản mà ngủ một giấc thật ngon lành rồi.

Cánh bướm rực rỡ màu sắc xuất hiện trước tầm mắt, trước khi khép đôi mi lại để có thể dễ dàng du hành tới thế giới của những kẻ đã khuất.

"Ara, ara, chúng ta có gì ở đây nào..." Thiếu nữ dáng hình nhỏ nhắn cùng đôi mắt tím nhạt, mái tóc đen búi gọn bởi chiếc kẹp hình bươm bướm, chiếc haori họa tiết hình cánh bươm bướm nhẹ nhàng hạ cánh trên nền gỗ. Giọng nói thiếu nữ xinh đẹp khiến bao người ngẩn ngơ, thanh thoát mà dịu nhẹ như lời ru đưa ta vào giấc ngủ vĩnh hằng không mộng mị - có phải người được chúa trời gửi tới để cứu rỗi cho những đứa con chiên lạc lối của Ngài không?

Aiya, trước khi chết có thể gặp được mỹ nhân nhan sắc tuyệt trần, không phải thật tốt sao?

[ Ngươi còn chưa chết đâu, nói vớ nói vẩn gì thế con bé kia ]











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip