Chương 5: Công tử lớn rồi, gả đi!

Cho đến lúc này, khi đang đứng ở trấn Thải Y, chỉ cách Vân Thâm Bất Tri Xứ khoảng hai mươi dặm, Kỉ Phi cũng mù mờ không hiểu, rốt cuộc tại sao mình lại ở đây???

WTF, đang yên đang lành bị kéo tới Cô Tô?

Quả thật là Kỉ Phi muốn công tử nhà mình yên bề gia thất ở chỗ Trạch Vu Quân, nhưng bị kéo đến để cùng dính phiền phức kiểu này, y thực sự không ham một chút nào, quan trọng nhất, đồ ăn Lam gia dở thấy mẹ!

Eo ôi nghe miêu tả trong sách cái gì mà "đến vỏ dưa hấu xào cũng không bằng", dạ dày quen ăn ngon của Kỉ Phi muốn lộn lên rồi!

Chưa kể nếu tính theo thời gian hiện tại Ngụy Vô Tiện vẫn ở Lam gia học tập, vậy phải ít nhất hai năm nữa mới có chuyện Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt, chịu đựng đồ ăn dở tệ trong hai năm????

À mà không, nếu tính theo lúc trước thì như vậy, nhưng ngay ở hiện tại, Ôn gia đã bắt đầu gửi thư đòi con cháu các nhà rồi, chắc chắn không thể là do việc Kim Lân Đài bị hủy được, phải chăng có điều gì đó khiến cho Ôn gia đột nhiên lớn mạnh hơn trong một đêm, cho nên hiện tại liền bắt đầu mưu đồ bá chiếm tu chân giới? Kim Lân Đài chẳng qua là một cái cớ gượng gạo để chúng tác quái mà thôi

Nếu vậy thì chỉ một thời gian ngắn nữa thôi Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng sẽ trở về Vân Mộng, tiến độ Ôn gia đến phá Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ bị kéo ngắn lại?

Ai sống nổi hả trời!

Ấy thế nhưng mấy vị tiền bối Lam gia không biết làm cách nào khiến cho Mạnh Dao đồng ý đến nơi này, thân là một người hầu hạ, Kỉ Phi không thể không cắn răng bước vào phiền phức, thôi không sao, cùng lắm thì lúc bọn Ôn Húc đến mình giúp giúp một chút là được. Cơ mà, chẳng lẽ chỉ giữ bí mật được hai năm nữa, thậm chí có thể còn nhanh hơn???

Aaaaaa không muốn không muốn, ta cũng muốn ngầu như Nhiếp Ảnh Đế mà!!!!

"Mạnh công tử, hai ngươi trước nghỉ ngơi ở đây một chút, ta đi gọi Hi Thần và Vong Cơ đến, hai đứa nó mới tới đây diệt Thủy Hành Uyên, chúng ta cũng cần xe ngựa đưa hai người lên núi." Lam Khải Nhân dẫn theo đoàn người vào một khách điếm ở Trấn Thải Y, nói vài câu với Mạnh Dao xong thì liền ra ngoài

"Thủy Hành Uyên?" Kỉ Phi hai mắt sáng rực hỏi mấy vị tiền bối ngồi gần mình, đùa sao, không ngờ lần này lại may mắn như vậy, tùy tiện đến vậy mà cũng gặp được một trong những cảnh hường phấn ngập mặt của truyện, coi như bồi thường cho tổn thương tinh thần của y a

"Đúng vậy, là Thủy Hành Uyên!" Một vị tiền bối tỏ vẻ lo lắng bất an trả lời

"Quả thật là đáng ngờ, người dân Thải Y trấn vốn dĩ rất giỏi bơi lội, hầu như chưa từng xuất hiện tình trạng bị chết đuối, huống hồ lại còn tạo ra Thủy Hành Uyên. Các ngài đã từng nghĩ đến phương pháp đóng băng toàn bộ hồ Bích Linh, sau đó hợp tấu một vài cầm phổ diệt ma chưa? " Tâm tình muốn tỏ vẻ ngầu của Kỉ Phi quả thật bức bối đến phát điên rồi, lâu lâu y chỉ muốn biến thành sư tôn Thanh Thu thôi mà, cùng là trọng sinh, người thì ngầu lòi bá đạo, người thì tầm thường chán ngắt, quả thật là bức bối méo chịu nổi. Thế nhưng đây cũng là công bằng thôi, ai kêu y lại yêu thương cuồng nhiệt nhân vật phản diện như vậy, mà nhân vật phản diện này lại vô cùng dễ thương đáng yêu, dòng máu hủ nam sục sôi trong thân thể quả thực không cho phép y khiến cho cục cưng này ế, đành phải hi sinh cái thân già này mà đi kiếm chồng cho ẻm thôi T.T

"Ý của ngươi là?"

"Thủy Hành Uyên có một nhược điểm rất kì lạ, chỉ cần đóng băng toàn bộ hồ nước nơi nó quấy phá, liền có thể đưa nó vào thời kì ngủ đông, lúc này sức phòng ngự của nó suy giảm cực kì mạnh, chỉ cần bản cầm tấu tốt một chút, ngày đêm tấu đàn liền có thể diệt được nó! Có lẽ do nơi yêu quái này quấy nhiễu thường không đủ lạnh để khiến nó ngủ đông, vậy nên khá ít người biết về phương pháp này!"

"Kỉ công tử, ngươi quả thật hiểu rộng biết nhiều, để ta đi bàn với Khải Nhân một chút, để xem có thể thực hiện được không." Vị tiền bối kia phấn khích đứng lên, trong giọng nói mơ hồ có thể nghe ra chút tán thưởng

"Lam tiền bối khách khí rồi, ngài có thể gọi ta là Kỉ Phi. Đây là chút kiến thức bình thường thôi mà" Kỉ Phi cười cười, giời ạ, đúng là sướng muốn chớt mà

Kỉ Phi trong lòng cười như phát rồ, bề ngoài vẫn một mực tỏ ra khiêm tốn hiền lành nhu thuận hiểu chuyện, thật bình thản mà liếc con mắt ra dòm mấy cái cặp đôi đáng yêu đang chí chóe ngoài kia

***

Ai mà ngờ được, cuối cùng, Kỉ Phi lại trang trọng tát cho cái sự mê trai của mình một phát méo mỏ!

Mạnh Dao nhà y rơi xuống nước!!!

Chỉ vì muốn xem hint Vong Tiện gần hơn một chút, Kỉ Phi liền đưa ra yêu cầu cùng Mạnh Dao dạo chơi trên thuyền, thuận tiện đi đến hồ Bích Linh kiểm tra Thủy Hành Uyên (Đưa công tử đến với chồng)

Ấy vậy mà, y có vẻ đã quên mất Thủy Hành Uyên này đáng sợ như thế nào, khi đang cười như một thằng biến thái nhìn Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ thả thính nhau, bất ngờ thứ yêu quái khốn nạn kia lại nổi điên, mặt hồ xao động khủng khiếp, Kỉ Phi chưa kịp nhắc nhở Mạnh Dao cẩn thận liền nghe thấy một tiếng động của một vật lớn ngã xuống nước, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh, nhìn lại thì mới hốt hoảng nhận ra, đó là công tử nhà mình mà!!!

"Ôi trời ạ! Công tử!!!" Bất chấp việc mình như con vịt cạn xuống nước là chìm, Kỉ Phi lao vội xuống nước, cố gắng bắt lấy tay Mạnh Dao

Sóng nước xô tới như muốn quất y ra xa, hai người trượt nhau trong gang tấc, Kỉ Phi cố gắng vũng vẫy, cuối cùng đành bất lực thấy mình đang chìm dần xuống nước dữ

Bất chợt, một bàn tay nắm chặt lấy mái tóc xoăn rối bù của Kỉ Phi kéo ngược y lên khỏi mặt nước, hít lấy hít để không khí, Kỉ Phi ngước mắt lên nhìn người vừa cứu mình, tưởng ai xa lạ, hóa ra là anh đẹp trai Ngụy Vô Tiện

"Công tử, công tử nhà tôi! Cứu huynh ấy!!!" Thở chưa hết hơi, Kỉ Phi đã vội vàng nắm lấy tay áo Ngụy Vô Tiện

"Ngươi yên tâm, Trạch Vu Quân đã mang được hắn lên rồi! Ngươi thật là, ngươi không biết bơi đúng không, vậy mà lại dám nhảy xuống nước?" Thanh âm Ngụy Vô Tiện vang lên bên tai khiến cho Kỉ Phi an tâm không ít, cũng tốt, hai người đó có thể ở bên nhau ta càng vui!

"Thực cảm ơn ngươi Ngụy công tử! Bây giờ thì xin cáo từ!" Vừa dứt lời, Kỉ Phi nhún người, cứ thế nhảy lên nóc con thuyền, thuyền khẽ chông chênh một chút, sau đó liền không thấy bóng dáng y đâu

Con bà mày Thủy Hành Uyên, tao hiền quá mà!

Lần này không băm xác mày ra ông liền làm Tiên Tử!

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn bóng người vừa biến mất trước mặt mình, có chút khó hiểu mà nhìn sang phía Giang Trừng

"Giang Trừng, linh lực của người này không tệ đúng không?"

"Ngươi mù hay sao mà không thấy thân thủ của hắn? Người này rõ ràng là một cao thủ, không cần ngự kiếm cũng có thể nhảy một mạch lên bờ rồi!" Thanh âm gắt gỏng của Trừng muội vọng sang từ thuyền bên cạnh

Ở trên bờ, Kỉ Phi yên lặng nhìn hồ nước nổi sóng lớn, bầu trời tối sầm và nặng nề bởi oán khí của Thủy Hành Uyên

Để coi, băm xác nó ra kiểu gì, thái hạt lựu hay băm viên?

Hồ hởi lôi ra từ trong tay nải một tờ giấy cùng một cây bút lông, Kỉ Phi loay hoay viết vài nhạc phổ, cẩn thận thổi thổi cho nhanh khô sau đó liền chạy đi tìm Lam Khải Nhân, tính toán đưa cho ông nhạc phổ diệt ma này

Mị hiền lắm, mị không nỡ giết sinh vật nào, đành phải nhờ người khác giết vậy.

*

Sau khi đưa cho Lam Khải Nhân nhạc phổ, Kỉ Phi liền tung tăng vui vẻ chạy đi tìm công tử nhà y, lâu như vậy rồi, Trạch Vu Quân tính giữ người đến khi nào a~?

Khi Kỉ Phi đến khách điếm họ vừa nghỉ chân thì liền chứng kiến một cảnh tượng rất vi diệu

Mạnh Dao đang dịu dàng hiền lành nhu thuận băng bó vết thương có lẽ do thủy quỷ gây ra cho Trạch Vu Quân, còn vị Trạch Vu Quân này thì lại đang nhìn Mạnh Dao với một ánh mắt vô cùng ôn nhu thắm thiết, khung cảnh hường phấn thiếu chút nữa khiến cho Kỉ Phi phun máu mũi ngất xỉu tại chỗ

Cái thứ máu chó hường phấn đáng yêu này là sao aaaa??? ><

Trạch Vu Quân ấm áp đoan chính kia, ngài đang nhìn chăm chú vào đâu vậy aaaaaaaaa ><

Ôi giời ơi, đây có phải là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết hông???

Uổng công y còn ngày đêm suy nghĩ xem làm thế nào để thúc đẩy tình cảm của hai người này, kết quả thì sao? Họ vừa thấy nhau đã yêu nhau con mợ nó rầu!

Phận làm hủ quả thật là sung sướng muốn chớt mà!

"Công tử, ngươi vừa rồi có sao không?" Kỉ Phi hoa mắt xem hết màn băng bó hường phấn của hai người sau đó mới chậm rãi bước vào

"Kỉ Phi? Ta không sao. Ngươi có bị làm sao không? Thật là, chính mình không biết bơi còn nhảy xuống cứu ta làm gì nha?" Mạnh Dao nhìn thấy Kỉ Phi liền đứng bật dây, chạy lại xoay ngang xoay dọc người y kiểm tra

"Không sao, ta không sao. Lúc đó quả thật là có chút gấp gáp nên mới không suy nghĩ mà nhảy xuống!" Công tử, ban nãy ở cạnh chồng ngài có nhớ đến kẻ hầu khốn khổ này không???

"Kỉ công tử, nghe thúc phụ nhắc đến ngươi!" Lam Hi Thần tiến đến, thi lễ với Kỉ Phi

"Trạch Vu Quân, hân hạnh gặp ngài! Cảm ơn ngài đã cứu công tử nhà ta!" Kỉ Phi vội vã thi lễ, cúi đầu tủm tỉm cười

"Không sao, việc nên làm, việc nên làm cả mà!"

Trong đầu Kỉ Phi chợt lóe sáng, y cảm thấy nếu công tử nhà mình đã gặp được Trạch Vu Quân rồi thì quá tốt, bước tiếp theo có lẽ nên giữ khoảng cách cho hai người này có chút nhung nhớ nhau a~! Tranh thủ Lam Khải Nhân còn chưa có trở về, nên nhanh chóng chạy đi thôi, tranh thủ được ăn ngon lúc nào hay lúc ấy

"Được rồi, công tử, chúng ta cũng nên đi thôi!" Kỉ Phi cười cười, tay nhanh chóng bắt lấy hành lí rồi kéo Mạnh Dao bình thản bước ra ngoài. Kì thật nếu có cơ hội được tự do thì ngu gì không đi? Ông đây thông minh muốn chớt.

***

"Công tử, chúng ta không vào được không??? T.T" Kỉ Phi đứng rụt rè trước cửa vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Mạnh Dao

"Kỉ Phi, Lam tiên sinh đã mời chúng ta đến như vậy rồi, ngài ấy cũng nói có việc cần ngươi giúp đỡ..." Mạnh Dao bất chợt cười ngượng ngùng "Hơn nữa.... Hơn nữa...."

"Hơn nữa chuyện gì a!!! Ta sợ nơi này, ta sợ nơi này!!!" Ba ngàn gia quy, thức ăn dở tệ T.T

"Hơn nữa... Ta cũng muốn đến nơi này... xem một chút!" Hai má Mạnh Dao quả thực đã giống như cái chảo rồi nga~!

Kỉ Phi trực tiếp hộc máu trong lòng, tâm hồn nhộn nhạo muốn phát dở với sự sáng yêu của bảo bối nhà mình rồi T.T

"Kỉ công tử ngươi trước bình tĩnh một chút, chúng ta chỉ muốn mời người đến chơi một chút thôi mà!" Lam Hi Thần cười tỏa nắng, nhẹ nhàng nói với Kỉ Phi

"Ba ngàn gia quy, nào là không được đi nhanh, không được nói to, không được cười vô cớ, không được thức khuya, không được uống rượu, không được đi đêm, chục năm nữa lại tăng thành bốn ngàn gia quy, so với đi tu còn kham khổ hơn. Trừ phi cho ta muốn làm gì thì làm, nếu không ta chết cũng không vào đâu T.T!!!!" Kỉ Phi một mạch kể vanh vách gia quy Lam thị, khiến cho mấy người Lam gia quả thật lại có thêm bất ngờ

"Được rồi, vậy Mạnh công tử, chúng ta vào thôi!" Lam Khải Nhân có vẻ đã nắm thóp được điểm yếu của Kỉ Phi, trực tiếp đưa Mạnh Dao vào trong, chỉ để lại một bóng lưng màu lam tiêu sái

"Công tử!!!!!! T.T"

Cuối cùng, bạn nhỏ nào đó vẫn phải đau đớn bước vào cuộc sống khổ tu

Có điều, khi y vừa bước vào cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, những tiếng đàn u u chợt vang vọng khắp các tệ xá, lớp học, dội lại từ các vách núi rồi âm vang một lúc lâu, tiếng người nhốn nháo có vẻ hốt hoảng, từ các căn phòng đổ ra ngoài, Kỉ Phi càng khẳng định hơn về ý kiến của Ngụy Vô Tiện, Lam gia quả thật toàn bộ đều mặc đồ tang nha! Cả cái đai trinh tiết... Mạt ngạch kia nữa, khác quéo gì khăn tang hả giời???

"Có chuyện gì vậy?" Lam Hi Thần nhíu mày, bước đến trước một nhóm môn sinh Lam gia cất tiếng hỏi

"Tông chủ, các vị tiền bối!" Nhóm môn sinh đang thắc mắc đầy mặt, nhìn thấy tông chủ và các vị tiền bối liền cố gắng trấn tĩnh lại, nghiêm túc kể rõ đầu đuôi "Không hiểu sao ban nãy chúng ta đang luyện đàn thì chợt dây đàn run bắn lên, ngay sau đó tất cả dây liền đứt tung, ban nãy hỏi một chút thì cả những môn sinh kia đều bị như vậy, hình như toàn bộ đàn trong núi đều bị hủy hết rồi!"

"..." Kỉ Phi câm lặng theo dõi cuộc nói chuyện, hai chân không dấu vết xê dịch thân thể tránh ở đằng sau Mạnh Dao

Gì chứ, đương nhiên là không liên quan đến ta rồi!

Có lẽ là do... Lam gia nghiệp quá, cây đàn của mình vừa bước vào kết giới liền trực tiếp phá hủy hết đối thủ của nó, hoặc cũng có thể là do một nguyên nhân khách quan thú dị nào đó chăng?

Nói chung là y không hề liên quan tới việc nhà chồng của công tử nhà mình gặp rắc rối ngay khi mình vừa bước vào cổng nhà người ta gì hết á!

Nghiệp quật vô biên?

**********************************************************

Cái tính chất củ chuối của Thủy Hành Uyên là do tui thêm vào, chứ nó cũng vớ vẩn quá nhở :v

Dạo gần đây đột nhiên chăm chỉ, thử viết ý chính ra giấy, kết quả là nguyên một chương gần ba nghìn từ, mới bằng ba cái gạch đầu dòng bốn dòng kẻ :v

Rồi bao giờ mới xong hả giời :v


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip