Chương 1.
"Ngụy tiền bối? Ngụy tiền bối?"
Trước đó, sau khi vừa bắt được một con quỷ cấp thấp và trói nó lại bằng Khốn Tiên Tác, Ngụy Vô Tiện vẫn còn chọc ghẹo sinh vật đáng thương kia, nghịch tới nghịch lui mấy sợi lông trên người nó. Vài phút sau, hắn lại ngồi trên một ngọn cây, một chân buông lỏng xuống, mồm miệng khen chê không ngừng kĩ năng của đám tiểu bối. Lần cuối cùng Lam Tư Truy nhớ vẫn còn trông thấy hắn là khi hắn đang phi một chiếc lá mỏng về hướng mà con quỷ kia định chạy trốn, cản trở đường chạy của nó và buộc nó phải quay ngược lại do đâm vào kết giới mà đám người Lam thị đã giăng sẵn như thể nó bị đập vào một bức tường vô hình.
Nhưng sau đó thì...
Khi Lam Tư Truy nhìn lên trên ngọn cây lần nữa, Ngụy Vô Tiện đã biến đi đâu mất. Cho rằng hắn đã trở về cùng mọi người, Lam Tư Truy nhìn đông ngó tây tìm kiếm. Vậy mà, cậu hoàn toàn không thấy một tà áo đen nào, chỉ một biển người mặc áo trắng xung quanh.
"Cảnh Nghi, ngươi trông nơi này một chút giúp ta được không? Ta cần đi tìm Ngụy tiền bối." Lam Tư Truy nói với Lam Cảnh Nghi trước khi cậu thu kiếm của mình vào.
"Gì cơ? Hắn biến mất á? Hắn giờ mấy tuổi rồi? Hàm Quang Quân sẽ nói gì nếu Người biết chúng ta để lạc mất hắn đây?" Lam Cảnh Nghi càu nhàu thành tiếng.
Lam Tư Truy mỉm cười ngượng ngạo. "Đó là vì sao ta cần đi tìm người bây giờ đây. Nếu nửa canh giờ nữa ta vẫn chưa trở lại, các ngươi có thể về trước. Ta sẽ tự mình báo lại với Hàm Quang Quân."
Lam Cảnh Nghi thở dài đầy mệt mỏi. "Rồi, rồi. Ngươi nhớ phải cẩn thận đó."
...Và đó là tất cả mọi chuyện.
Từ đó đến giờ, Lam Tư Truy đã quanh quẩn trong khu rừng này gần nửa canh giờ rồi. Nhưng hoàn toàn không có bất kì một dấu hiệu sống nào giữa màn đêm mù mịt này, chứ đừng nói đến việc cậu có thể tìm được Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy tiền bối?" Cậu kêu lên lần nữa. Vẫn không có tiếng trả lời. Hít một hơi thật sâu, cậu liếc nhìn xung quanh trước khi nghe thấy một tiếng động rất nhỏ phía sau mình, khiến cậu theo bản năng rút kiếm ra ngay lập tức.
Nhưng không ngờ cái bóng kia chính lại là một thân ảnh mà cậu thân thuộc hơn bao giờ hết. Lam Tư Truy thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Ninh thúc thúc," Cậu mỉm cười cúi chào.
"A Uyển, con đang tìm Ngụy công tử sao?" Ôn Ninh hỏi. Trên mặt không một tia cảm xúc, nhưng khi hắn giơ tay ra và xoa đầu Lam Tư Truy, cùng với giọng nói vô cùng ôn hòa, thể hiện tất thảy cử chỉ trái ngược với những gì mà người ta thường thấy bên ngoài.
"Vâng! Thúc thúc có biết Người ở đâu không?" Lam Tư Truy nở một nụ cười tươi.
Ôn Ninh gật đầu. Hắn chỉ tay về phía những hàng cây rậm rạp đằng sau Lam Tư Truy.
"Ta vừa thấy hắn vài phút trước," Hắn nói.
"Người biết thúc thúc ở đây?" Lam Tư Truy hỏi khi cậu đi về con đường mà Ôn Ninh chỉ cho cậu.
"Ừ, chúng ta có nói chuyện với nhau," Ôn Ninh nói. "Hắn cũng biết con đang tìm hắn."
"...Người cũng biết là con đang đi tìm à..." Lam Tư Truy lắc đầu cùng nụ cười xót xa.
Hắn chắc hẳn đã nhờ Ôn Ninh đi tìm cậu. Cho dù cậu có quen thuộc với Ngụy Vô Tiện thế nào đi nữa, Lam Tư Truy cũng không tài nào hiểu hết những gì mà hắn thường làm hay suy nghĩ. Có lẽ hắn là loại người không dễ bị người khác nắm bắt được. Nếu ai đó có thể hiểu rõ hắn nhất từ trong ra ngoài, thì chỉ có duy nhất là một mình người đó mà thôi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lam Tư Truy cực kì ngưỡng mộ Lam Vong Cơ.
Đi theo hướng Ôn Ninh đã chỉ cho cậu, họ nhanh chóng tìm được Ngụy Vô Tiện. Cũng giống như lúc Lam Tư Truy lạc mất hắn, Ngụy Vô Tiện vẫn là ngồi trên một ngọn cây, một chân buông lỏng xuống, đưa sáo lên môi thổi.
Cả Lam Tư Truy và Ôn Ninh đều đứng dưới gốc cây, ngước lên nhìn, không ý định làm quấy nhiễu âm điệu kia. Từ khúc này Lam Tư Truy đã từng nghe một lần khi Ngụy Vô Tiện đem cậu khỏi bà ngoại mình. Khi Người (*) vẫn còn để một Ôn Uyển hai-tuổi bám đùi mình, lúc ấy Người cũng ngồi trên một ngọn cây, như thế này, miệng thổi sáo và mắt nhìn vô định về một nơi nào đó. Khi đó, Lam Tư Truy còn quá nhỏ để hiểu vì sao Ngụy Vô Tiện luôn là một vẻ buồn bã mỗi khi Người trở nên vô thức như vậy, không thể hiểu được những ý nghĩ ẩn giấu nỗi đau nằm sâu trong mắt Người, hay vì sao Ngụy Vô Tiện luôn như thành một con người khác mỗi khi Người thổi xong điệu sáo của mình, Người vừa xoa đầu cậu, vừa hăm dọa cậu sẽ ngã ngay xuống đất nếu không chịu bám chặt vào Người, và trên môi Người mãi cứ như vậy, mãi là nở một nụ cười chói rọi hơn cả ánh mặt trời đằng xa(*).
(T/N: đoạn này do là đang theo suy nghĩ của Lam Tư Truy nên dịch thành "Người" thay vì cách xưng hô "hắn" để chỉ Ngụy Vô Tiện như bình thường. Và, thứ lỗi cho việc thêm từ ngữ quá nhiều ở đây, bản gốc là "all the while with the usual grin on his face" dịch "luôn chỉ là hiện lên một nụ cười" nhưng vì cảm xúc dâng trào quá nên... =))))))))
Nhưng giờ thì, Lam Tư Truy đã hiểu.
Ngụy Vô Tiện ngừng thổi sáo lại khi Lam Tư Truy vẫn đang để những suy nghĩ của mình lẩn quẩn trong hồi ức xa xưa. Hắn nhảy khỏi ngọn cây, đáp xuống đất đầy phong nhã và sải bước về phía bọn họ.
"Ngụy tiền bối, con đã tìm Người suốt. Người đang làm gì ở đây vậy?" Lam Tư Truy ra lễ với hắn.
"Tư Truy, con tới đúng lúc lắm," Ngụy Vô Tiện mỉm cười vui vẻ. Hắn cất Trần Tình lại vào thắt lưng mình và đi về hướng ngược với cái cây hắn vừa ngồi khi nãy.
"Ngụy tiền bối, Người tìm thấy gì thú vị sao?" Lam Tư Truy hỏi. Ít nhất, cậu biết là Ngụy Vô Tiện không phải loại người sẽ để người khác lo lắng cho hắn khi cứ bỏ đi như vậy. Chắc hẳn phải có nguyên do đằng sau.
"Ta nghe nói gần đây có một phiến đá kỳ diệu. Con đã nghe về nó trước đây chưa?" Ngụy Vô Tiện giải thích, vẫy gọi hai người kia đi theo hắn.
"Một phiến đá kỳ diệu...? Con xin lỗi, Ngụy tiền bối. Con chưa từng nghe qua bao giờ," Lam Tư Truy trả lời với một chút xấu hổ trong giọng điệu.
"Đừng lo, không phải lỗi của con khi không biết về nó. Ta chỉ muốn hỏi thôi. Ai biết được? Như cách mà con biết mấy cái quá khứ đen tối của ta với Thì Hoa Nữ, ta nghĩ con sẽ biết mấy chuyện này từ chỗ nào đó chẳng hạn," Ngụy Vô Tiện trêu ghẹo. Khúc khích cười trước vẻ mặt lúng túng của cậu, hắn vẫy tay và nói tiếp. "Ta nghĩ chắc sẽ không ai biết được chuyện này trừ phi họ được phép đọc mấy quyển sách ở Cấm - thư thất. Con sẽ rất ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu, ừm, ta nên nói sao nhỉ, những cấm vật hiện đang nằm rải rác khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ. Phiến đá này chính là một điển hình."
Họ đứng ngay trước một phiến đá trông có vẻ kì dị, lớn gần bằng Lam Tư Truy, nằm ẩn sau những bụi cỏ um tùm. Về ấn tượng ban đầu thì phiến đá này không khác so với những phiến đá khác là mấy. Nó trông giống như những phiến đá hay dùng để khắc tên trấn nằm phía ngoài thành. Chỉ là, không có gì trên phiến đá này cả, bề mặt của nó hoàn toàn nhẵn mịn và không hề có bất kì vết xước nào.
Nó thật quá bất thường cho một phiến đá nằm giữa một nơi hoang vu thế này.
"Ta cũng chỉ biết đến nó gần đây khi đang đọc mấy quyển sách trong Cấm – thư thất thôi," Ngụy Vô Tiện hài lòng nói, như thể một mình hắn vừa tìm ra một kho báu vậy.
"Ngụy tiền bối, Người... Người được phép vào Cấm – thư thất sao?" Lam Tư Truy cẩn thận hỏi, sự hoang mang xen lẫn kinh ngạc thể hiện rõ trên gương mặt cậu.
Ngụy Vô Tiện gật đầu. "Nghe này, Cấm – thư thất như một vùng đất thiên với ta vậy. Con biết trong đó có bao nhiêu dị phổ và tư liệu hay không? Thậm chí còn hoàn thiện hơn cả mấy bản ghi chép của ta! Mà chính bản thân ta đã có rất nhiều bản ghi chép rồi. Phải không, Ôn Ninh?"
"Quả thật rất nhiều," Ôn Ninh đồng ý như thể hắn vừa mới nhớ tới một đoạn kí ức kinh hoàng nào vậy.
Lam Tư Truy chỉ có thể cười thầm chua xót. Cho dù ý cậu không phải thế nhưng... tạm thời đành chấp nhận vậy. Đương nhiên là bọn họ phải bị cấm vào rồi. Lam thị sẽ thành thế nào nếu như ai cũng bắt đầu đi vào con đường tà ma ngoại đạo như thế!?
"Mà nói gì thì," Ngụy Vô Tiện ngoác tay kéo sự chú ý về lại phiến đá kia. Hắn gõ gõ Trần Tình hai lần lên phiến đá, âm thanh của một vật rắn đập trên bề mặt cứng vang cả một vùng tĩnh lặng. "Khi nãy Ôn Ninh đã thử phá nó nhưng không thành. Con có thể đoán được thứ này cứng đến mức nào rồi. Nếu như lấy độc trị độc đã không được, thì dùng linh lực đối nghịch với nó có lẽ sẽ được chăng."
Nếu theo Lam Tư Truy suy đoán cái cách nghĩ cực kì, vô cùng quen thuộc này của Ngụy Vô Tiện là đúng thì...
"Do vậy, Tư Truy! Con có thể vui lòng cho ta mượn kiếm của con được không?" Ngụy Vô Tiện nháy mắt với Lam Tư Truy, trên môi nở một nụ cười lớn.
Không còn cách nào khác, Lam Tư Truy đành lắc đầu. Không nói thêm lời nào, cậu tháo kiếm khỏi thắt lưng và đưa nó cho Ngụy Vô Tiện.
"Cảm ơn. Ta biết mình có thể trông cậy được ở con mà," Ngụy Vô Tiện khen ngợi khi hắn nhận lấy thanh kiếm từ tay cậu, từ từ rút nó rời khỏi vỏ.
"Không có gì đâu ạ," Lam Tư Truy nói. "Nhưng sao Người không nhờ Hàm Quang Quân đi với Người? Con nghĩ Tị Trần sẽ giúp ích được nhiều hơn là kiếm của con."
"Nói đến đây, con nhắc ta mới nhớ," Ngụy Vô Tiện chuẩn bị chém vào phiến đá bằng kiếm của Lam Tư Truy nhưng hắn ngừng giữa chừng lại khi liếc nhìn qua Lam Tư Truy. "Đừng có kể cho Lam Trạm nghe về chuyện này."
"Về việc Người mượn kiếm con thay vì của y ạ?" Lam Tư Truy hỏi.
"Về phiến đá này cơ," Ngụy Vô Tiện nói lại.
Và không đợi đến khi Lam Tư Truy trả lời, mũi kiếm đã chạm ngay vào phiến đá, một tiếng nổ lớn cùng với những tia sáng chói lòa bởi sự tương tác làm cả bọn ai nấy đều bị xao lãng khi cát bụi bay lên mịt mù bao lấy mọi vật xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip