Chương 11: Nói lời phải giữ lấy lời!

Hai nhóm người một trắng một tím cứ như vậy hợp lại, tức tốc ngự kiếm hướng thẳng đến Kì Sơn trong đêm, chưa đầy ba canh giờ sau đã có thể nhìn thấy thành Bất Dạ Thiên sáng rực trong đêm tối với những ngọn đuốc khắp nơi

"Kỉ Phi, ngươi kêu Giang Trừng ở lại như vậy, chúng ta lấy ai dẫn đường, chẳng lẽ đến nhờ Ôn Nhược Hàn phái người dẫn đi sao?" Lam Khải Nhân tức giận mắng, ban này chính là quá vội vàng nên không để ý kiểm tra, bây giờ gần đến nơi rồi mới chợt nhớ họ không có người dẫn đường, bây giờ biết làm sao?

"Ai cần Ôn Nhược Hàn chứ, ta biết đó là nơi nào mà! Nhanh nhanh, ở ngọn núi phía trước thôi, đến đó rồi chúng ta hạ kiếm, không thể bay được nữa!" Kỉ Phi chỉ một trong những ngọn núi hoang sơ lớn nhất ở Kì Sơn trước mặt, đoàn người nhanh chóng hạ kiếm

Giang Phong Miên đi trước dẫn đường cùng Lam Khải Nhân, hai người nghiêm túc bàn bạc về vấn đề của Ôn gia

"Đến đến đến! Ôn Triều này đúng là cực kì vô liêm sỉ, thoát ra khỏi động rồi ngay lập tức dùng đá lấp kín cửa hang, làm cả một nhóm người Giang Trừng bọn họ cùng với biết bao nhiêu con cháu thế gia khác kẹt lại ở đó, bầu bạn là một con yêu quái thượng cổ ăn thịt người! Ngu phu nhân, người có đứa con không phải dạng vừa, Giang Trừng chính hắn trong động Đồ Lục Huyền Vũ không ngại nguy hiểm đã tìm ra được lối thoát dưới đáy hồ nước, thành công thoát ra cùng với nhóm con cháu kia, ai mà ngờ được, Ngụy Vô Tiện và Trạm Trạm đúng là xui tận mạng, đúng lúc chuẩn bị đi ra thì lại bị con yêu thú phát hiện, phá hỏng lối thoát cuối cùng, cũng may là hai đứa nó đã giết được Đồ Lục Huyền Vũ, oán khí tích tụ cả mấy trăm năm một lượt nổ ra, mấy cái chuông ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đặc biệt nhạy cảm, liền mới có thể phát hiện ra đó chớ!" Kỉ Phi ha ha cười, thảnh thơi đi bên cạnh Ngu phu nhân mà xun xoe, một bộ dạng phát cuồng mà kể lể

Ngu phu nhân im lặng không đáp, bà cau mày, chăm chăm bước về phía trước, chiếc nhẫn đeo trên tay có xu hướng phát ra những tia điện màu tím ngày càng nhiều, thể hiện nỗi tức giận của chủ nhân nó

"Ôn Triều! Tham sống sợ chết, tiểu nhân mưu hèn kế bẩn!" Môn sinh Giang gia chính là cũng tức muốn thổ huyết, hai vị sư huynh nhà mình gặp nạn như vậy khiến cho nỗi căm hận của họ đối với Ôn gia giống như càng tăng cao

"Kỉ Phi, ngươi làm sao mà biết được những chuyện đó?" Lam Khải Nhân nhíu mày, ông quay lại nhìn Kỉ Phi

"Suy đoán!" Kỉ Phi tỉnh bơ đáp "Ôn Triều là người như thế nào ta còn không biết sao? Huống hồ Ôn gia bọn chúng ngu đến không thể ngu hơn, có một con yêu thú thượng cổ bị phong ấn trên đất nhà mình mà còn không biết, chỉ đinh ninh đó là một yêu quái tầm thường, mà con cháu các thế gia ở đây phải chịu không ít khổ, vậy mà lại còn bị kéo đến làm vật hi sinh để giết yêu quái trong tình trạng tay không tấc sắt, nhịn nhiều thì phải bùng nổ chớ! Ta dám cá Ngụy Vô Tiện chính là người khởi xướng, y chắc đã tóm được Ôn Triều, kéo hắn nhảy lên thứ mà y tưởng là mỏm đá giữa hồ nước để uy hiếp, ai mà ngờ lại đánh thức Đồ Lục Huyền Vũ, trong lúc hoảng loạn, Ôn Triều thoát được, chạy ra ngoài, lấy đá lấp kín cửa hang để trả thù. Ngụy Vô Tiện trong nguy hiểm phát hiện có mấy chiếc lá phong tươi trong hồ nước, liền đoán rằng có lối ra ở đáy hồ. Cuối cùng Giang Trừng phát hiện đúng thật có lối ra, dẫn con cháu các thế gia ra ngoài, ai ngờ cuối cùng xảy ra biến cố, Đồ Lục Huyền Vũ phá hồ, Ngụy Vô Tiện và Trạm Trạm kẹt lại, hai đứa nó có lẽ không còn cách nào khác đành cố gắng giết chết Đồ Lục Huyền Vũ và đã thành công!" Y high đến phát rồ, trực tiếp khiến cho cả đoàn người rơi vào tĩnh lặng

"..." Là suy đoán sao?

"Ngươi bớt lảm nhảm vớ vẩn lại!" Lam Khải Nhân mất kiên nhẫn ngắt lời, chăm chú tìm đường đến hang động

"Ta đâu có nói vớ vẩn! Nếu ngài không tin, một lát liền có thể hỏi Trạm Trạm nha!"

Họ mò đường mất một lúc lâu, đến khi trời sắp sáng liền nhìn thấy một cửa hang bị đá tảng lấp kín

"ẦM!!!" Một tiếng, Ngu phu nhân tay vung tử điện, quất một nhát, cả đống đất đá rơi lả tả, để lộ ra một cửa hang rộng rãi

"Các ngươi, mau đi vào, lôi tên phiền phức đó ra đây! Lần này ta phải đánh gãy chân nó!" Ngu phu nhân dẫn đầu bước vào, lòng hang tối như hũ nút, mấy môn sinh Lam gia nhanh chóng rút ra vài phù chú đốt lên, ánh sáng leo lắt làm hiện lên một con đường rộng lớn, đoàn người men theo con đường, nơi này càng tiến đến càng mở rộng ra, cuối cùng để lộ ra một khoảng hang động bao la, phía cuối hang còn có một hồ nước lớn, nước hồ đã bị máu nhuộm đỏ, đập vào mắt người ta đầu tiên chính là ấn tượng về thân xác khổng lồ và xấu xí của Đồ Lục Huyền Vũ chết ở trên mặt đất, khiến cho lòng hang rộng lớn có cảm giác chật chội hơn, có lẽ trong lúc giãy chết nó đã lăn ra ngoài

Kỉ Phi lao như bay đến chỗ xác chết của Đồ Lục Huyền Vũ, y phấn khích reo lên

"Lớn thật! Hai đứa thật giỏi mà! Lam Khải Nhân tiên sinh, bên này, hai đứa nó đang ở đây nè!"

Tiếng gọi của Kỉ Phi thông báo cho nhóm người Giang gia và Lam gia còn đang cẩn thận phòng tránh nguy hiểm ở rìa ngoài nhanh chóng tiến vào, mấy môn sinh hai nhà chạy đến, đỡ Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ra bên ngoài, cả hai dường như đã quá mệt mỏi mà ngất đi

Các vị tiền bối Lam gia nhanh chóng xem xét cho cả hai, qua một lúc, họ mới nhẹ nhàng thở ra

"Không sao! Cả hai đều chỉ vì lao lực quá độ mà ngất đi, không nguy hiểm!"

Nhận được lời cam đoan, tất cả đều yên trí, lúc này họ mới có thời gian để ý đến Đồ Lục Huyền Vũ

"Là hai đứa nó tiêu diệt?" Các vị tiền bối trầm trồ, môn sinh Giang gia cũng trầm trồ theo, bọn họ xúm lại xem xét xác chết của Đồ Lục Huyền Vũ, yêu thú này hình dáng quái dị, thân rùa đầu rắn, cái đầu dài ngoằng của nó đã bị cắt đứt, đầu to cỡ hai con bò mộng, răng nanh sắc lẻm, đủ sức nuốt cùng lúc hai người, kích thước của nó cũng phải cỡ một tòa núi nhỏ, cái mai lớn đến nỗi có thể xây cất một làng một xóm ở trong đó cũng không thành vấn đề, yêu thú ngàn năm, quả là danh bất hư truyền

"Trạm Trạm chắc chắn đã dùng Huyền sát thuật để cắt đứt đầu con yêu thú! Lúc trước hỏi nó chỉ bảo với ta rằng biết chút chút, ai dè lại giỏi như vậy!" Kỉ Phi vui vẻ nhảy ra từ bên trong mai của Đồ Lục Huyền Vũ, quần áo lấm lem bẩn thỉu còn đáng sợ hơn cả Ngụy Vô Tiện hay Lam Vong Cơ, y đá đá cái đầu đứt rời to lớn ở bên cạnh mà nói "Lam Khải Nhân tiên sinh, Giang tông chủ, hai người vẫn là nên hủy đi thân xác của yêu thú này đi, tránh cho Ôn Triều sau đó lại đến đây, lôi cái mai ghẻ này ra lòe thiên hạ, phô trương thanh thế Ôn gia, phiền phức lắm luôn á!"

"Kỉ Phi, ngươi chui vào đó làm cái quái gì vậy?! Đầu óc ngươi rốt cuộc bị sao hả?" Lam Khải Nhân tức giận mắng nhiếc, đang yên đang lành lại bôi bẩn cho chính mình, đừng quên Kỉ Phi là ngự kiếm ké ông đó!

"Không làm gì cả! Xem xét chút thôi! Không có gì đáng bận tâm!" Kỉ Phi hì hì cười, tay nắm chặt một mảnh sắt to bằng bàn chân người lớn, thứ này có lẽ trước đây từng là một cái rìu, chỉ là qua mài mòn của thời gian và oán khí tích tụ một lượng lớn khủng khiếp bên trong nên bị biến dạng đến chẳng phân biệt nổi, ban nãy tốn không ít công sức để phong bế oán khí trong đó, nếu không Lam Khải Nhân rất có thể sẽ một kiếm băm chết mình, tà ma ngoại đạo chăng?

"Lam tiên sinh, Giang mỗ thật lòng mong các ngài hạ cố đến Liên Hoa Ổ một chuyến, dù sao Vân Mộng vẫn là gần nơi này nhất, tiện cho Lam nhị công tử nghỉ ngơi dưỡng sức, chúng ta từ từ bàn về chuyện chống lại Ôn gia!" Giang Phong Miên thi lễ với Lam Khải Nhân, cất giọng nói

"Về chuyện này....!" Lam Khải Nhân có chút phân vân, ông ban đầu đã lên ý định cứu được Lam Vong Cơ liền trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ cho cậu tĩnh dưỡng một thời gian, sau đó muốn quay lại cũng chẳng sao

"Uy! Lam Khải Nhân tiên sinh!" Lúc này, Kỉ Phi chạy đến, nhỏ giọng nói "Ngài còn nhớ yêu cầu của ta chứ?"

Lam Khải Nhân cau mày, ông thi lễ với Giang Phong Miên

"Giang tông chủ, thất lễ rồi, cho phép ta nói chuyện một chút!"

"Không sao, Lam tiên sinh xin cứ tự nhiên!"

"Lam Khải Nhân tiên sinh, chúng ta đến Vân Mộng đi, phiền ngài gửi thư kêu thêm môn sinh đến được không?" Kỉ Phi cười cười yêu cầu

"Ngươi là muốn giúp Giang gia?"

"Đúng vậy! Ôn Triều sắp dẫn quân đến Vân Mộng rồi, đương nhiên phải nhanh lên a~!"

Lam Khải Nhân im lặng không đáp, tên này, đứng trước Mạnh Dao hay mấy người mà y quan tâm liền giả vờ hay lắm, một bộ dạng ta đây hiền lành ngây thơ ngoan ngoãn vô hại, đứng trước mặt ông mới hoàn toàn lộ ra bản chất gian manh thật sự, đầu óc của y không phải đáng sợ bình thường, phải là cực kì đáng sợ mới đúng, may mắn y không hề có năng lực, tu luyện chẳng đến đâu, lại có Mạnh Dao kìm chân, nếu không với đầu óc của y, còn không thể bày mưu hại người mà đi lên rất dễ dàng sao!

"Được rồi!" Lam Khải Nhân rốt cuộc thở dài, đi đến đồng ý với lời mời của Giang Phong Miên sau đó nhanh chóng bàn bạc với các vị tiền bối khác, cho người đem thư về Vân Thâm Bất Tri Xứ yêu cầu chi viện thêm người, mang theo toàn bộ cổ cầm nhà mình mà nhanh chóng đến Vân Mộng

Gia quy Cô Tô Lam Thị, cấm nuốt lời hứa!

**********************************************

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip