Chương 9: Quay về quá khứ sao?
Bắt đầu từ chương này thì au sẽ thay đổi cách viết nhé.
Gạch đầu dòng là lời nv thì ai cũng biết rồi nạ.
Còn '...' là suy nghĩ nhé. Ahi ;-)
____________________________________________
- Oi, dậy đi.
-Hm.
Kyu bị một tiếng gọi lớn làm cho choàng tỉnh, cô vừa mở mắt đã bị ai đó nắm tóc ném về một phía. Lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo, Kyu trầm mặc quan sát xung quanh thay vì nói chuyện. 'Nơi này quen quen, không đúng, là quá quen'. Làm sao Kyu có thể quên được chứ, đây là nơi cô đã sống trước khi bị đưa đến phòng thí nghiệm :'Cô nhi viện Ánh sáng'.
Nghe tên vậy thôi chứ ai mà ngờ được sự thật đằng sau chứ. Cô nhi viện này được xây tại một thành phố nhỏ lạc hậu sâu trong rừng, cũng vì thế mà nó hoàn toàn bị chia cắt với thế giới bên ngoài, cơ sở vật chất đã tồi tàn. Môi trường sinh sống bẩn thỉu, thiếu thốn dẫn đến bệnh tật lan tràn. Thế nhưng cô nhi viện cũng không thể mời bác sĩ. Không phải họ chưa từng thử mà là đã vô vọng. Trong thị trấn không có bác sĩ mà cũng ai vĩ đại tới mức vượt qua một cánh rừng để đến một nơi bẩn thỉu để cứu người. Mà dù sao cũng không thể trách họ được, có trách thì nên trách chính phủ. Thành phố chính là vỏ bọc cho cái thí nghiệm điên rồ nào đó dù vậy để an toàn, họ đã biến nơi này thành một ổ bệnh không cho ai lại gần. Những câu truyện do đám chính phủ thêu dệt lên cũng là một trong những lý do không ai dám đến gần. Chính vì điều kiện không đủ cùng những tục lệ lạc hậu nên trẻ em ở đây đã sớm không được học hành. Chúng được nuôi ăn miễn phí cho tới năm 5 tuổi thì sẽ bắt đầu làm việc. Kyu cũng vậy. Nhưng điều đó giờ không quan trọng. Điều quan trọng là sao cô lại ở đây?. Cô nhớ là cô đang ngủ trong tù mà ? Và nơi này không phải đã bị phá hủy từ 5 năm trước rồi sao?? À , cơ thể cô, này là bị thu nhỏ sao?
- Nhẹ tay một chút, người ta đã mua nó với giá rất cao đấy, đừng làm nó bị thương.
- Có sao đâu chứ. Vả lại rốt cuộc con nhóc này ăn phải vận gì mà lại may mắn vậy? Thế nhưng lại có người bỏ cả đống tiền để đưa nó đi. À mà mày có biết cái gì không?
- Ai biết, đừng tò mò, cứ coi như là một vị đại gia nào đó đi.
- Ầy ,còn không đi
Nói rồi tay người đàn ông vươn tới, tóm lấy tay Kyu lôi xềnh xệch.
- A a
Chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên, Kyu lúc này chỉ biết kêu lên những tiếng lệch lạc, hai chân không ngừng đuổi theo người đàn ông.
'Cốc cốc'
HIện tại cô đang đứng trước căn phòng của viện trưởng. Người đàn ông đưa cô đến sau khi dặn dò cô phải im lặng xong rồi mới lặng lẽ gõ cửa.
'Cốc cốc'
- Người đến rồi.
- A, vào đi ,vào đi.
- À...là cô bé này sao?
Giọng nói này Kyu không thể nào quên được. Đây là giọng của người duy nhất mà cô coi là gia đình.
Kyu từ từ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Đôi mắt mở to.
Hai người đàn ông đưa cô đến đã rời đi. Lúc này trong phòng chỉ còn cô, viện trưởng và một người đàn ông khác.
Kinh ngạc , hoảng hốt, nhớ mong, ưu thương, ... hàng ngàn cảm xúc lẫn câu hỏi đang chèn ép trong đầu cô. Trong vô thức, cô đã kêu lên một tiếng 'Cha'
- Hả? Cái con bé này!. Thật xin lỗi ngài William, con bé còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện. Mong ngài bỏ qua.
Viện trưởng nghe thấy cách xưng hô của Kyu bỗng trở nên căng thẳng, không ngừng hướng người đàn ông tên William kia xin lỗi.
- Không sao, không sao. Chắc con bé nhìn tôi trông giống người quen của nó thôi, không cần lo lắng.
Người đàn ông tên William kia không để ý tới người phụ nữ, chỉ nhìn về phía Kyu chậm rãi nói.
Có lẽ vẫn chưa thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu, Kyu lúc này chỉ biết mở to hai mắt nhìn về phía người đối diện. Những lời muốn nói ra cũng vì đó mà bị ngậm lại . Kyu lúc này chỉ muốn tiến tới và nhào vào lòng người đối diện. Cô muốn kể về những lời nói đầy bất công lẫn uất ức mà đám người trong tòa án đối với cô. Muốn nói Ngài biết việc cô nhớ Ngài rất nhiều hay việc mấy ngày không gặp Ngài tựa như mấy năm không gặp..' Ngài khỏe không??' ' Sao Ngài không tới đón tôi???' 'Sao lúc đó Ngài không ngăn họ lại??' 'Ngài liệu có nhớ tới tôi không??'... Người đàn ông trước mặt này từ lâu cô đã coi là tín ngưỡng mà cô luôn theo đuổi.
Cảm giác uất ức nghẹn ở cổ họng, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống thành dòng, mọi cảm xúc dồn nén đều tuôn ra như nước cuốn.
- Hửm. Sao vậy? Con sợ ta sao?
William thò tay vào túi áo, lấy ra một chiếc khăn tay trắng được điêu khắc tinh xảo. Ông tiến về phía Kyu, khụy một bên đầu gối xuống, nâng bàn tay đang cầm chiếc khăn lên. Nhận thấy cô không né tránh mới từ từ lau nước mắt cho cô.
- Này, còn không mau xin lỗi. Xin lỗi ngài, ngài không cần thiết phải làm vậy đâu, con bé...
- Im lặng.
Bỏ một câu nói tựa như lời ra lệnh xuống. William vẫn tiếp tục lau nước mắt cho Kyu, chau mày dường như rất không vui.
- Con vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Đáp lại câu hỏi của ông chỉ là tiếng khóc thút thít của cô.
- Haizzz, thôi quên đi. Thế, tôi đưa con bé đi được rồi chứ?
- A, vâng vâng. Ngài cứ tự nhiên.
Đùa gì chứ, người ta là đại gia nha. Còn sẵn sàng chi ra một khoản tiền lớn đủ để cái cô nhi viện này sống trong một năm thì trao đổi một con bé cũng không thiệt gì. Đúng hơn thì còn có lợi cho nó nữa chứ.
- Vậy được rồi.
William nhìn người đàn bà trước mặt. Hai mắt lộ rõ vẻ khinh thường và chán ghét. Con người sẽ không ngần ngại gì mà đổi lấy lợi ích cho chính mình. Ông cầm lấy tay Kyu, không nhanh, không chậm dẫn đi.
Kyu lúc này đã bình tĩnh được một phần. Hai bên má bỗng dưng đỏ lên.'Thật xấu hổ. Vậy mà lại đi khóc trước mặt Ngài ấy'.
- Con tên gì.
William cất tiếng hỏi cô.
- A! Con...con không có tên.( Cái đoạn này dùng con cho hợp tí, dù sao thì Kyu trước đây gọi ông nà là cha mà)
Im lặng....
- Kyu, sau này tên con sẽ là Kyu.
- Kyu? Số chín? Tại sao ạ?
Câu hỏi này Kyu trước đây đã từng hỏi. Chính là vào lúc này. Lúc đó Ngài cũng không có trả lời câu hỏi của cô. Mà là do cô tìm hiểu được.
- Có phải cũng có 8 người nữa như con không?
- Quả nhiên con vẫn rất thông minh. Nhất là khi sống trong hoàn cảnh như này.
- Vậy là con đoán đúng rồi sao?
-Ừm, đúng vậy
- Nhưng sao lại là con số?
Wiliam trầm mặc một hồi. Sau đó mới trả lời
-Cái đó quan trọng sao?
- Aaaaa.
'Thế là nó vẫn không có ý nghĩa gì sao?'
_________________________________
Xin lỗi vì đã biến mất một thời gian dài như vậy.
Au đã quyết định sẽ tự viết một cốt truyện khác nha.
Ahihi
Bởi phải tự viết nên au sẽ ra hơi chậm một xíu,
À , đừng quên vote cho au nhé. ;)
Au cần có động lực viết truyện. :0
Làm ơn !!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip