Chương 23: Dụng tâm
"Khụ... khụ..."
Cát dính đầy người, còn xộc cả vào mũi, vào mồm. Cô từ từ đứng dậy, nheo mắt nhìn xung quanh. Chỉ trong vài giờ đồng hồ, tất cả mọi thứ đã bị phá hủy. Những đám mây đen đã tan biến, trở lại một mảng trời xanh ngắt không gợn mây, mặt trời vẫn vậy giống như chưa từng có gì xảy ra.
Cô bước vài bước nhìn về phía xa. Cả thị trấn đó bị vùi lấp dưới lớp cát rồi cũng nên, không tin được đấy. Mới vừa rồi còn dạo quanh nơi đó, mà giờ đã chẳng thấy tăm hơi... Cô hạ mắt, lắc đầu cười khổ, vẫn là xui xẻo. Cơn lốc này đến thật đúng lúc mà, cô còn chưa kịp đi thì nó tới, còn suýt hại chết cô. Nghĩ tới đây, cô chợt nhớ tới giọng nói vang bên tai kia, người đấy nói sẽ cứu nếu cô muốn sống. Lúc đấy hoảng sợ, còn nghĩ là ảo giác nên nói bừa, không nghĩ là sống thật. Cô cũng không phải là dạng mê tin dị đoan gì, nhưng sau việc này chắc cũng đổi góc nhìn.
Mải suy nghĩ mà hình như quên gì đó, rốt cuộc là gì nhỉ? Cô gãi gãi đầu... Đúng rồi, Izumin! Suýt thì quên mất hắn, không biết tiểu tử này hắn chết ở đâu rồi. Cô vừa chạy trên cát, vừa gọi hắn
"Izumin! Izumin, ngươi đâu rồi!..."
"Khục... ta ở... đây"
Cô khẽ giật mình, quay sang một bên, thấy hắn đang nằm sấp trên đống cát, vẫy tay ra hiệu. Cô chạy lại đỡ hắn dậy. Thấy vai hắn có chút máu, vạch áo ra xem, miệng vết thương cũ bị rách một nửa, cô xuýt xoa
"A! Vết thương của ngươi bị rách rồi"
"Không sao, vết thương nhỏ thôu..."
Hắn kéo áo lên, rồi đi về phía trước, cô vừa đi đằng sau vừa cáu gắt
"Không sao thế nào đươc, nhỡ nhiễm trùng thì sao? Mấy người các ngươi ai cũng đều coi thường tính mạng!"
Liền chạy vượt lên phía hắn, đi lùi về phía trước, đối mặt với hắn
"Này, ngươi có nghe ta nói không vậy?"
"Đây là đâu?"
Hắn nhìn rồi hỏi, cô ngó nghiêng một hồi rồi lắc đầu
"Ta cũng không biết, nhưng thử đi xung quanh xem sao..."
Rồi chạy về phía trước vài bước, Izumin vừa đi vừa quan sát địa hình ở đây.
Đi được vài bước, bất chợt cô thấy dưới chân như càng lún xuống, càng muốn nhấc chân lên thì độ lún càng tăng
"Á! Cứu!"
Thấy vậy, Izumin liền chạy tới, đẩy cô lên phía trên, một mình bị rơi xuống hố cát.
Cô ngã ngửa ra đằng sau, vội bò dậy, tới gần chỗ lún, vươn tay ra
"Izumin, cầm lấy tay ta!!!"
Hắn nắm lấy, cô ra sức kéo hắn lên nhưng dường như nó không có tác dụng. Cát càng lúc càng lún sâu hơn, sâu gần tới cổ hắn. Cô dùng hai tay lôi hắn, cắn chặt môi tới mức đã chảy máu. Thật sự cô sắp không gắng nổi rồi.
Ở dưới trời nắng lâu, lại cộng với vết thương bị rách ở bả vai, Izumin dường như đã kiệt sức, tay hắn buông lỏng, đôi mắt mơ mơ hồ hồ. Cô la lên
"Tiểu tử thối, mau tỉnh lại cho ta!!!"
Hắn nhàn nhạt cười, mắt lờ đờ, đầu óc choáng váng tới mức nhìn cô thành hai người. Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ, các vị thần có lẽ chỉ cho hắn sống tới đây thôi, cũng đúng đáng ra hắn đã phải chết từ nhỏ rồi, chỉ là duy trì mạng sống bằng những thứ chất lỏng kinh tởm kia
"Izumin...!!"
Hắn nhìn cô, cuộc sống của hắn chỉ toàn là mưu mô, quyền vị, chém giết, hắn cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ phải sống trong thế giới người chết ta sống, ta sống người chết... Nhưng có lẽ, ông trời đã thương tình hắn, đưa cô tới thế giới này. Có cô, cuộc sống của hắn vui vẻ hơn, có cô, hắn càng cười nhiều hơn. Lúc bị thương, dường như người đầu tiên hắn nghĩ tới là cô, chứ không phải những người kia, tới bây giờ, người đầu tiên hắn nghĩ vẫn là cô...
"Izumin!!!..."
Hắn nghe thấy tiếng cô gọi hắn, là tiếng khóc, cô đang khóc vì hắn, hắn cũng cảm nhận được trước mắt đã tối sầm lại. Cũng tốt...
"Izumin, ngươi quay lại đây!!!..."
Cô gọi hắn trong vô vọng, tiểu tử ấy hắn chưa thể chết, nếu hắn chết thì cô phải làm sao chứ.
"Thịch!" Lồng ngực cô chợt đau nhói từng cơn, nước mắt càng tuôn rơi. Liên tục dùng tay đấm vào ngực, rốt cuộc là bị sao vậy, tại sao lại như vậy. Cô ngã xuống đống cát, trước mắt mờ dần, dường như cô thấy một bóng người đang đi tới đây, đó là ai...? ... Mắt nhắm nghiền, không còn biết gì.
"Giữa thế gian, ta ngồi yên ngựa say sưa
Vạt áo nhẹ bay, một bước đi khắp nơi
Gặp người giữa dòng đời bất biến
Cùng một chung rượu nói chuyện đời
Gió thổi mây bay cuồn cuồn
Thoáng chốc trăm hoa đã nở đầy
Tự hỏi năm nay là bao nhiêu
Mà trên mặt người vấn vương nỗi buồn
Chấp niệm luân hồi theo năm tháng
Chỉ kịp lưu lại một cánh hoa."
Tiếng hát bi thương vang vọng trong không trung mang theo chấp niệm ái tình ngàn năm như là âm dương cách biệt.
"Cậu chủ, phía trước hình như có người."
Cậu nhóc tầm mười ba, mười bốn tuổi nheo mắt rồi chỉ tay về phía trước, nam nhân cưỡi lạc đà nhìn theo, sau có phần kinh ngạc
"Sarah?"
____________________
Chất lỏng đắng ngắt truyền vào trong miệng, kích thích dây thần kinh
"Khụ... khụ"
Cô liền ho một hồi, những thứ trong miệng đều phun ra hết. Cái thứ đắng ngắt kia vẫn lưu lại vị trong miệng khiến cô phải tỉnh lại. Khẽ mở mắt, lúc này mới nhìn rõ mọi thứ, cô đang ở trong một chiếc lều trắng, trong đây chỉ có những vật dụng cá nhân. Người phía trước là một cậu nhóc trên tay đang cầm một cái bát có chứa thứ nước màu nâu. Cậu ta đang mở to mắt nhìn cô đầy kinh sợ. Cô khẽ cười
"Này nhóc, đây là..."
"Ta không phải nhóc, là cậu chủ cứu cô về."
Cậu ta gắt lên khi cô gọi là nhóc, cô chỉ nhếch nhếch miệng rồi hỏi tiếp
"Vậy của chủ của nhóc, à của ngươi là ai?"
"Là thương nhân."
"Thương nhân?"
Cô hơi ngạc nhiên, lại là thương nhân, ở sa mạc có nhiều thương nhân thật. Cô đang suy nghĩ, thì mành rèm vén lên, một giọng nói vang lên
"Kamal, việc ta giao tới đâu rồi."
"Cậu chủ, mới bón một thìa mà cô ta đã phun hết ra."
Cậu nhóc khó chịu nói. Giọng nói kia thật sự rất quen tai a. Cô ngẩng đầu lên, mắt mở to có chút ngạc nhiên
"Raymond? Sao anh ở đây?"
Anh ta khẽ cười nhẹ, bước gần tới
"Ừ, ta bị đuổi khỏi Babylon... do chuyện lần trước. Nhưng cũng chẳng sao, ta cũng không muốn ở đó lâu rồi."
Cô "à" một tiếng, cúi đầu xuống, cũng là tại cô liên lụy anh ta, đều là cô liên lụy người khác... Cứ nghĩ rằng xuyên tới sẽ có cuộc sống bình yên, nhưng cũng lại là xui xẻo cho những người bên cạnh giống nữ chính Carol vậy.
"Tại sao cô lại bị trúng độc vậy? Còn là loại độc chưa bao giờ thấy."
Raymond hỏi cô, nghe vậy, cô có chút kinh ngạc. Trúng độc? Là ai hạ độc, từ lúc nào mà cô không biết, chúng hạ độc cô có mục đích gì? Anh ta nói tiếp
"Nhưng số lượng độc cũng ít nên chưa ảnh hưởng gì, đại phu trong đoàn có nói thử dùng đan xen thảo dược để xem sao."
Cô chỉ nhẹ gật đầu, trong lòng rối bời, dâng lên một nỗi buồn khó tả. Raymond thấy cô như vậy cũng không biết là nghĩ gì, liền kéo nhóc Kamal ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip