Chương 20. Dấu chân máu
Nguyễn Lan Chúc đúng là buổi tối bất ổn, cả người cứ trăn trở khó chịu. Hơn nữa Lăng Cửu Thời qua cái ôm cũng có thể cảm nhận được thân nhiệt của anh bất thường.
Không lẽ là bị ốm rồi?
Quả đúng như thế, trán anh nóng hừng hực, nhưng cả người thì lạnh toát, không ngừng run rẩy. Lăng Cửu Thời cuộn chăn lại, quấn quanh Nguyễn Lan Chúc, rồi ôm anh thật chặt sưởi ấm.
Mà Nguyễn Lan Chúc không biết là không hài lòng cái gì, cả người cứ ngọ nguậy không chịu yên. Hơn nữa trong miệng cứ rên rỉ, hệt như tiếng mèo kêu. Nhưng lúc nhận được hơi ấm từ cậu, anh cứ rúc cả người vào. Trông không khác gì một con mèo thực thụ.
Từ nay cậu có nên gọi anh là Chúc meo meo không? Nghe có vẻ kì cục.
Mãi đến một lúc sau đó cả người Nguyễn Lan Chúc mới thả lỏng, cuối cùng cũng chịu vào giấc. Mà Lăng Cửu Thời cũng thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Đến sáng, ánh nắng chiếu rọi chói loá. Trình Thiên Lý kê tay che mắt, ngủ say sưa. Nguyễn Lan Chúc thì nhăn mày, nhúc nhích cũng chẳng được. Mở mắt ra thì thấy cả gương mặt đang say giấc của Lăng Cửu Thời, còn bản thân mình thì bị cuộn lại trong tài nào thoát ra được.
Anh cố gắng vùng ra, khổ nổi bị Lăng Cửu Thời ôm chặt quá, nên đành buông xuôi.
"Lăng Lăng, buông ra đi."
Nguyễn Lan Chúc chọt chọt mũi người nọ, giọng đầy mệt mỏi. Lăng Cửu Thời không mở mắt, chỉ nhăn mày gạt tay anh ra, rồi nắm luôn.
Sao kì vậy?
"Lăng Lăng ca, nếu cứ thế thì tôi chết đói mất."
Thú thật là bữa tối hôm qua anh chỉ ăn có một miếng vì không nuốt nổi. Sáng nay lại thức sớm nên bụng đói cồn cào, đã thế còn bị cậu ôm chặt cứng không cách nào thoát ra.
"Cho chừa tội không ăn no đủ chất."
Lăng Cửu Thời giọng ngáy ngủ lầm bầm.
"Ây dà, do tôi mệt, hôm nay khoẻ nên muốn ăn."
Cậu bảo mà, ngoài miệng thì anh nói qua loa bản thân không sao. Rốt cuộc đến đêm lại lên cơn sốt, hành cả buổi cậu phải liên tục thức dậy đắp chăn cho anh. Nhưng mỗi lần đắp anh lại đá ra, vậy nên cậu không cách nào khác quấn anh thành cái kén, rồi ôm luôn.
"Lăng Lăng ca~"
Nguyễn Lan Chúc tiếp tục làm nũng, Lăng Cửu Thời giả bộ không nghe thấy. Trình Thiên Lý mới lục đục ngồi dậy, còn Từ Cẩn thì đã thức từ lâu.
"Chúc Minh, sao anh cứ thức dậy vào đêm vậy? Thức đến trời sáng luôn đấy."
Lăng Cửu Thời mở mắt, ngoái lại nhìn cậu nhóc.
"Chúc Minh đêm qua sốt nên có hơi lộn xộn một chút. Ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu sao?"
Trình Thiên Lý nhăn nhó.
"Đêm qua tôi cứ nghe thấy có người đi qua đi lại, là anh hay Chúc Minh?"
Lăng Cửu Thời lắc đầu.
"Chúng tôi đâu có đi, còn tưởng là cậu chứ?"
Trình Thiên Lý phì cười.
"Sao mà là tôi được."
"Ừ, đêm qua cậu ngủ như heo chết mà."
Nguyễn Lan Chúc rời khỏi cái chăn, ngồi dậy nói xấu. Trình Thiên Lý không dám nói gì, chỉ bĩu môi một cái.
Không phải ba người, lại nhìn sang Từ Cẩn, cô ta lắc đầu lia lịa.
"Không phải tôi."
"Vậy là ai?"
Lăng Cửu Thời biết cô ta nói dối, mỗi đêm đều do cô ta giả thần giả quỷ, đi tới đi lui giường của bọn họ. Nhưng bây giờ vạch trần thì còn quá sớm đi, chi bằng từ từ để cô ta lộ mặt chuột ra.
Trình Thiên Lý phát hiện đầu giường của Từ Cẩn có kính vạn hoa, y hệt của Chúc Minh. Đó là kính vạn hoa chỉ riêng NPC mới có. Không lẽ Chúc Minh vẫn là NPC sao?
"Lăng Lăng, nhìn xem."
Nguyễn Lan Chúc hất cằm, phía dưới đầy những dấu chân máu rất rõ ràng, hầu như đều hướng vào giường của cả hai. Trình Thiên Lý bị doạ cho mất mật, nhưng không có ai để níu nên đành lấy gối che.
Nguyễn Lan Chúc nhìn chằm chằm Từ Cẩn, xem ra là anh có nhận ra mánh khoé của cô ta, cậu cũng không cần nói làm gì.
"Chúc Minh, nó không hề giết tôi, tức là nó không muốn mạng của tôi."
Trình Thiên Lý yếu đuối lạ thường.
"May mà tối hôm qua, tôi không dậy để xem ai đang đi."
Bên ngoài vang lên tiếng chuông, hướng dẫn viên đã đến, nghĩa là họ phải xuất phát đến địa điểm tiếp theo.
"Sao lại là nơi này? Chẳng lẽ sẽ được tham quan một ngày? Một ngày quan sát xung quanh sao?"
Vương Tiểu Ưu đặt hàng tá câu hỏi dành cho Lê Đông Nguyên.
"Không tìm được chìa khoá, tôi nghĩ nó sẽ được lặp lại."
Hắn tận tình giải thích, cô ta lại tiếp tục một chuỗi câu hỏi khác. Xem ra là đang kiểm tra nhỉ?
"Vậy trước khi vào cửa, có phải cậu đã biết manh mối rồi không?"
Lê Đông Nguyên tiện mồm lên giọng một chút.
"Cô không cần kiểm tra tôi nữa. Cho dù cô là cao thủ, thì so với tôi vẫn còn cách biệt rất lớn đấy."
"Tôi thật sự không biết đấy. Việc điều cấm kỵ và chìa khoá có liên quan gì đến trống da người chứ?"
Hắn sẵn dịp chọc giận cô ta.
"Có quan hệ gì ư? Tôi cũng không biết. Nhưng cô cũng không cần quá gấp gáp. Trước khi chết mới có thể nhìn thấy, thì không kịp mất rồi."
Vương Tiểu Ưu chống hông, xem ra là bị chọc tức thật.
Hướng dẫn viên dừng chân, chính là nơi mà ban đầu họ tham quan khi đến đây - phòng triển lãm.
"Quy định vẫn là quy định cũ. Trước khi trời tối tôi sẽ đón mọi người về."
Hướng dẫn viên lặp lại lời nói, rồi rời đi. Nhóm người bọn họ rốt cuộc cũng phải đặt chân đến chỗ ma quái này một lần nữa. Nguyễn Lan Chúc nhìn sơ một lượt.
"Kiến trúc phòng triển lãm khá độc đáo, tất cả đều là hình tròn. Các cậu nhìn thấy hình tròn thì nghĩ ra được cái gì?"
Lăng Cửu Thời đáp: "Trống."
"Nếu tiếng trống vang lên từ trên tầng, thì chúng ta lên đó đi. Lên mái xem chuyện gì đã xảy ra."
Lăng Cửu Thời băn khoăn.
"Bên trên đều là xương, chẳng phải hôm qua tôi đã bị đẩy xuống sao? Lên đó quá nguy hiểm."
"Nếu không gặp rủi ro nào, thì làm sao sống sót được chứ?"
Cậu gật đầu, bản thân tiếp tục xung phong lên trên. Lại có ý nhắc nhở Nguyễn Lan Chúc.
"Cơ thể anh vừa khỏi bệnh, không thể hoạt động linh tinh."
"Hơn nữa, phía sau còn rất nhiều cửa, tương lai còn phải trông cậy nhiều vào anh."
Cậu đây là đang nghĩ cho anh, nếu để sức khoẻ ảnh hưởng nhiều thì việc vào cửa cũng bị ảnh hưởng không ít. Với cả thương thế của anh chưa khỏi, lại liên tục đổ bệnh nữa.
"Mục Tự đi với tôi đi."
Trình Thiên Lý gật đầu. Liếc nhìn sang Từ Cẩn, cô ta miễn cưỡng cười một cái.
"Ở đây đáng sợ, tôi cũng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt."
Nguyễn Lan Chúc nghiêng đầu sang.
"Cô đấy. Nếu không thể đưa ra ý kiến gì, tôi đề nghị cô đừng nên nói. Vẫn là quy tắc cũ, đợi ở đây đi."
Từ Cẩn chẳng thể thốt ra được từ nào, nhìn theo ba người lần lượt bước vào. Rồi thò tay vào trong túi, lấy ra kính vạn hoa, nghĩ gì đó trong đầu. Xem ra là sắp có kế hoạch gì tiếp theo rồi.
Thật tệ khi trước đó cậu ngây thơ, không nhận ra được âm mưu của cô ta. Bây giờ được dịp trở lại, mọi đường đi nước bước của Từ Cẩn đều bị cậu nắm trong tay. Đợi thời cơ chín muồi, cậu sẽ vạch trần cô ta.
Sau khi bước vào, ba người tiếp tục quay trở lại vị trí ban đầu. Mọi chuyện không có gì đổi thay, bà lão tóc bạc vẫn ngồi đó xay bột. Nhưng mục đích của họ chủ yếu là leo lên mái.
Có điều trong khi ba người đang loay hoay với cái thang lớn thì bà lão đột nhiên vẫy tay, bảo họ đến đó. Lăng Cửu Thời bước đến, Nguyễn Lan Chúc và Trình Thiên Lý thì hợp sức, cùng đẩy thang vào.
"Cô em gái này, cùng chị tham gia đám tang, thì phải lòng một chàng trai tham gia đám tang. Sau đó khi về nhà, người chị đột nhiên qua đời. Cậu biết lí do vì sao không?"
Bà ta lặp lại câu chuyện và câu hỏi lúc trước chưa được giải đáp. Đó chính là câu hỏi mà Trình Thiên Lý trả lời một cách ngớ ngẩn.
"Biết."
Lăng Cửu Thời đáp, bà ta tròn mắt ngạc nhiên.
"Cậu biết đáp án à?"
"Đây là một câu hỏi quá quen thuộc. Sao cháu có thể không biết được."
Bên này, Nguyễn Lan Chúc và Trình Thiên Lý đã đẩy xong thang lên. Trình Thiên Lý phủi tay, quay sang gọi.
"Lăng Lăng ca, qua đây đi."
Lăng Cửu Thời nghe thế, vừa quay lưng đi đã bị bà lão gọi lại.
"Cậu có muốn một ít bột không? Chỉ cần ăn một chút, cậu có thể hồi phục như ban đầu."
Cậu hiểu lời bà ta. Nếu cho Từ Cẩn ăn thứ bột này, đồng nghĩa với việc cô ta sẽ hiện nguyên hình. Nhưng không phải lúc này, Nguyễn Lan Chúc vẫn đang đợi cậu. Cậu nhẹ giọng trả lời bà ta.
"Bà đợi cháu một lát, bạn cháu đang gọi cháu. Lát nữa cháu sẽ quay lại lấy."
Bà lão mỉm cười, ôn hoà gật đầu. Lăng Cửu Thời hội tụ với hai người, chuẩn bị leo lên mái kiểm tra.
"Cẩn thận, nếu có chuyện thì phải xuống ngay."
Nguyễn Lan Chúc dặn dò. Lăng Cửu Thời nghe xong, mỉm cười gật đầu: "Được."
Lăng Cửu Thời và Trình Thiên Lý tiếp tục cùng nhau leo lên, trên mái không có gì ngoài xương trắng rải rác khắp nơi. Hơn nữa điều kì lạ là, hiện tại đang giữa trưa nhưng sương mù lại rất dày đặc.
Trình Thiên Lý vu vơ hỏi.
"Chúng ta vẫn qua đó sao?"
"Vẫn qua thôi. Giống như Chúc Minh nói. Muốn sống sót, phải chấp nhận."
Trình Thiên Lý bặm môi ngập ngừng.
"Thế ngộ nhỡ anh có chuyện thì phải làm sao?"
"Mạng của tôi lớn, không chết được. Và tôi cũng sẽ không chết."
Cậu mà chết thì Nguyễn Lan Chúc sẽ làm sao?
Đối mặt với câu trả lời của Lăng Cửu Thời, Trình Thiên Lý đành nghe theo.
Hai người cùng nhau bước lên phía trước, âm thanh vang dội dưới chân. Trình Thiên Lý cẩn thận di chuyển mũi chân qua lại.
"Trời đất. Nó không giống như chất liệu mà tôi tưởng tượng chứ?"
Lăng Cửu Thời an ủi cậu nhóc.
"Đừng nghĩ nhiều. Dù sao thì nó cũng không phải là một mái nhà bình thường. Đi!"
Hai người lại tiếp tục tiến lên, từng bước chân đều vang lên tiếng trống. Dù Tâm trạng hồi hộp nhưng hai người cũng chẳng thể nghĩ nhiều được nữa.
"Cơn mưa kim ngày hôm nay, có lẽ là âm thanh từ chiếc trống này."
Trình Thiên Lý như có phát hiện mới, nói với Lăng Cửu Thời. Hai người nhìn nhau, cậu nhóc dùng sức giẫm mạnh lên bề mặt trống, những phần xương cốt đang chất đống kia rồi rung chuyển rời ra. Tuy vậy nhưng không ai để ý.
"Nghĩa là có ai đó đã chạy đến mái nhà ngày hôm nay."
"Ai ở đó vậy?"
Từ đâu xuất hiện giọng nói của một cô gái, hai người dáo dác nhìn quanh. Từ trong góc, một người phụ nữ mặc bộ váy đỏ rách rưới, không có chân, đi lơ lửng trên không.
Cô ấy cất giọng hỏi "em ở đâu?", rồi lại than "chị đau quá". Dù cô ấy đang từng bước tiến đến hai người, Nhưng điều kỳ lạ là cả hai người lại không thấy xuất hiện của cô ấy.
Dựa vào lời nói đó, thì cô ấy chính là chị gái quái vật đang truy tìm em gái mình.
---
Tui thích đọc comment của các bạn lắm, nên hãy để lại sau khi vote cho tui nhé:3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip