Chương 1. Ngụy Nghiêm
"Bé tí như ngươi thì làm được cái gì? Ngươi lại còn mang theo một đứa bé thế kia, coi quán rượu nhà ta là nơi thu nhận ăn mày chắc?"
Nguỵ Nghiêm bị đẩy mạnh một cái, cả người ngã lăn ra đất, đã một ngày trời nàng không có gì bỏ bụng lại bị đẩy mạnh như thế, trong nhất thời đầu óc xây xẩm, trước mắt biến đen, cả người choáng váng.
Người qua đường thấy thế liền chỉ trỏ, tiểu nhị kia tiện tay vớ lấy cái màn thầu bên cạnh ném lên người nàng, lại nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
"Sáng sớm đã gặp phải thứ dơ bẩn, đúng là xui xẻo, còn không mau xéo khỏi cửa nhà ta!"
Nguỵ Nghiêm lồm cồm bò dậy, trong ánh mắt ghét bỏ của tiểu nhị kia khập khiễng rời đi. Nàng vừa đi vừa phủi sạch bánh bao, trong lòng thầm nghĩ, vẫn không xin được việc.
Chỉ là có bánh bao, cũng coi như không phải kết quả tồi nhất.
Nàng đi đên một con hẻm vắng ở cuối đường, từ xa đã thấy có một cái đầu đen nho nhỏ ló ra từ góc tường, Nguỵ Anh chín tuổi vừa thấy tỷ tỷ đã reo lên chạy tới, níu chặt lấy tay áo nàng.
"A tỷ!"
Nàng cố nén mệt mỏi, mỉm cười hỏi.
"A Anh có ngoan ngoãn chờ tỷ không nào?"
Nguỵ Anh gật đầu chắc nịch, Nguỵ Nghiêm giơ tay vuốt đầu cậu nhóc, lại đưa ra chiếc màn thầu sạch sẽ.
"Xem a tỷ mang gì về cho đệ này, A Anh có đói không?"
Nguỵ Anh lắc đầu, đáp.
"Đệ ăn no rồi."
Nguỵ Nghiêm sửng sốt, trong lòng thầm kêu lên, nghiêm mặt hỏi lại.
"Đệ lại ăn bậy bạ gì rồi?"
Ngụy Anh lại lắc đầu, liên miệng bảo.
"Không bậy không bậy, đệ ăn sạch lắm."
Cậu bé chỉ chỉ xuống đất, chỉ thấy một đống vỏ dưa rơi vãi bừa bãi ở dưới đất, bên cạnh còn có vài miếng bị gặm đến chỉ còn lớp vỏ xanh bên ngoài. Chua xót trong lòng trào lên, Nguỵ Nghiêm cảm thấy khoé mắt cay xè, nghẹn ngào ôm lấy Nguỵ Anh, cậu nhóc chìm trong vòng ôm của nàng, cựa quậy hỏi.
"A tỷ sao thế?"
Nguỵ Nghiêm cố làm giọng mình bình tĩnh lại, nhợt nhạt đáp.
"Tỷ mệt quá, A Anh cho tỷ ôm một lúc có được không?"
Nguỵ Anh ồ một tiếng, cũng không nhúc nhích nữa, để yên cho Nguỵ Nghiêm tựa lên.
Đợi đến lúc nàng bình tĩnh lại xong, hai tỷ đệ lại dựa sát vào nhau. Nguỵ Nghiêm đưa màn thầu sang. Nguỵ Vô Tiện cầm lấy nhưng không ăn ngay mà lại nhìn sang tỷ tỷ, cậu hỏi.
"Tỷ đã ăn chưa?"
"Tỷ ăn rồi."
Nguỵ Nghiêm tựa người vào bức tường phía sau mỉm cười.
"Hôm nay không xin được việc nhưng chủ quán đó tốt lắm, cho tỷ hai cái màn thầu lận, lúc về tỷ đã ăn một cái rồi."
Nguỵ Anh không tin. Cậu bé bẻ một nửa bánh bao đưa cho Nguỵ Nghiêm, làm nũng kêu lên.
"A tỷ ăn cùng đệ nhé?"
Nguỵ Nghiêm trừng mắt nhìn sang, mắng.
"Mang về cho đệ thì đệ cứ ăn đi, còn sợ no quá hả?"
Bị nàng trừng, Nguỵ Vô Tiện cũng không sợ, ra sức ôm lấy tay nàng nhõng nhẽo.
"Bụng đệ bé lắm!"
Nguỵ Vô Tiện làm vẻ mặt nghiêm túc nắm chặt tay, giơ ra một nắm đấm nho nhỏ.
"Chỉ có bằng này thôi, ăn nửa cái là đủ no rồi, ăn nữa thì nổ bụng mất!"
Nguỵ Vô Tiện lại mè nheo thêm một lúc, Nguỵ Nghiêm đứng trước đệ đệ làm nũng đúng là không thể nào cứng rắn nổi. Chịu thua nhận lấy nửa chiếc bánh bao kia.
Sau khi cha mẹ mất, hai tỷ đệ cứ thế cố gắng sống sót qua từng ngày. Nguỵ Nghiêm hằng ngày sẽ để Nguỵ Anh lại hẻm nhỏ sau đó ra ngoài kiếm việc. Nếu tìm được việc, nàng có thể kiếm thêm được một hai đồng tiền, ngày hôm đó có thể mua được vài chiếc bánh bao, A Anh sẽ không bị đói, nếu không kiếm được việc, hai tỷ đệ chỉ có thể ăn những thứ rơi vãi nhặt được.
Nguỵ Nghiêm cứ nghĩ đợi đến một hai năm nữa, đợi đến khi nàng lớn hơn một chút, đến lúc đó nàng có thể kiếm được nhiều tiền hơn, A Anh lúc đó có thể ăn no mặc ấm, nàng có thể đưa A Anh đến học đường, nếu không thì nàng sẽ mua giấy bút về nhà, tự mình dạy đệ đệ đọc sách viết chữ. Phụ thân và mẫu thân chết không thấy xác, nàng và A Anh sẽ lập cho hai người một ngôi mộ di vật. Mẫu thân từng nói muốn có một trúc lâu ở ven sông, vậy thì bọn họ sẽ dựng một trúc lâu ở ven sông cho người. Hẳn là mẫu thân sẽ vui nhỉ?
Nhưng rồi đến một ngày sau khi Nguỵ Nghiêm ra ngoài trở về, nàng nhìn một đám vỏ dưa gặm nham nhở ở trước hẻm, trong lòng run rẩy.
"A Anh, tỷ đã nói là không được ăn vỏ dưa rơi ở dưới đất nữa mà!"
Nguỵ Vô Tiện ló đầu nhìn ra, khoé miệng còn dính nước gì đó đỏ đỏ. Tim Nguỵ Nghiêm suýt nữa ngừng đập, bánh bao trong tay cũng rơi thẳng xuống đất.
Giọng nàng giống như sắp khóc đến nơi.
"A Anh!"
Nàng vội vàng chạy lại ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, lúc chạm lên chỗ nước màu đỏ kia lại trong nháy mắt ngẩn ra.
Cái gì thế nhỉ?
Hình như không phải máu đâu?
"A tỷ, ăn dưa hấu không nè?"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, cầm miếng dưa hấu như hiến vật quý nâng lên cho nàng. Nguỵ Nghiêm sửng sốt hỏi.
"Dưa hấu ở đâu ra thế?"
Nguỵ Vô Tiện trượt xuống khỏi người nàng, hai chân tiếp đất. Cậu nhóc chỉ về phía sau lưng, lúc này lại có một bóng người mặc tử y đứng đó. Nguỵ Nghiêm giật mình, nhanh chóng phản ứng lôi Nguỵ Vô Tiện ra sau lưng.
Nàng giống như con thú hoang, trong mắt tràn đầy cảnh giác cùng nghi ngại.
"Ai đang ở đó?"
Giang Phong Miên trên tay vẫn đang ôm một quả dưa hấu, sững sờ nhìn xuống nàng.
Đứa bé kia vừa gầy vừa nhỏ, cả người từ trên xuống dưới bẩn thỉu nhem nhuốc, chỉ có đôi mắt là vẫn còn sáng trong, nhưng nhìn tổng thể khuôn mặt quả thực là giống với người bạn cũ của ông như đúc.
Ông nén lại thương cảm, mỉm cười khom người xuống, bày ra dáng vẻ chân thành nhất.
"Tên ta là Giang Phong Miên, là bằng hữu của cha mẹ con."
"Cha mẹ ta?"
Nguỵ Nghiêm ngây người, nàng nhìn đến chiếc chuông bạc treo trên hông ông, trong lòng lại nhớ tới phụ thân nàng hình như cũng có một cái chuông bạc kiểu dáng giống hệt.
Nàng bất giác sờ lên mặt ngọc trong cổ áo, bình tĩnh nhìn lên, nghe lời người nam nhân trước mặt nói.
"Trường Trạch cùng Tàng Sắc ngày trẻ cùng với ta có quen biết, giao tình rất tốt, ta và hai người bọn họ vẫn thường xuyên thư từ qua lại, bọn họ cũng có kể đến hai con trong thư, là A Nghiêm và A Anh có đúng không?"
A Nghiêm và A Anh.
Là cái tên mà phụ mẫu vẫn thường gọi.
Âu yếm, dịu dàng.
Đến mức làm cho lòng nàng đau đớn đến không thở nổi.
Nguỵ Nghiêm xiết chặt lấy tay của Nguỵ Vô Tiện. Giang Phong Miên mỉm cười mà khoé mắt ngấn lệ, ông xoa đầu hai đứa nhỏ.
"A Nghiêm, A Anh, các con có muốn cùng Giang thúc thúc về Liên Hoa Ổ không?"
...
Lời người viết:
Đăng tải một bộ truyện được viết vào 2020 mà mình tìm lại được từ con lap cũ.
Gửi đến những tiếc nuối trong Ma Đạo Tổ Sư.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip