Chương 3 : Di chuyển

Hideki nhìn chằm chằm vào con quạ đen đậu ở trên bàn, khó hiểu nhìn nó. Tôi vừa cất cái giỏ đựng than xong, bước vào gian phòng lớn, nhìn cảnh tượng thật khiến người ta muốn cười. Thằng nhóc mười bốn tuổi, sở hữu cái mặt đụt huyền thoại, ngồi nghiêm chỉnh, hai tay khoanh lại. Con quạ Shin nghiêng đầu, nhìn lại người đối diện. Lúc tôi ngồi xuống cạnh Hideki, nó vẫy cánh bùm bụp mấy lần rồi cất cái tiếng the thé muôn đời :

"Quạ! Quạ! Hayashi Midori cùng Hayashi Hideki nghe tin! Cả hai người hãy mau chóng thu dọn đồ đạc rồi lập tức tiến về Asakusa, Tokyo! Quạ! Quạ!"

"Asakusa? Làm chi vậy?"  Tôi ngớ người nhìn thứ sinh vật biết nói kia, khuôn mặt hoang mang tột độ.

"Quác! Không cần nói nhiều! Hiroshi Hayashi triệu hồi khẩn! Mau nhanh lên! Trước khi quỷ dữ ập tới!" Quác! Quác! Quác!"

"Quỷ dữ? Ể? Chuyện gì xảy ra thế? Sao lại đường đột thế này?" 

"Im đi và làm theo ta nói, thứ nhân loại ngu xuẩn kia!" Con quạ tiếp tục vẫy cánh, kiểu như muốn chồm chồm nhảy bổ vào mặt hai đứa, nhắc chúng tôi phải chuẩn bị nhanh chóng trước khi màn đêm buông xuống.

Tôi nhìn lại Hideki. Thằng bé lắc đầu một cái, xem ra cũng không biết chuyện gì đang diễn ra rồi. Chuyện gì khiến anh hai phải dùng con quạ nói chuyện trực tiếp thế này? Viết thư không phải tốt hơn sao?




Tôi khẽ đóng cánh cửa nhà lại, lưu luyến chào tạm biệt căn nhà gỗ sờn quen thuộc kia một thời gian. Đã lâu rồi tôi không để ý, cây dây leo hồi ấy ngắn tũn từ lâu giờ đã leo tận lên tít mái nhà. Nhìn chán chê, tôi mới bắt đầu khởi hành, cùng Hideki bước đi trên con đường đất gồ ghề.

"QUÁC! QUÁC! HƯỚNG ĐÔNG NAM! HƯỚNG ĐÔNG NAM! NHANH CHÂN LÊN NÀO!"

"Biết rồi! Đồ nhiều chuyện! Im đi!" Tôi tức giận trỏ trỏ vào con Shin bay lượn trên bầu trời. Nó nói lắm nhiều hơn thường ngày, xem ra được anh Hiroshi chiều hư thân rồi. Nếu tôi là chủ nhân của nó, chắc hẳn giờ đây tôi sẽ được thưởng thức món thịt quạ chiên giòn lần đầu trong mười sáu cuộc đời.

Một cảm giác hơi là lạ, cũng hơi sờ sợ len lỏi qua trái tim tôi. Phải rồi, tôi chưa từng đi tới một thành phố xa lạ hơn thị trấn nơi chúng tôi ở. Thành phố - một khái niệm xa lạ đối với những đứa  trẻ con sinh ra ở những nơi làng quê bình dị, những thị trấn cổ xưa quanh năm suốt tháng tay chân làm lụng không ngừng nghỉ, kiếm ra từng đồng tiền mưu sinh kiếm sống cho bản thân mình, hay cho gia đình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi xa hơn thế, như tôi đây cùng Hideki. Anh Hiroshi quả thật rất may mắn vì không đi theo con đường mẹ tôi vạch, sẵn thay vào đó phấn đấu  học tập cùng cha tôi kiếm công việc đàng hoàng, lương ổn định, gửi tiền hàng tháng về cho chúng tôi đều đặn. Đã vậy, anh còn cố gắng xây dựng một gia đình nhỏ ấm áp, dùng mồ hôi nước mắt gây dựng sự nghiệp, mua nhà hẳn hoi trên thành thị. Thật đáng ngưỡng mộ quá đi mất.

Lớn nên, chúng tôi nhất định sẽ noi gương anh, trở thành một mẫu người như vậy giúp ích cho đất nước mới được!

Bất giác chạm vào thanh kiếm Nichirin được bọc kín bằng tấm vải thô, nhằm mục đích ngụy trang che mắt người nhìn, tôi mỉm cười. Hoặc, tôi có thể bảo vệ những người tôi yêu quý bằng chính đôi tay này chăng? Tôi sẽ chính tay cầm nó để xóa sổ giống loài tối tăm bụi bặm ghê tởm đáng chết, lũ từng ngặm nhấm đời sống yên bình của người dân quanh rải rác, lẫn trốn trong màn đêm tối mùi mịt...


Chúng tôi đi theo chỉ dẫn của con quạ, bao gồm cả dừng chân nghỉ ngơi, mất bốn đêm năm ngày rưỡi. Hideki ăn khá ít, nên chúng tôi cũng bớt đi phần nào sự lo lắng thiếu thốn lương thực. Nhưng tới ngày thứ năm, tôi giật mình nhận ra tôi là cái đứa ăn nhiều nhất. Xấu hổ với thằng em trai, tôi hứa với nó sẽ mua đền một bát Udon khi chúng tôi tới Asakusa.

Khi chúng tôi tới Asakusa, trời đã sẩm tối. Những ánh đèn điện bắt đầu sáng lên, kích thích sự tò mò của hai đứa. Hideki ngơ ngẩn tròn xoe mắt, thằng bé khá choáng váng với nhiều sự khác biệt hồi lúc ở nhà. Đường phố nhộn nhịp, từng đoàn nọ nối đoàn kia, hội tụ đủ những bộ kimono đầy màu sắc rực rỡ của các vị tiểu thư đài các trẻ tuổi, cả những bộ Âu phục đắt tiền của các quý ông hay quý bà nhã nhặn nữa. Còn hơn cả tôi tưởng tượng nữa! Thật kích thích quá đi mất!

Bụng Hideki bỗng réo lên. Thằng bé đỏ mặt, cầm tay áo tôi mà kéo kéo. Chợt nhận ra vẫn còn cái bụng đói, tôi phì cười, nắm tay thằng bé hòa cùng vào phố phường đông đúc mỹ lệ.

"Chị Midori... mình ra chỗ khác đi..." Hideki ngại ngùng, tiếng nói lấn áp tiếng kêu xấu hổ kia.

"Ừm. Hiểu rồi. Chị sẽ kiếm một quán mỳ cho hai chị em ta ăn nhé? Đi thôi nè!" Tôi hùng hổ bước tiếp, người ta bảo khi con người ta đói, trực giác sẽ báo hiệu chỗ nào có đồ ăn ngon. Không biết có đúng không chứ chưa thử thì làm sao biết được?

Sau một hồi chạy đua với số phận, chen chúc giữa dòng người đông đúc như hồi tôi hay tranh đồ giảm giá giữa chợ với chị em tổ dân khu phố, đi qua bao nhiêu ngôi nhà cao tầng, bao nhiêu cửa hàng, tiệm bán đồ, tìm cách thoát khỏi mấy cái ngõ mờ ám ghê chết đi được, thì đã ra khỏi con phố ấy. Hideki nhìn mặt sắp đói lả người đến nơi rồi, thế là tôi cuống cuồng túm áo em phi thằng tới một xe hàng bán mỳ Udon giá rẻ. Đúng như lời hứa, mà còn bao rẻ, rồi tống được vào bụng, sướng phát khóc ấy chứ đùa đâu mà.

"Ông chủ! Cho cháu hai tô mỳ Udon thường ạ!" Tôi hùng hổ phi thẳng vào tiệm không nói nhiều.

"Có ngay đây cô bé!" Bác chủ tiệm tươi cười vui vẻ nói. Chúng tôi ngồi xuống cái ghế gỗ gần đó. Haiz, ngày hôm nay đi bộ mệt quá, hai chân sắp gẫy ra rồi nè.

"Xin mời, ăn ngay cho nóng nhé!"

"Cháu cảm ơn bác ạ! Xin phép được dùng bữa!" Xắn tay áo lên, thưởng thức mùi thơm từ bát mỳ nóng hổi, nước dùng đậm đà như kiểu muốn ném tôi bay thẳng tới chín tầng mây ấy. 

"Cô bé... cùng cậu bé này? Sao lại đi một mình tới đây vậy? Cha mẹ hai đứa đâu rồi?"

"Dạ..." Tôi bối rối gãi đầu, đáp lại bác. "À... cháu lên đây thăm anh trai cháu ạ..."

"Ra là thế? Hai đứa đi một mình không sợ sao?"

"Không đâu ạ!" Hideki nhanh mồm trả lời hộ tôi. Mừng vì nó trông đã có sức sống hơn lúc trước, hơ hơ.

Chưa hoàn thành bát mỳ xong, một thanh âm khá quen thuộc khiến tôi khựng lại, theo phản xạ quay người về phía giọng nói đã lâu không được nghe qua.

"Chị Midori...? Cùng Hideki?" Cậu bé tóc đỏ tía vuốt ngược kia, rồi cái trán dồ từng dùng thiết đầu công đập vào đầu tôi khiến tôi lăn ra ngay lập tức, và... cái vết sẹo gì trông kỳ quặc thế...?

"Nhóc Tanjirou?!" Đôi đũa trên tay tôi rơi bụp một cái xuống. Hideki cũng hệt như tôi vậy. Thằng bé nhìn không khỏi chớp mắt nhìn cô bé tóc đen bên cạnh cậu ta, ngậm một chiếc ống tre, đôi mắt hồng nhạt mơ mơ màng màng buồn ngủ, bộ kimono màu hồng nốt. ".... Ne... Nezuko-chan!?"

Chúng tôi há hốc mồm ra nhìn hai cái con người nhà Kamado tưởng chừng hai năm về trước sớm bay màu trong vụ thảm sát ấy, giờ đang sống sờ sờ, bằng xương bằng thịt đứng trước mặt đây. Tanjirou giờ đã cao hơn trước nhiều, cậu hẳn sẽ cao hơn tôi (tự thấy nhục thay), nhìn cũng chững chạc hơn nhiều, không ngơ ngơ ngác ngác bán than dạo như hồi trước. Nezuko có gì đó hơi khác đợt ấy - khiến tôi khẽ nổi da gà. Hay là vì đói quá nên tôi mới nhìn nhầm?

Hể? Sao tôi lại thấy có hiện tượng lạ gì ở đây? Nà ní, ai giải thích cho tôi được không?

"Chị Midori... chị Midori!" Hideki lay lay tôi bừng tỉnh.

"Quỷ tha ma bắt cậu đi! Tanjirou! Hay cậu là oan hồn tới ám người ta đấy!" Tôi đứng hẳn dậy, vơ vội lấy cái thanh kiếm bên cạnh. 

"Woa, woa, chị bình tĩnh, Midori-san! Em còn sống mà!" Tanjirou hốt hoảng trấn an tôi. Tôi không có tin đâu, có chết chứ không thèm tin mấy câu chuyện tâm linh người khuất đội mồ sống dậy đâu.

"Thật không đấy?" Tôi lườm cậu nhóc, bán tín bán nghi. Hideshi thở dài thườn thượt.

"Thật ạ!" Tanjirou gật đầu lia lịa, quay sang ông chủ bán hàng. "Cho cháu một tô mỳ Yamakake."

Tanjirou ngồi xuống bên cạnh chúng tôi, khuôn mặt chán nản của thằng bé làm tôi thấy thương nó. Nezuko vừa ngồi xuống đã vội ngủ gật ngay. Đoán hai đứa có một ngày dài di chuyển nhiều mỏi mệt lắm. Thằng bé uống một ngụm trà. Tôi thì vẫn tiếp tục ăn nốt tô mỳ đang dở trên tay.

Bỗng thằng bé bật dậy khiến tôi suýt nghẹn. Rồi nó chạy đi thật nhanh, đầu tôi còn chưa kịp load chuyện gì xảy ra nữa. Hideki cũng ngó theo bóng nó mờ dần phía xa, nghiêng đầu bối rối. Rồi chợt nhận ra Nezuko lim dim ngồi ngay gần tôi, thằng bé đỏ bừng mặt. Gì thế, tại tôi 'tuổi cao sức yếu' hoa mắt chóng mặt, hay tại Hideki đây?

Khoan đã, có phải nó lại bị ma nhập nữa không đấy? 

Khiếp, kinh chết đi được, hôm nay đùa thế là đủ rồi. Sợ quá đi thôi!





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip