Chương 52: Chuyện cũ (tt)

Đang mơ mơ màng màng nằm trong vòng tay ấm áp của hai tên súc sinh nào đó mà ngủ, Điềm Tâm dường như cảm nhận được cái gì, đột nhiên mở mắt, hai mắt không còn ngái ngủ hay mơ hồ mà sâu không thấy đáy, sáng rực tựa như đang nhìn về một phương thế giới khác, không thứ gì có thể trốn tránh ánh nhìn ấy.

"Lão già sốt ruột rồi." Điềm Tâm nở một nụ cười thần bí, đột ngột thốt ra một câu không đầu không đuôi như vậy "Một hồn của ta đâu dễ để ngươi vấy bẩn như vậy, ngu không tả nổi!" 

Nói rồi lại nằm xuống, thỏa mãn kéo hai tên nằm hai bên ôm chặt lấy mình, nhắm mắt, ngủ.

***

"Cái gì?! Ngươi lặp lại một lần nữa?!" Cả Mặc Nhiễm Tuyết và Thẩm Tiềm Nhiên đều nhíu mày, đồng thanh hỏi lại.

"Ta nói là, muốn các ngươi đầu quân cho Lan Lăng Kim Thị!" Điềm Tâm bình thản nhắc lại.

"Sẽ không!" Cả hai lại lập tức đồng thanh nói, thái độ vô cùng cương quyết.

"Vì cái gì?"

"Vì cái gì? Năm đó Mặc gia ta bị diệt, Lan Lăng Kim Thị có động một binh một tốt nào đi điều tra không? Tại sao ta lại phải bán sức cho bọn súc sinh ấy?" Mặc Nhiễm Tuyết lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo oán hận ngập trời, tựa hồ hắn vẫn chưa quên được chuyện năm đó xảy ra với gia tộc của mình.

"Bọn họ là cái thá gì mà ta phải đầu quân? Yên ổn ở đây làm thảo khấu vẫn tốt hơn là làm việc cho lũ thế gia khinh người ấy!" Thẩm Tiềm Nhiên cũng uể oải nói, không chút hứng thú.

"Ta nói các ngươi đầu quân các ngươi liền đầu quân đi, chẳng lẽ lời nói của ta không còn tác dụng gì với các ngươi?" Điềm Tâm bắt đầu không kiên nhẫn chất vấn.

"Đương nhiên là không còn!" Hai tên khốn kiếp phô ra vẻ mặt hả hê trăm miệng một lời đáp.

Sắc mặt Điềm Tâm liền u ám lại, hắn tức giận bắt đầu thuyết giảng

"Các ngươi thử nghĩ một chút, làm thảo khấu như vậy thì có gì tốt? Ta đồng ý là các ngươi chỉ có hứng thú với của cải của bọn nhà giàu nứt đố đổ vách, nhưng thật sự có thể lâu dài sao? Còn tương lai của bọn nhóc kia, tương lai của các..."

"Thôi được rồi! Ngươi đừng giở giọng đại thúc lảm nhảm ở đây!" Hắn vừa nói được vài lời, Thẩm Tiềm Nhiên liền không kiên nhẫn phất tay cắt đứt bài thuyết giảng "Ngươi tự lo cho mình sống tốt là được, đừng quan tâm đến bọn ta!"

"Lão Thẩm nói đúng, ngươi cứ sống tốt là được, bọn ta tự có quyết định của mình! Lão Thẩm, ta vừa điều tra được một tên giàu vô đối, thương nhân giao dịch khắp nơi, rất thú vị, muốn làm một vố không?" Mặc Nhiễm Tuyết cũng hắc hắc cười tán đồng, nói xong liền chuyển hướng bàn chuyện cướp bóc với Thẩm Tiềm Nhiên.

Nói nói một hồi, liền khoác vai bỏ đi, để lại Điềm Tâm, trơ trọi ngồi đó há miệng muốn nói.

"..."

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng động rầm rập, sau đó liền yên tĩnh lại. Hắn liền biết hai tên súc sinh đó đã dẫn người đi rồi.

Thở dài một tiếng, Điềm Tâm đầy mặt bất đắc dĩ ngồi đó, có điều hai mắt lại sáng lên như đèn pha, bấm đốt ngón tay tính toán một chút, miệng đều ngoác đến tận mang tai, lăng xăng đi chuẩn bị.

Lại thêm một hồi nữa, Điềm Tâm đi loanh quanh Điềm Tâm Ổ, gặp đứa nào liền kéo lại thủ thỉ muốn bọn chúng đầu quân cho Kim thị, không đồng ý liền chửi, chửi đến khi nào chạy đi mới thôi, lại tiếp tục đi tìm người.

Nháo đến cả doanh trại rộng lớn đều gà chó không yên, một đám người có được Điềm Tâm sai hai người Mặc Nhiễm Tuyết và Thẩm Tiềm Nhiên nhặt về, có được hai tên đó tự động thu về đều hết kiên nhẫn với Điềm Tâm, lại xét việc hai vị thủ lĩnh đều không có ưa tên này, cuối cùng làm ra quyết định ngu xuẩn nhất, ném hắn ra ngoài.

"Au da!!! Tổ cha chúng mày!!! Cái bọn ăn cháo đá bát, thứ ăn cây táo rào cây sung, thứ vong ơn bội nghĩa, thứ đất lành chim à mà nhầm thứ mất dạy!!!!!!!!"

Tất cả những người còn ở lại làm việc đều coi như không nghe thấy.

Ngay sau đó, bên ngoài lại vang lên giọng nói khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi của hắn

"Kỉ bảo bối!!!!! Con mau lôi đàn ra đánh sập chỗ này đi!!! Bọn nó toàn là một lũ gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, đẩy bà già xuống biển và cưỡng dâm một con heoooo!!!!!"

Một thanh niên cao lớn hung dữ lập tức mở cửa,  giật tấm biển "Đào Hoa Ổ" xuống, phi thẳng một phát về phía trước.

"Tiên sư nhà ngươi! Đừng nghĩ có công thu nhận chúng ta là có thể nói gì thì nói! Cút!" Nói rồi đóng chặt cửa lại.

***

Không khí bên trong Điềm Tâm Ổ âm trầm giống như có thể kết thành hình, bên trong đại sảnh hai nam nhân vô cùng cao lớn anh tuấn sầm mặt ngồi đó, dưới đất là đống mảnh vỡ của ấm chén văng tung tóe, trước mặt hai người là từng hàng người quỳ ở đó, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Gần một trăm người quỳ chật ních đại sảnh, tràn cả ra ngoài cửa, bên ngoài còn có một đám người đứng đó hả hê xem kịch. 

Những người quỳ ở đó, toàn bộ đều là nhóm người ở lại hôm đó dám ném Điềm Tâm ra ngoài, người may mắn được đứng cũng chỉ có nhóm người theo Mặc Thẩm hai người rời đi mà thôi.

"Ta nhớ rõ đã từng nói, mặc kệ là thế nào các ngươi cũng không được đụng đến hắn, chưa kể hắn còn là người thu lưu các ngươi! Các ngươi mặc dù là thảo khấu nhưng ít ra vẫn nên có chút nhân tính chứ nhỉ?!" Mặc Nhiễm Tuyết âm lãnh cười một tiếng, mặc dù hắn đang cười nhưng chẳng ai nhẹ nhõm nổi, thà rằng hắn cứ gào thét còn hơn.

"Nói nhiều làm gì, các ngươi không tìm được hắn, vậy tìm đá đập vào đầu mình mà chết đi!" Thẩm Tiềm Nhiên không kiên nhẫn phất phất tay, lạnh lùng nói, ánh mắt như dao quét qua từng người, không khí lại giảm xuống mấy độ.

Thẩm Tiềm Nhiên nói xong liền đứng dậy bước ra ngoài, Mặc Nhiễm Tuyết cũng hừ một tiếng rồi rời đi theo.

Đám người quỳ dưới đất thở phào một hơi, sau đó lại nhìn nhau mà khóc không ra nước mắt.

"Ngu đến thế là cùng! Đến Điềm Tâm mà các ngươi cũng dám đuổi. Hôm nay nếu lão đại không trừng phạt các ngươi rồi thì ta cũng sẽ lao vào đánh chết các ngươi!" Một thanh niên có đôi mắt như hồ ly cười lạnh một tiếng, trào phúng hướng đám người đang quỳ.

"Thì... bình thường hai lão đại đâu có quan tâm gì hắn! Vả lại hắn lại còn dám đi khắp doanh lảm nhảm cái gì mà phải đầu quân cho Kim thị, không đáp liền mắng chửi, quả thật vô cùng nhức đầu a!" 

"Nhức đầu cũng phải nghe! Các ngươi đúng là một lũ có não chỉ để làm đầy hộp sọ, hai lão đại bình thường có nhức đầu cũng chỉ dám quát hắn im lặng, một cọng lông cũng không nỡ đụng vào, các ngươi thì hay rồi, nếu ta đoán không nhầm thì các ngươi còn dám giật cả tấm biển bên ngoài xuống ném vào hắn. Nên cầu trời cho tấm biển không trúng hắn đi, nếu không các ngươi sẽ chết rất thê thảm đó!" Thanh niên đảo đảo đôi mắt đẹp, cười vô cùng xấu xa mà dọa nạt.

Mấy đứa không não thường chết sớm, cái này chỉ có thể trách bọn chúng a~!

***

"Lão Thẩm, ngươi nói xem 'Kỉ bảo bối' mà tên đó nói là đứa nào? Sao ta nghe quen vậy nhỉ?" Mặc Nhiễm Tuyết bực bội lặp đi lặp lại cái tên được nhắc đến, cuối cùng không cách nào nhớ ra được đành quay sang hỏi kẻ vẫn đang trầm mặc bên cạnh.

"Đi thôi, ta biết hắn đang ở đâu!" Thẩm Tiềm Nhiên đáp, bình thản cầm kiếm bước ra khỏi Điềm Tâm Ổ.

"Ể?! Ngươi biết hắn ở đâu? Sao lại biết?" Mặc Nhiễm Tuyết tò mò chạy theo hỏi.

"Lúc trước từng có một lần hắn dẫn ta đến Loạn Táng Cương, chỉ để nhìn một lần kẻ có tên là Kỉ Phi."

"Hắn dẫn ngươi đi? Quá phân biệt đối xử rồi đó!" Mặc Nhiễm Tuyết nghiến răng, chua lè nói.

"Bởi vậy mới nói ta so với ngươi vẫn có sức nặng trong lòng hắn hơn." Thẩm Tiềm Nhiên nhếch mép hết sức gọi đòn hướng Mặc Nhiễm Tuyết phóng tới một ánh mắt khiêu khích.

"Hừ! Sức nặng cái rắm! Ở trên giường rõ ràng hắn vẫn quấn ta hơn!" Mặc Nhiễm Tuyết vờ như không thấy ánh mắt khiêu khích của Thẩm Tiềm Nhiên, khẳng định như chém đinh chặt sắt. Quản chi bình thường hắn đưa ngươi đi đâu, chỉ cần trên giường hắn quấn ta hơn là được.

"Đó là do ngươi mặt dày quấn hắn chứ không phải hắn muốn quấn ngươi! Lần trước không phải bởi vì ta nên hắn mới bắn sao?" 

Hai người vừa ngự kiếm hết sức trang nhã bay thẳng hướng Loạn Táng Cương vừa mở miệng nói những điều mà nếu Điềm Tâm ở đây nghe được chắc chắn phải đi mua bún gạo thắt cổ.

Một hồi lâu sau, hai người hạ xuống chân núi Loạn Táng Cương, Mặc Nhiễm Tuyết nhíu mày nói "Nơi này có đại trận hộ sơn vô cùng đáng sợ, không thể tùy tiện xông vào!"

Thẩm Tiềm Nhiên cũng gật đầu tán đồng "Cái đại trận này trừ phi là kẻ tên Kỉ Phi cho phép, hoặc Điềm Tâm cầm tay dắt đi, nếu không vừa tiến vào liền sẽ lạc đường, muốn công kích thoát khỏi liền sẽ bị rút khô toàn bộ tu vi."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Thẩm Tiềm Nhiên ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói "Là ta sơ suất. Chúng ta nên đến Kim Lân Đài tìm Liễm Phương Tôn thì hơn! Kỉ Phi là trợ thủ của hắn, chắc hẳn hắn sẽ biết bọn họ ở đâu."

"Trời ạ, ngươi nhớ Điềm Tâm đưa ngươi tới đây nhưng lại không chịu nhớ kẻ tên Kỉ Phi không phải luôn luôn ở đây, có thể động não nhìn xa hơn một chút được không?!" Mặc Nhiễm Tuyết than thở, hai người lại lần nữa ngự kiếm bay đi.

*****************************************************************************


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip