Chương 14: Trường săn núi Bách Phượng!

Ôn gia chính thức bị diệt, tứ đại gia tộc lập công lớn, trong đó Mạnh Dao góp công lớn nhất khi đã giết được Ôn Nhược Hàn, lúc này, Kim Quang Thiện lại mặt dày đứng ra nhận con, Mạnh Dao sau một hồi do dự cũng quyết định đồng ý, đến Kim gia, dù sao cũng là một cơ hội không tồi

"Kỉ Phi, ta sắp đổi họ rồi!" Mạnh Dao chua xót mỉm cười nhìn Kỉ Phi đứng đối diện mình, khung cảnh Kim Lân Đài này, quả thật quá quen thuộc, ám ảnh cậu hằng đêm với thứ kí ức kinh khủng mà nó để lại, chỉ là có thêm nhiều phần tiêu điều xơ xác, thậm chí còn chẳng thể nhìn thấy nổi một cọng cỏ mọc lên

"Công tử, không cần bực tức, nếu không muốn cũng không cần phải đổi họ!" Kỉ Phi lo lắng nói, lần này thực sự y không hề muốn Mạnh Dao gia nhập Kim gia với thân phận là con trai Kim Quang Thiện chút nào cả, nếu cần thiết, thậm chí y hoàn toàn có thể tặng cho con ngựa giống đó một bài đàn nghe cho vui tai rồi xuống đất chơi với giun dế, chỉ cần công tử không chịu khổ aaaaa T.T

"Kỉ Phi, ngươi thấy ta lấy tên lót là gì cho hợp với họ này đây?" Mạnh Dao vẫn mỉm cười, có chút thờ ơ hỏi

"Không cần nghĩ, là Kim Quang Dao!"

"Quang" nghĩa là ánh sáng, "Quang Dao" là viên ngọc sáng, chỉ cần người muốn, ta có thể mang ánh sáng này dành cho người, giúp người trở thành viên ngọc tuyệt hảo quý giá nhất! Cái tên không quan trọng, chỉ cần còn ta ở đây, người sẽ luôn là ánh sáng chói lọi nhất, là bảo vật nhân gian!

"Được, vậy thì là Kim Quang Dao!"

***

Ngay tại thành Bất Dạ Thiên, chỉ một tháng sau khi Ôn Nhược Hàn rơi đầu, một đàn tế lễ được lập lên, Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần và Mạnh Dao cùng đứng trước đàn tế, phía dưới là quân lính của ba nhà Kim Lam Nhiếp tụ họp, đồng loạt một mực chú ý đến đài tế

"Hôm nay, ta, Thanh Hà Nhiếp Thị Nhiếp Minh Quyết "

"Ta, Cô Tô Lam Thị Lam Hi Thần!"

"Ta, Lan Lăng Kim Thị Kim Quang Dao!"

"Ba chúng ta, tuy ba mà một, nay kết nghĩa huynh đệ, xin thề có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, tuyệt không lời dối trá!"

Buồn nôn quá đi!

Kỉ Phi chính là dị ứng nhất mấy lời thề kiểu này, khoa trương văn vẻ lại không thực tế, trước nay mấy câu thảo mai cỡ này y một lần cũng không muốn nghe thấy!

Có lẽ là do ám ảnh về nguyên tác vẫn còn, thế nên Kỉ Phi ngay từ lúc bắt đầu tiến hành làm lễ đã chạy mất bóng, đến khi nghe tiếng hô vang động trời của đám quân lính ba nhà mới mò về, liền nhanh chóng chạy đến ngó ngó nghiêng nghiêng

"Công tử, danh a danh a!"

Kim Quang Dao duy trì nụ cười từ ban đầu, nhẹ nhàng bước ra, hắng giọng nói

"Kim Quang Dao, hào danh Liễm Phương Tôn!"

Cái tên quả thật cũng quá là khiêm tốn đi?

Kỉ Phi cạn lời, dù sao cũng là ý muốn của công tử nhà mình, cũng được đó chớ?

Chắc vậy!

Cứ như vậy, Tam Tôn kết nghĩa, cẩu huyết lâm đầu!

***

Thời gian ở Kim gia quả thật không thể so sánh với khi ở Ôn gia

Khi hai người Kỉ Phi Mạnh Dao còn ở Ôn gia, y thậm chí còn không phải làm việc gì ngoài bưng bê trà bánh và bảo vệ Mạnh Dao, mọi việc liên quan tới chiến tranh đều do Mạnh Dao âm thầm tiến hành, vô cùng nhàn hạ

Vậy mà đến Kim gia một phát, Kỉ Phi quả thật còn không bằng người hầu, suốt ngày nấu nấu nướng nướng, dọn dọn dẹp dẹp, làm cái này sai cái kia, thậm chí lâu lâu còn bị mấy tên Kim gia khó ưa lúc trước gây khó dễ, thật chẳng dễ sống gì

Cũng phải, bây giờ Kim Quang Dao mới vào Kim gia, chưa có quyền lực cùng vai vế gì ngoài việc sắp xếp mọi việc trên dưới trong nhà, nói trắng ra chính là được mang về để làm tổng quản! Con cháu cái *beep* nhé!

Vất vả cực nhọc một năm, cuối cùng công tử uy vũ nhà y cũng phát huy thực lực, đem mọi người trong Kim gia thao túng, làm quen chỗ này làm thân chỗ kia, thuận lợi mà bước lên một vị trí an toàn cùng có tiếng nói hơn trong gia tộc

Lúc này, tại rừng Bách Phượng tổ chức dịp đi săn hằng năm, tiện thể ăn mừng một năm chiến công Xạ Nhật Chi Chinh do Kim gia tổ chức, các gia tộc lớn nhỏ năm đó đều được mời, chủ yếu nhất hiển nhiên chính là bốn gia tộc Lam Lăng Kim Thị, Cô Tô Lam Thị, Thanh Hà Nhiếp Thị và Vân Mộng Giang Thị, người đem theo cũng nhiều nhất mà đến cũng rầm rộ nhất

Hàng trăm danh sĩ chọn lựa một nơi tà túy yêu thú thường xuyên xuất hiện, trong thời gian quy định dùng sở trường của mình tranh đoạt con mồi. Địa hình núi Bách Phượng quanh co, kéo dài vài dặm, con mồi phong phú, chính là một trong ba trường săn nổi tiếng, đã không ít lần tổ chức các cuộc vây săn trên quy mô lớn. Sự kiện trọng đại này không chỉ là cơ hội cho các thế gia lớn nhỏ tích cực tham gia, phô trương thực lực, chiêu mộ nhân tài, mà còn là cơ hội để những tán tu và tân binh xuất sắc được nổi danh. Phía trước núi Bách Phượng có một quảng trường rộng lớn, bốn phía quảng trường đội đất mọc lên mười đài cao để quan sát cuộc săn bắt. Khắp các đài cao đều là người với người, đông đúc náo nhiệt, tất cả đều cùng nhìn xuống ngóng chờ đội hình của các thế gia vào sân. Yên tĩnh nhất là đài quan sát cao nhất, hoa lệ nhất kia, đại đa số những người ngồi trên đài quan sát kia là các danh sĩ cao tuổi, các gia chủ và người nhà của họ, đều giữ phong thái mà im lặng nhìn xuống, bình thản mà quan sát

Lần lượt từng gia tộc tiến vào, đầu tiên là đội hình của Cô Tô Lam Thị cưỡi ngựa tiến vào

Săn đêm đương nhiên chẳng bao giờ cần dùng đến ngựa, chẳng qua cưỡi ngựa là kĩ năng cần có của các đệ tử thế gia, vả lại đội hình cưỡi ngựa không chỉ là một dạng lễ nghi mà còn có thể tạo ra thanh thế vô cùng hoành tráng đẹp mắt, huỵch toẹt ra là để làm màu!

Lam thị song bích cùng cưỡi hai con ngựa bờm trắng mà dẫn đầu đội hình tiến vào, nhan sắc hai đệ nhất công tử này thì khỏi phải bàn, cả hai hông đeo bội kiếm, lưng đeo cung tiễn, bạch y và khăn buộc trán cùng bay phất phới, cao lãnh tựa thần tiên, lại quất thêm vẻ đẹp đó nữa. Hiển nhiên khi đội hình nhà này tiến vào, trên những đài quan sát xuất hiện trùng trùng các vị cô nương, tay cầm nhành hoa ném xuống tỏ lòng ái mộ, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đã sớm quen, ung dung xoay người về phía đài quan sát khẽ gật đầu coi như trả lễ rồi tiếp tục tiến lên

Kỉ Phi chính là chờ thời khắc này, từ phía sau Lam Vong Cơ bỗng phi đến một bông hoa, cậu ta vung tay lên, bắt được một bông hoa từ phía sau ném tới, quay lưng lại, hiển nhiên chính là đội hình còn chưa xuất phát của Vân Mộng Giang Thị

"Ngụy Anh đồ, không phải ta ném đồ, là ta thấy hắn đẹp đồ, đúng là CP chính có khác, ngọt muốn xỉu!" Đứng ở trên đài quan sát, đương nhiên Kỉ Phi không thể nghe được cuộc nói chuyện của mấy người phía dưới, nhưng với kinh nghiệm lâu năm của y, dùng đầu gối nghĩ cũng biết bọn họ đang nói cái gì, Kỉ Phi mặt không đổi sắc mà chằm chằm quan sát phía dưới. Lâu lâu mới có dịp các gia tộc tụ họp kiểu này, không tranh thủ ngắm không phải là hủ!

Lúc này, giọng của Kim Quang Dao vang lên trên quảng trường "Đội ngũ của Thanh Hà Nhiếp thị vào sân!"

Nhiếp Minh Quyết dáng người cao lớn, cưỡi ngựa lại càng mang một tư thái bức người, vừa lạnh vừa nóng, các vị cô nương mặc dù mặt đỏ tim run nhưng cũng chẳng dám mạo hiểm mà ném nhành hoa của mình xuống, giống như chỉ sợ trái ý y một phát là bay luôn đầu. Trái lại mấy nam tu sùng bái Xích Phong Tôn lại giống như phát điên mà điên cuồng cổ vũ, náo nhiệt ồn ào đến điếc cả tai. Nhiếp Hoài Tang đại ảnh đế đi bên cạnh vẫn một bộ dáng cầu kì đeo đai đeo vòng, thoạt nhìn giống một vị công tử tốt lành mà phất phơ quạt giấy bình thản trên lưng ngựa, vô hại vô dụng!

Sau Thanh Hà Nhiếp Thị chính là Vân Mộng Giang Thị

Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng thúc ngựa tiến vào quảng trường, ngay lập tức một trận mưa hoa lại đổ xuống. Hai người một đen mặt lại, một tươi cười như hoa mà hứng mưa hoa, đưa tay vẫy vẫy Giang Yếm Ly trên đài quan sát cao nhất.

Giang Yếm Ly đang cùng Kim phu nhân và Ngu phu nhân nói chuyện, thoáng thấy bóng dáng hai đệ đệ nhà mình liền nói vài câu với hai ngườirồi đi ra mép đài quan sát, ném cho họ hai bông hoa.

Nàng ra sức ném như vậy, cảm tưởng như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, thấy nàng còn đứng vững hai người Ngụy Vô Tiện Giang Trừng mới thoáng yên tâm, mỉm cười cài đóa hoa màu tím nhạt lên ngực áo. Xung quanh vô số những ánh mắt ghen tỵ cùng ngưỡng mộ đổ dồn về phía Giang Yếm Ly, nàng chỉ cúi đầu, tiếp tục trò chuyện với hai vị phu nhân

Ngay sau đó, xuất hiện một loạt tu sĩ áo trắng thêu hoa văn vàng kim mặc giáp nhẹ cưỡi trên lưng những con ngựa to lớn. Đi đầu là gia chủ Kim gia Kim Quang Thiện, thân khoác hộ giáp, mặt mày tuấn lãng phong lưu mà nghênh ngang tiến vào, phi sau đến chính là Kim Tử Hiên, y một thân kim tinh tuyết lãng phất phơ, mặt mày còn anh tuấn rực rỡ hơn nốt chu sa điểm giữa trán, tư thế kéo cung anh khí bức người, nhất thời khơi lên một trận xôn xao trên đài quan sát, cưỡi ngựa một vòng quanh quảng trường rồi mới dừng lại. Kim Tử Hiên nửa như hữu ý nửa như vô tình mà đảo mắt về phía đài quan sát, tuy đã cực lực kiềm chế, nhưng đầu mày cuối mắt không tài nào giấu nổi nét ngạo mạn.

Huỵch toẹt ra nữa chính là đang khoe khoang trước mặt Giang Yếm Ly!

Cũng dừa lòng lắm!

Năm đó Xạ Nhật Chi Chinh sự việc hiểu nhầm giữa Giang Yếm Ly với Kim Tử Hiên vẫn xảy ra, nhưng lần này có chút khốc liệt hơn

À mà không, là cực kì khốc liệt!

Không chỉ có Ngụy Vô Tiện mà đến Giang Trừng cũng lao vào đánh nhau với Kim Tử Hiên, hai đánh một không chột cũng què, Giang Trừng không có gánh nặng gia chủ trên vai nên đánh vô cùng hăng say, y cùng Ngụy Vô Tiện quậy một trận hả dạ, chẳng ai dám ngăn cản

Thậm chí, khi biết chuyện, Ngu phu nhân còn sầm mặt lôi Tử Điện ra, ý đồ quất thêm cho đứa ôn dịch dám làm con bà khóc một trận, dù cho đó có là con trai ruột của bạn thân bà đi chăng nữa. Cuối cùng, nhờ Kim phu nhân và Giang Yếm Ly thay phiên can ngăn, Kim Tử Hiên may mắn lắm mới thoát nổi trận đòn gãy xương đoạn cốt của Tử Điện, mặt bị đánh thành đầu heo, cũng nghiệp lắm!

Giang Yếm Ly sau đó đương nhiên cũng chẳng thèm quan tâm đến con công nào đó nữa, chỉ chú tâm vào việc của mình, nấu ăn và chăm sóc hai đệ đệ, sau khi kết thúc chiến tranh liền quay về Vân Mộng Liên Hoa Ổ, một lần cũng không thèm nhìn mặt Kim Tử Hiên.

Có vẻ bây giờ Kim hoa hòe hối hận xanh mắt rồi kìa :))

Một bộ dáng phô trương, chẳng khác nào con công xòe đuôi xòe cánh, cute muốn xỉu luôn dị đó :))

Kỉ Phi bất chấp ánh mắt kì thị từ khắp nơi đổ về, vẫn một mực ôm bụng cười đến thở không ra hơi!

"Soái! Á há há há há con mẹ nó thật sự rất soái!!!" Soái đến nỗi chính ta còn không chịu nổi huống hồ Ngụy Vô Tiện

Sau một trận cãi vã rầm rầm rộ rộ, cuối cùng đệ tử các nhà cũng chính thức tiến vào núi Bách Phượng

Lại một hồi máu chó, nhanh nhanh đi xem chứ còn mọc mốc ở đây làm giề!

Kỉ Phi sẽ không quên việc xảy ra sau đó không lâu ở núi Bách Phượng này là gì đâu nha :))

Cảnh đẹp ý vui, tội gì không dạo chơi một chút!

******************************************************

Chương này có khá nhiều đoạn tham khảo nguyên tác, xin các vị độc giả đừng quá để tâm ạ!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip