Chương 19: Khởi Đầu Mới


Mọi chuyện kết thúc rồi, Gaara đã bại trận trước Naruto.

"Hộc......n-ngươi không được tới đây!" Gaara nằm bất động dưới đất, cố gắng hét lên khi thấy Naruto đang lết tới chỗ mình.

"C-Cô độc một mình, nỗi đau đó..không dễ chịu chút nào. T-tôi hiểu chứ, hiểu cậu đau tới mức nào mà...." Naruto giương đôi mắt đồng cảm hướng tới Gaara, vết máu trên trán chảy xuống thẫm đẫm cả gương mặt cậu.

Xào xạt~~~

"Nhưng tôi đã có những người quan trọng nhất của mình....nên t-tôi sẽ không để cho cậu g-gây tổn thương đến họ. Ngay cả khi bị cậu giết đi chăng nữa, tôi cũng sẽ ngăn cậu cho bằng được."

"Tại sao n-ngươi...lại vì người khác tới vậy chứ?" Gaara không hiểu, tại sao phải sống cho người khác chứ, cậu đã cô độc một mình cho tới bây giờ rồi.

"Vì họ đã cứu tớ thoát khỏi địa ngục cô độc đó, họ đã chấp nhận sự tồn tại của tớ." Naruto vẫn cố gắng cảm hóa Gaara bằng sự chân thành và niềm tin tưởng của mình.

Bộp.

"Được rồi, hãy nghỉ ngơi đi Naruto! Cậu đã cố gắng hết sức rồi." Aoi cùng Sasuke đứng chắn trước người Naruto, cũng giống như Kankuro và Temari xuất hiện trước Gaara.

Hì hì, cảm ơn hai cậu. Nói rồi Naruto liền ngất đi.

2 ngày sau trận chiến

Trên bầu trời làng Lá, mây đen u ám giăng kín, che khuất ánh nắng mặt trời, bao trùm lấy bầu không khí tang thương, khắp nơi đều phủ đầy cờ rủ, tiếc khóc than vang vọng khắp không gian. Xung quanh bục là hàng ngàn người dân làng, ninja từ mọi lứa tuổi, cùng các vị lãnh đạo từ các làng khác đã đến để tiễn biệt vị Hokage vĩ đại.

Konohamaru: "Hic...hic ông ơi!"

"Thầy Iruka, em không hiểu...tại sao con người lại có thể hi sinh tính mạng của mình vì người khác vậy chứ?" Naruto lặng người nhìn di ảnh của ngài đệ Tam.

"Ai trên đời này cũng có những người quan trọng với mình... có thể là anh em, bạn bè, cha mẹ, người yêu, đồng đội...đó chính là sợi dây ràng buộc đối với mỗi người, và sợi dây đó sẽ lớn dần theo thời gian. Nên không có gì khó hiểu vì sao họ lại làm như thế, bởi vì họ đều rất trân trọng nó."

"..."

Aoi nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng lại từng lời Hokage đệ Tam đã nói về mẹ mình trong buổi kiểm tra Genin. Giọng nói trầm ấm và đầy tiếc thương của ngài ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Mẹ con là một shinobi tài năng và dũng cảm, luôn hết lòng vì làng, đứa bé ấy là luôn là niềm tự hào của ta. Hứa với ta, con sẽ trở thành một ninja xuất sắc giống như mẹ của mình, Aoi!" Hokage đệ Tam nhìn sâu vào ánh mắt cô, như muốn từ trong mắt cô tìm ra điều gì đó.

Cô đặt bông hoa lên di ảnh của ngài Hokage, hít một hơi thật sâu. Hokage đệ Tam, con sẽ không làm ngài thất vọng đâu!

2 ngày sau

Sụttt!

"Ngon quá!" Aoi và Naruto đang cùng ở quán mì Ichiraku để thưởng thức món mì ramen.

"Cho cháu thêm tô nữa!" Naruto đưa cái tô trống không lên nói to.

"Ô! Nhóc ở đây rồi."

!!!!

"A tiên nhân dê cụ!"

"Nè Naruto không được thất lễ." Aoi nhắc nhở, đây là lần thứ hai cô gặp Jiraiya-Sama, lần trước là ở đám tang ngài đệ Tam.

...

"Hả? Tui phải đi với ông để thu thập tin tức sao?"

"Tui đâu có rảnh để đi tìm mấy cái thông tin bậy bạ đó đâu chứ! Còn phải luyện tập nữa!"

Thầy Kakashi thiên vị dễ sợ! Phải bắt thầy ấy dạy mình chiêu Chidori đó mới được, hừ.

Jiraiya nhếch môi cười tinh quái. "Ta còn biết nhiều thuật hay hơn Chidori nữa, ta đảm bảo đây sẽ là một chuyến phiêu lưu đầy thú vị và bổ ích."

"..."

"Thôi đành vậy, có lẽ ta sẽ dẫn theo Sasuke thay cho ngươi vậy." Ông ta nhún vai.

Naruto không thể cưỡng lại lời hứa hẹn về một chuyến đi ly kỳ. "Đừng mà, tui sẽ đi!"

Gặp Tsunade-sama sao? Chuyến đi này có lẽ sẽ thú vị lắm đây. Nhìn thấy vẻ mặt bị dụ của Naruto, Aoi lắc đầu chịu thua.

"Ngươi có muốn đi cùng không?" Jiraiya hướng mắt về phía Aoi hỏi.

Nếu có con bé đi cùng nó có thể quản lí thằng nhóc Naruto, đỡ cho mình rồi. Haha!

Aoi ngập ngừng lên tiếng, "Mình rất tiếc không thể đi cùng cậu Naruto, và...ngài Jiraiya-sama, con đã có dự định khác."

"Cậu định đi đâu sao? Chẳng lẽ lại đến Thủy quốc?" Naruto thắc mắc hỏi, vốn thời gian chuẩn bị cho vòng thi cuối cùng, cậu định nhờ Aoi luyện tập với mình nhưng cậu ấy lại đến Thủy quốc mất rồi.

"Không phải, tớ sẽ quay lại làng Tuyết, ở đó có rất nhiều dược quý hiếm, tớ định đem một ít về đây nghiên cứu."

"Nghe thú vị quá! Hay là tớ đi với cậu? Chứ đi với tiên nhân háo sắc không biết có học được gì mới không. Nói đi, ông định bỏ tui một mình rồi đi ngắm mấy em xinh xinh đúng không?" Naruto hớn hở nói xong với Aoi, trề môi quay ra nhìn Jiraiya với ánh mắt nghi ngờ.

Binh!

"Giỡn mặt với ta hả thằng nhóc này? Ngươi mau đi chuẩn bị hành lý đi! Chúng ta sẽ lên đường ngay." Jiraiya binh vào đầu Naruto một cái, trợn mắt la.

oOo

Aoi đứng trên đỉnh đồi ngắm nhìn ngôi làng Lá đang chìm trong ánh hoàng hôn, lời hứa với Hokage đệ Tam vẫn văng vẳng trong đầu cô.

Aoi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho hành trình này, mang theo những dụng cụ cần thiết, lương thực và Akarui. Trước khi lên đường, cô gặp Kakashi-sensei để thông báo về kế hoạch của mình và xin phép rời làng trong một thời gian.

"Chúng ta mau đi thôi! Hoàng hôn sắp xuống rồi." Akarui lay lay vai giúp Aoi thoát khỏi những suy nghĩ của mình.

"Ừm, ta biết rồi."

Đường đến làng Tuyết không chỉ dài và hiểm trở mà còn đầy rẫy những nguy hiểm tiềm ẩn, phải vượt qua những cánh rừng rậm rạp, những ngọn núi cao chót vót và cả những dòng sông băng giá.

Một buổi sáng nọ, khi Aoi đang tiến gần đến vùng biên giới của làng Tuyết, cô bất ngờ bị bao vây bởi một nhóm ninja từ tộc Hoshigaki nổi tiếng với khả năng chiến đấu dưới nước và sử dụng vũ khí đặc trưng như kiếm và đinh ba.

Trong khoảnh khắc căng thẳng, một gã có vẻ là thủ lĩnh đứng trước Aoi, ánh mắt lạnh lẽo và đầy thách thức.

"Xin tự giới thiệu, ta là Hoshigaki Kenji. Nếu ngươi ngoan ngoãn tự dâng cho bọn ta, ngươi sẽ được chết yên ổn. Còn không thì......" Kenji cười khẩy, giọng nói tràn đầy sự chế giễu.

Hoshigaki? Hình như tên Kisame cũng mang họ này. Aoi nghĩ thầm, ánh mắt quan sát kẻ địch.

"Chủ nhân, bọn người này năng lực không tệ, xem ra chúng ta phải chiến một phen." Akarui truyền suy nghĩ của mình qua khế ước.

"Nhưng chúng đang đứng trên lãnh thổ của chúng ta, chuyến này tên Kenji và hai tên đồng bọn của hắn e rằng sẽ bị chôn vùi ở đây." Akarui tiếp tục.

"Hửm Hoshigaki? Ngươi có biết mình đang đứng trên đâu không?" Aoi mở miệng, ánh mắt cũng đầy chế giễu nhìn xuyên qua ba kẻ đối diện.

"Một kẻ đơn độc như ngươi có thể thắng bọn ta sao? Nực cười thật, ta vốn định cho ngươi chết nhẹ nhàng, nhưng ngươi và con chồn bên cạnh đó lại không thích như vậy."

"Tụi bây sẵn sàng chưa? Cho con nhãi đó biết thế nào là sức mạnh của chúng ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip