Chương 53: Đón người!
Vân Thâm Bất Tri Xứ, Kim Quang Dao vừa đến liền được Lam Hi Thần mời đi đánh cờ luận bàn một chút chuyện, Điềm Tâm và Kỉ Phi cũng chỉ đành cười xòa bế Ôn Uyển và Kim Lăng dính nhau như sam đi tìm mấy môn sinh nho nhỏ chơi.
"Lam Hi Thần cũng quá vã rồi đi? Mới bao lâu chưa gặp công tử nhà ta? Tên đó bình thường có vẻ đoan trang hơn Lam Vong Cơ nhưng khi nhìn thấy vợ thì cũng chẳng khác Lam Vong Cơ bao nhiêu." Kỉ Phi bế Ôn Uyển vừa đi vừa than thở.
"Nhóc Vong Cơ không biết hiện tại sao rồi? Lam Hi Thần còn có Kim Quang Dao, hắn vẫn kiên trì chờ đợi Ngụy Vô Tiện a!" Điềm Tâm vật lộn với Kim Lăng không cho nhóc con nhoài người về phía Kỉ Phi , cũng cười ý vị nói.
"Điềm Tâm, ngươi nói vậy ta mới nhớ ra, ngươi có thể cứu Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy sớm một chút không?" Tròng mắt Kỉ Phi đảo đảo như ăn trộm, y căng thẳng hỏi.
"Đương nhiên là có, nhưng ta sẽ không làm, nếu ta làm như vậy thì ban đầu đưa tên kia đến để làm gì? Mạch truyện ta sáng tạo ra sẽ bị phá hỏng mất!" Điềm Tâm không do dự đáp.
"Vậy sao." Kỉ Phi thở dài, những gì y có thể làm được đều làm rồi, đành coi như cho tình cảm của hai tên đó một cái thử thách vậy.
"Kỉ ca ca, thỏ kìa!" Giọng nói trong trẻo của Ôn Uyển vang lên, nhóc con trong lòng vô cùng phấn khích mà chỉ về phía một đàn thỏ lúc nhúc ở cách đó không xa.
"Là thỏ Trạm Trạm nuôi. Hì hì hì, tình tiết máu chó lúc đó, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra!" Nhìn đống thỏ có trắng có đen đó, Kỉ Phi không khỏi cười gian một tiếng.
"Hì hì hì, người thương tặng thỏ, miệng nói không cần nhưng tay đã không nhịn được mà đưa ra bế đi. Nuôi được nhiều như vậy, thịt hẳn sẽ được một bữa no nê!" Điềm Tâm cũng cười hì hì, đưa tay lên lau khóe miệng một chút.
"Nếu ngươi làm vậy thì Trạm Trạm chắc chắn sẽ liều mạng với ngươi." Kỉ Phi khinh bỉ nhìn hắn một chút, cho xin đi, ngươi nhìn, ngay cả Kim Lăng cũng nhìn người khinh khi biết bao, ngươi như thế mà xứng làm sáng thế thần sao?!
"Đùa thôi đùa thôi, thỏ đáng yêu như vậy, đương nhiên là để cưng nựng. Ta đột nhiên nhớ đến món đầu thỏ sốt cay, ngon chết người luôn!"
"Ngươi đến thế giới của ta ăn bao nhiêu thứ vậy?''
"Không nhiều, có bao nhiêu món liền thử bấy nhiêu. Thú vui mỗi khi đến các thế giới của ta. Ta còn một ít dung nham đánh đá với đầu quỷ nhồi than nè, đặc sản Độc Quỷ giới, muốn thử một chút không?" Điềm Tâm hỏi, tay thật sự thò vào tay áo muốn lục đồ ăn.
"Thôi thôi thôi, ngươi giữ chính mình ăn đi. Khẩu vị của ta còn chưa biến thái đến như vậy." Kỉ Phi nổi đầu da gà xua xua tay.
Phút chốc, hai người đã đi đến bãi cỏ rộng lớn đầy thỏ, Kỉ Phi và Điềm Tâm cúi người thả Ôn Uyển và Kim Lăng xuống cho hai đứa tự chơi, còn mình thì ngồi bệt xuống khoan khoái ngắm cảnh.
Ôn Uyển chìm ngập trong đám thỏ mềm mại, hai mắt cong thành hình trăng khuyết, cười hết sức cao hứng mà chơi với thỏ.
"A Uyển ca ca, ta so với thỏ cái nào đáng yêu hơn?" Kim Lăng mới mấy tuổi mà miệng lưỡi đã vô cùng lợi hại, nhóc con sán lại gần Ôn Uyển mà hỏi.
Điềm Tâm và Kỉ Phi nhìn nhau một chút, ngay sau đó liền bò lăn ra mà cười.
"Á há há há Kim Lăng nhóc con nhà ngươi sao lại đi ghen tỵ với thỏ ôi mẹ ơi cười chết ta rồi!!! Nhóc con này sao mà lại giống cha nó như vậy kia cơ chứ!!!!" Điềm Tâm bò lăn bò toài để cười một hồi, khó khăn phun ra một câu.
Kim Lăng thấy đột nhiên lại bị cười như vậy, có chút ấm ức nhìn Ôn Uyển, hai mắt như con cún bị bỏ rơi, hết sức đang thương.
"Đương nhiên là A Lăng đáng yêu hơn rồi! Đệ đến, thỏ cũng rất đáng yêu, chúng ta cùng chơi thì thế nào?" Ôn Uyển hết sức ra dáng đàn anh ôn nhu dỗ dành Kim Lăng, tiến đến cầm tay nhóc con ngồi xuống, đặt vào lòng nhóc một con thỏ màu đen, chính mình ôm thỏ trắng ngồi sát bên cạnh thủ thỉ nói chuyện. Khung cảnh sao mà yên bình đáng yêu đến như vậy cơ chứ.
"Chời ơi không hổ là A Uyển ôn nhu nhà ta, nhóc con rất có tố chất làm ôn nhu công đó!" Thấy cảnh tượng đó, Kỉ Phi không khỏi nước mắt lưng giơ ngón cái, lòng thâm vui cải trắng nhà mình lớn rồi.
"Ôn nhu công? Mơ đi, ta thấy nhóc ấy hợp làm ôn nhu thụ hơn. Ngạo kiều thê nô công với Ôn nhu mỹ thụ, nghĩ đến đã thấy đáng yêu rầu!" Điềm Tâm ngay lập tức xua tay gạt bỏ.
Đang tranh luận xem bảo bối rốt cuộc sẽ là công hay thụ thì đột nhiên một cái bóng màu trắng nho nhỏ bay vụt đến đống thỏ nơi hai nhóc con đang ngồi chơi như bom rơi khiến cả hai tên người lớn cũng phải giật nảy mình.
"A Uyển ca ca!!! A Nghi thật là nhớ huynh!!!!" Ôn Uyển cũng bị dọa cho giật nảy cả mình, khi định thần lại thì đã thấy một cục bông trắng bóc đang ôm chầm lấy mình ra sức mà dụi dụi rồi.
"Ra là nhóc Cảnh Nghi, ta có chút thắc mắc, 4000 gia quy sao lại sinh ra một tên quái thai như vậy? Nhóc con liệu có phải là con rơi của Giang Trừng không?" Kỉ Phi hứng thú nói, ba cục bột trắng mềm ngồi giữa một đống thỏ, cái thứ đáng yêu gì đây aaaa!!!
"A Nghi, ta cũng rất nhớ đệ!" Ôn Uyển sủng nịch xoa đầu Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng vậy mà lại vô cùng không vừa mắt nhóc, cũng vội chen đến cầu xoa đầu.
Bé con gương mặt nho nhỏ như hoa như ngọc, khí chất ôn nhu điềm đạm trời sinh, hai bên là hai nhóc nhỏ tuổi hơn đang ra sức lấy lòng. Một đứa mặt mũi phấn nộn bình thường hiện lên vẻ kiêu ngạo khiến người khác hận nghiến răng y hệt bố nó hiện tại lại như chó nhỏ đòi được yêu thương, một đứa thì lúc nào cũng cười hì hì hết sức nghịch ngợm, phải chăng một tổ hợp tam kiệt nữa lại sắp ra đời?
"Là bé con nhà nào nha? Thật sự là vô cùng đáng yêu, khí chất ôn nhu nhã nhặn đó sao ta lại thấy vô cùng giống tông chủ!" Xung quanh thỉnh thoảng có mấy tu sĩ đi qua, thấy cảnh tượng hòa hợp đó cũng không khỏi mở miệng khen một tiếng.
"Hình như là bé con mà Kỉ Phi bên người Liễm Phương Tôn mang đến, phải chăng lại sắp có một nhân tài mới, khí chất của nhóc thật sự vô cùng văn nhã, có khi lại trở thành một vị bác học đó!"
Nhắc đến Kỉ Phi, người ta không khỏi càng thêm để ý Ôn Uyển, dù sao người bên cạnh y sau này cũng không có kẻ vô dụng.
"Ngươi có vẻ rất nổi tiếng nha!" Điềm Tâm nghe được mấy lời bàn tán, cười hì hì huých huých khuỷu tay vào tay y.
"Biết sao được! Dù sao thì ta cũng đang muốn chuẩn bị quy ẩn, trở về hậu viện trồng hoa nuôi cây, làm hậu thuẫn bé nhỏ cho công tử nhà ta!" Kỉ Phi nhàn nhạt đáp.
Điềm Tâm chỉ cười không đáp, trong nội tâm cũng không khỏi thở dài một tiếng, e là ngươi sẽ không hoàn thành được nguyện vọng này đâu.
Một môn sinh Lam gia đi tới nhìn thấy hai người liền chắp tay nói.
"Kỉ công tử, có hai người ở bên ngoài nói muốn tìm ngươi."
"Tìm ta?" Kỉ Phi ngoái đầu lại, vô cùng thắc mắc mà hỏi, có điều sau đó cũng không nói gì mà đứng lên đi theo.
Điềm Tâm chỉ đơn giản liếc qua một chút, sau đó ngồi yên ở đó trông ba nhóc.
Môn sinh nọ đi phía trước dẫn đường Kỉ Phi theo sau, đi một hồi liền đến cổng vào Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Hai nam nhân vô cùng cao lớn, mỹ mạo không kém gì Tiết Dương đang khoanh tay đứng đó, nhìn thấy y liền nhanh chóng tiến lại gần.
"Đúng là ngươi rồi, Kỉ Phi!" Một trong hai người gật đầu chào hỏi.
"Ta quen hai ngươi sao?" Y thắc mắc, nếu có quen hai kẻ đẹp trai như vậy chắc chắn y sẽ không có quên nha?
"Không, chúng ta chưa từng chính diện gặp nhau. Ta là Mặc Nhiễm Tuyết, tên này là Thẩm Tiềm Nhiên. Hai ta đến để đón Điềm Tâm." Người còn lại đáp.
"Đón Điềm Tâm, hai ngươi ở Điềm Tâm Ổ hả?"
"Đúng vậy!" Cả hai gật đầu.
Kỉ Phi cảnh giác nhìn một chút "Nếu ta nhớ không lầm thì hắn bị các ngươi ném ra ngoài cơ mà? Trước khi đi còn bị nguyên tấm biển phang trúng đầu!" Y không hề biết, chỉ một câu nói đã trực tiếp ném biết bao người xuống địa ngục.
Hai người nghe thế thì ngay lập tức sầm mặt, cả người nổi lên sát khí, có điều lại nhanh chóng bình tĩnh lại, cắn răng nói "Khi đó chúng ta không ở đó, bọn chúng liền làm càn, trở về liền sẽ nghiêm trị, thỉnh cho chúng ta đưa hắn trở về!"
"Được thôi, hắn đang ở bên trong, để ta dẫn các ngươi vào!"
Hai người gật đầu, Kỉ Phi liền không làm phiên môn sinh kia nữa, tự mình đi trước dẫn đường.
"Này, ta hỏi một chút, Điềm Tâm thu các ngươi từ bao giờ vậy?" Kỉ Phi vừa đi vừa hỏi.
"Có lẽ đã hơn mười năm, cũng có lẽ còn hơn nữa!" Nam nhân khí chất cao lãnh đáp.
Hơn mười năm? Kỉ Phi âm thầm kinh hãi trong lòng, tên này đến thế giới này dạo chơi vậy mà đã hơn mười năm? Trước dây còn nói cái gì mà đến đây cốt để chờ y.
"Điềm Tâm!" Nhác thấy Điềm Tâm vẫn ngồi đó nhàm chán ngắm nhìn ba đứa trẻ chơi đùa, Kỉ Phi nhanh như cắt chạy lại, kéo hắn lại gần mà hỏi nhỏ.
"Ngươi đến thế giới này đã hơn mười năm rồi?"
"Đúng vậy nha!" Không để ý thấy hai tên súc sinh nào đó đang đứng cách đó không xa, Điềm Tâm thản nhiên đáp.
"Ngươi gì mà phải đến lâu như vậy, nhàm chán không có v iệc gì làm hả? Nếu thật muốn đến cần ta thì chỉ cần đến đúng thời điểm là được."
"Ngươi không hiểu rồi, hữu duyên mới gặp, đây là cần thiên thời địa lợi nhân hòa, trước đây ta còn có thể chờ người hữu duyên đến tận mấy vạn năm, huống hồ là chờ ngươi, chỉ từng ấy thời gian thì không bõ bèn gì!"
"Ồ, hai 'người hữu duyên' của ngươi đến đón ngươi về kìa!" Kỉ Phi bất đắc dĩ chỉ ra đằng sau.
"Chơi đùa thật vui vẻ nhỉ?" Thẩm Tiềm Nhiên cười lạnh một tiếng, tiến đến nhìn Điềm Tâm hết sức ác liệt.
"Ách! Là hai tên súc sinh đó, sao ngươi lại dẫn bọn chúng đến đây?!" Thấy rõ hai người, Điềm Tâm không khỏi kinh hãi hét lớn, vội vàng trốn đằng sau Kỉ Phi.
"Ai mà biết được!" Kỉ Phi trề môi không để ý đến Điềm Tâm đang gặp hoạn nạn mà chạy vội sang một bên, thiếu điều lấy hạt dưa ra cắn để xem kịch rồi.
Mặc Nhiễm Tuyết và Thẩm Tiềm Nhiên bẻ khớp tay răng rắc, nhìn Điềm Tâm hết sức nguy hiểm "Bây giờ ngươi muốn tự mình về hay chúng ta kéo ngươi về?!"
"Bảo bối, ta phải đi rồi, lần trước đã tặng cho con một món quà bất ngờ, trở về nghiên cứu Hạo Cảnh liền biết. Lần sau gặp lại liền cho con một món quà bất ngờ hơn nữa!" Điềm Tâm nháy mắt với Kỉ Phi một cái, ngay sau đó cả người giống như bị hòa tan, tiêu tán theo gió.
"Hừ, trò cũ rích!" Cả hai người dường như không hề bất ngờ khi Điềm Tâm biến mất, lập tức lấy một lá bùa trong ngực áo ra, một kiếm trong tay liền đâm về phia Kỉ Phi.
Khi hai mũi kiếm sắp đâm vào y, chúng cũng giống như bị hòa tan, kéo theo hai thân ảnh phía sau cũng biến mất.
Kỉ Phi ngây người nhìn ba tên đó cứ như vậy biến mất trước mặt mình, không khỏi than thủ đoạn thật đáng sợ a!!!
Bảo bảo sợ hãi, đến cầu A Uyển an ủi một chút!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip