Chương 8: Bỏ trốn

Những người đó ngạc nhiên hỏi

"Nguyên nhân là gì?"

"Đúng rồi, cô mau nói đi"

Mọi người cứ vậy mà ồn ào khiến cô không thể nào nói được.

"Trật tự!"

Cô hét to. Mọi người liền im thin thít. Cô nhìn xung quanh xem còn ai nói không rồi mới bắt đầu nói

"Dòng nước này đã bị nhiễm sắt rất nặng. Sắt ở đây không phải là kim loại mà là một chất"

"Nó như thế nào vậy?"

Mọi người xôn xao hỏi. Cô giải thích

"Trong cơ thể con người đều có lượng sắt cần thiết, chất này không thể thiếu .  Nhưng dòng nước lại chứa quá nhiều sắt, khi người dân dùng nó sẽ dẫn đến việc bị bệnh gan và bệnh tim. Da sẽ biến dạng và xuất hiện nhiều tế bào chết, giống như những tình trạng kia"

"Vậy có cách nào ngăn chặn?"

Họ lo lắng hỏi cô.

"Việc này cũng khá phức tạp. Phải xây một bể lọc. Chia làm ba ngăn: lắng, lọc và chứa. Ngăn lắng có thể tích là lớn nhất, ngăn lọc có thể tích nhỏ nhất. Khi đổ nước vào ngăn lắng thì nước sẽ tiếp xúc với không khí, thành phần sắt trong  nước sẽ bị oxi hóa. Khi chuyển đến ngăn lọc sẽ sạch cặn lơ lửng trở nên trong và sạch"

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và ồ lên vỗ tay. Cô cảm thấy như mình vừa làm được một chuyện cứu thế giới vậy.

"Mặc dù nhiều chỗ cô nói tôi cũng không hiểu nhưng có lẽ đó là cách hay"

Một giọng nói cất lên đằng sau cô. Cô quay lại thì thấy Izumin đã đứng đấy. Mọi người đều quỳ xuống hành lễ với hắn, chỉ riêng cô là đứng yên mở to mắt nhìn hắn đi tới.

"Sao ngươi ở đây?"

"Chuyện liên quan đến lãnh thổ của Hittite tại sao ta lại không được đến"

Cô nhíu mày nhìn hắn nhưng rồi lại mặc kệ cho qua.

Izumin cho người xây nhiều bể nước ven dòng suối. Rồi họ bắt đầu đổ nước vào. Chờ đến hơn chục phút đến lúc đổ nước ra một cái bát, thật sự nước không còn màu vàng và mùi chua. Dân làng vui mừng reo hò, họ cảm tạ cô, coi cô như một nữ thần của Hittite. Cô nhìn bọn họ rồi mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại pha lẫn với nỗi buồn khó tả. Tại sao cô lại cảm thấy buồn tới vậy?

Việc này nhanh chóng truyền khắp Hittite. Quốc vương Hittite vẫn muốn đem cô ra làm mồi nhử Ai Cập nhưng Izumin lại nói

"Bẩm phụ hoàng, thay vì lấy cô ta uy hiếp Ai Cập tại sao không lợi dụng để đưa Hittite phát triển, hùng mạnh hơn"

Lão suy ngẫm lại thấy có lí rồi đồng ý. Izumin cảm tạ xong liền lui xuống. Lúc ra ngoài sảnh, thoáng thấy nụ cười trên mặt hắn. Hắn liền thúc ngựa đến bãi nô lệ, cho người bắt cô về hoàng cung. Cô phải làm thị nữ bên cạnh hắn. Hoàng cung Hittite cũng thật rộng lớn cũng chẳng kém gì Ai Cập. Có điều, cô lại khó chịu với bộ đồ cô đang mặc. Nó chẳng khác nào cái chăn, thật phức tạp.

Trong suốt quá trình làm thị nữ, hắn lúc nào cũng làm khó cô. Rõ ràng cô đã dọn dẹp nhiều lần, lau chùi mọi thứ sạch bóng, ngay cả đến chỗ nhỏ nhất, bé nhất cô thấy đều sạch. Vậy mà hắn còn có thể soi ra có vết bẩn bé tẹo. Hắn nhìn cô rồi nói

"Dọn dẹp không sạch. Tối nay không được ăn cơm"

Sao? Hắn như vậy có phải là quá đáng lắm không. Chỉ là một vệt bẩn vậy mà hắn nỡ cho cô nhịn đói sao? Cô cãi lại hắn, hắn liếc nhìn cô

"Còn cãi nữa thì cho nhịn hai ngày"

Cô liền im thin thít. Nhìn hắn rời đi mà muốn giết chết hắn. Hắn nghĩ có thể bỏ đói được cô sao, hắn vẫn còn xanh với cô lắm.

Đêm đó, khi cả hoàng cung đã đi nghỉ, chỉ còn vài tốp lính đi tuần. Cô lẻn đến nhà bếp. Trong người cô vốn đã dự bị sẵn một chiếc móc chuyên để cạy khóa của những tên trộm, nên việc cạy khóa này với cô là đơn giản. Nhìn sơ sơ bên trong cũng chỉ còn hai, ba nồi thức ăn còn thừa. Nhưng đành kệ, đối với cô như vậy cũng đủ để no bụng rồi. Thật sự rất đói nên cô ăn cái gì cũng cảm thấy ngon. Sau khi nhét đầy cái bụng, cô bắt đầu quay trở về phòng của mình rồi đánh một giấc.

Sáng hôm sau, trong lúc cô đang dọn dẹp bên ngoài cung hoàng tử bỗng đâu một bàn tay bịt miệng cô rồi lôi cô vào chỗ khuất. Định hét lên nhưng nhìn lại thì đó là Unasu. Cô vui mừng

"Unasu? Sao anh ở đây? Carol thế nào rồi?"

"Hoàng phi không sao. Hoàng đế lệnh cho tôi đến đây để cứu người"

Cô thật sự rất vui khi cuối cùng cũng có người tới cứu mình.

"Vậy bao giờ có thể trở về?"

"Tối nay lúc binh lính chuyển trực phiên chỉ cần người thoát ra khỏi hoàng cung. Thần sẽ đứng chờ"

"Được"

Unasu vừa đi. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi quay lại bắt gặp Izumin đang đứng sau cô. Cô giật mình

"Ngươi sao lại ở đây?"

"Người vừa đi là ai?"

"Không phải chuyện ngươi cần quản"

Hắn hừ lạnh một tiếng. Lúc quay đi hắn nói

"Đừng mong là có thể trốn thoát khỏi đây"

Rồi hắn phất áo bỏ đi. Cô nhìn hắn rồi làm mặt quỷ. Đến sáng mai thôi, là cô sẽ không phải làm những việc này rồi.

Trực chờ tới nửa đêm, lúc lính canh chuyển phiên trực, cô liền lẻn đi. Vừa đi vừa trốn sự quan sát của lính canh, tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tới chỗ cổng, có lính canh, cô đành tìm đường khác. Chợt có người kéo cô vào một bụi cây. Vừa thấy người đó cô liền vui mừng

"Unasu."

"Công chúa, đi theo thần."

Cô đi theo cậu ta tới một góc tường thành. Nhìn không có ai, cậu ta liền bỏ những lùm cây cạnh tường, lộ ra một cái hố thông xuống đất. Cô ngạc nhiên, cậu ta giải thích, thì ra là lúc cô bị bắt tới đây, Unasu đã nhanh chóng cùng vài người Ai Cập tới Hittite, mọi người đã cùng nhau đào đường hầm từ phía ngoài thành thông tới hoàng cung. Cả hai nhanh chóng chui xuống hầm, Unasu cũng không quên lấy những lùm cây kia lấp lại lỗ. Đi dưới đất, cô thấy thật khâm phục bọn họ, trong vài ngày ngắn ngủi mà họ đào một con đường dài như vậy. Lên trên mặt đất đã là ở vị trí bến cảng.

"Sao cậu bảo có mấy người nữa mà, sao không thấy họ."

"Họ đang ở trên thuyền cùng với Hoàng phi, người đang đợi công chúa ở ngoài kia. Vì sợ bị phát hiện nên chỉ có mình tôi ở lại đây."

"Như vậy nguy hiểm cho ngươi quá."

Hai người liền chạy tới một chiếc thuyền nhỏ. Đột nhiên từ phía xa đã vọng lại tiếng binh lính Hittite

"Đứng lại!"

Cô hốt hoảng

"Mau! Quân lính Hittite đang đuổi theo"

Unasu cố gắng chèo thuyền. Bơi thuyền được một lúc, bất chợt nhiều mũi tên bắn tới. Đám quân Hittite đã bơi thuyền gần sát cả hai. Mũi tên bắn liên tiếp như mưa. Unasu vừa phải chèo thuyền, vừa phải né tên bảo vệ cô. Trong thời khắc nguy hiểm, gió bỗng nổi to, mưa trút xuống không ngừng.

"Công chúa, thuyền gặp bão rồi. Xin người hãy bám chắc"

"Chết tiệt, sao lại bão chứ"

Cô chửi thầm. Mưa càng to, sóng đánh càng mạnh. Chẳng mấy chốc thuyền của cô chẳng còn thấy thuyền của Hittite. Nhưng những con sóng không ngừng táp vào mặt, vị mặn của nước biển khiến cô rất khó chịu. Chiếc thuyền lắc lư tưởng chừng như sắp ụp.  Cô thật sự không chịu nổi nữa rồi. Ngực cô bắt đầu nhói đau, cảm giác khó thở bắt đầu ập đến. Mọi thứ trước mắt cô cứ thế mà bị mờ theo nước biển rồi tối sầm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip