Chương 25 - P6

* Lâu rùi chưa ra truyện tại vì nghỉ dịch mà còn phải học "on lai" nữa mới ớn. Mà đi học trở lại rồi mình cũng sẽ viết tiếp truyện mà mình đã bỏ gần tháng nê mong mấy bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ truyện của mình nha. Bây giờ vào truyện thôi nhưng mà truyện sẽ có chút thay đổi nhỏ nhỏ nha chỉ nhỏ xíu thui hà. ^-^ *

- "Chíp.........Chíp.........Chíp......."

Yuni đang đứng trước một ngôi nhà phải nói quá ư là "To bự chảng", cậu đứng hình không nói lên lời luôn rồi.

Cậu đang đứng ngơ ngác một hồi lâu thì có một bóng người chạy ra đâm thẳng vào cậu và vì đang mải ngơ ngác nên cậu không chú ý tới nên bị cái tên trời đánh này đụng cho té nhào ra sau.

- "Yu........ni........-chan tại sao bây giờ em mới tới đây hả có biết là anh chờ em lâu lâu lâu lắm luôn rồi không hả. Em có biết là hôm qua nghe cô nói em sẽ đến mọi người đều háo hức đến mức nào không hả Yuni......em cũng quá nhẫn tâm đó tận bây giờ mới đến huhuhu.........."

- "Eo ôi! Anh mau bỏ em ra nhanh đi......... kẻo em không kìm lòng được đánh anh bay đi đâu luôn đấy".

Nói thì vậy thôi nhưng Yuni vẫn để cái tên một đầu hồng này tung tăng kéo mình đi vào nhà trước ánh mắt lạ lẫm xem lẫn chút kinh ngạc của mọi người.

Mà nhân tiện xin giới thiệu luôn với mọi người đây là anh họ tôi Hikaru Onigashima (chỗ đây là tên trước họ sau cho giống phim chút nha m.n) mẹ tôi là em gái của cha anh ấy Tamako Onigashima

Tua ngược về khoảng thời gian trước.

- "Haizzz chán quá đi mất thôi". Yuni đang nằm ườn ra nền nhà để cảm nhận cái thời gian rãnh rỗi chán ngắt này.

Trong khi đó Doremon với anh hai cùng mấy người kia đã rủ nhau đi đâu hết rồi vì cậu cảm thấy vô vị nên không đi cùng nên giờ chỉ có thể nằm ườn ra sàn nhà như này đây.

(Cậu là ông cậu của Yuni, viết hoa. còn cậu là chỉ Yuni viết thường nha)

- "Haha......Yuni à nếu con chán quá sao không về nhà Cậu chơi một thời gian đi nào mấy bữa trước Cậu con với tên nhóc Hikaru kia gọi điện hỏi con sao mãi không đến nhà chơi".

Bà Nobi từ ngoài nhà bước vào yêu chiều nhìn tên nhóc con nhà mình mà buồn cười không thôi bỗng bà nhớ lúc trước anh mình điện hỏi Yuni đã khỏe chưa để nó đến nhà chơi một thời gian.

Trong điện thoại bà nghe tiếng anh mình có một chút lo lắng cùng chờ mong nên hôm nay mới hỏi xem Yuni có muốn đến nhà của Cậu nó chơi hay không.

- "Cậu......?" Yuni mơ hồ ráng nhớ lại xem cậu mình có hình dáng như nào có gặp hay chưa.

- "Thằng nhóc này mới 3 năm thôi mà đã quên rồi hay sao anh Hikaru từng bị con đánh cho bầm cả người đó với cậu cũng hay tới thăm con lúc con bị bệnh đó".

- "À con nhớ rồi Cậu rất tốt với con a và còn có tên Hikaru đáng ghét". Yuni mơ hồ nhớ đến Cậu mình là người đàn ông thường đến thăm cậu cùng với cái tên tóc hồng thiếu đánh kia nữa.

- "Vậy con có muốn đi không cậu thực nhớ con nha. Mà khi con đến đó sẽ bất ngờ lắm đấy".

- "Vâng vậy mai con sẽ tới". Yuni nói rồi đứng dậy lên phòng chuẩn bị hành lí để ngày mai xuất phát đến nhà Cậu mình.

- "Tốt rồi để mẹ nói với anh trai một tiếng a".

Quay về thực tại.

Yuni đang ngồi mệt mỏi để nghe cái tên nhóc này luyên thuyên cả buổi mà chưa nói xong nữa.

Con trai gì mà nói lắm thế không biết, anh ta có phải bọn con gái bà tám giả dạng không vậy, cậu đang thực đau đầu với tên thì này bỗng cậu nghe có tiếng người vội vàng tiến đến chỗ này.

- "Yuni thằng bé tới rồi ư! Thằng bé đã đến đây rồi mà sao các ngươi không thông báo cho ta sớm hơn chứ làm ta trễ nãi đón thằng bé có khi thằng bé đã chờ lâu rồi không chừng các ngươi thật là......... không được có lần sau nếu không các ngươi chuẩn bị gọi người thân nhận xác đi là vừa".

Người đàn ông kia đang tính nói thêm thì Yuni từ trong nhà bước ra ngoan ngoãn nhìn người đang hối hả đi vào nhà.

- "Cậu ....... Con ở đây". Ông ấy đang từ bên ngoài bước vào thì thấy thân ảnh nhỏ bé đáng yêu đang đứng kia gọi mình giọng nói ấm áp trong trẻo gọi ông làm cho ông thập phần kích động vui vẻ a.

- "Con tên nhóc này từ sân bay đi đến đây sao không nói với ta một tiếng để ta đến đón con.

"Đi đường xa có mệt không có đói bụng chưa nói để ta chuẩn bị một vài món cho con".

Người đàn ông đó nhiệt tình quá làm cho cậu có hơi không thích ứng được nên có ngơ ngác một hồi lâu.

- "Con không có việc gì". Yuni đáp trả lại ông ấy để ông ấy yên tâm.

- "Cha à Yuni mới khỏi bệnh mà cha mau đưa em ấy vào nhà kẻo trời nắng em ấy lại khó chịu trong người nữa thì không tốt".

Hikaru bị lãng quên một bên bỗng chen vào ngắt lời của cha mình cậu là con ruột mà còn chưa được như vậy nữa mà lị, mà thôi ai bảo Yuni đáng yêu quá làm chi làm cho mọi người không muốn yêu cũng không được mà.

- "Thật là....... ta đúng là đãng trí quá mà. Thôi Yuni mau vào nhà đi con kẻo trời nóng lại khó chịu".

Nói rồi ông mau chóng dẫn Yuni đi vào nhà trước những con người đang bị hóa đá.

'Đây........ Đây có còn là ông chủ của bọn họ không vậy hả cái người dịu dàng hòa nhã ánh mắt cưng chiều kia là ai........ Có phải ông chủ của họ bị đánh tráo rồi không vậy, không có khả năng a họ vẫn luôn đi theo ông chủ mà làm sao có thể ai có thể ra giải thích giúp họ được chuyện này hay không a'.

(T/g : Tui bó tay zụ này à nghen. Đám người quần chúng : .............. Không nói nên lời).

Yuni sau một hồi nghe hai đó nói chuyện thì cậu đã hiểu được một phần nào bất ngờ mà mẹ mình đã nhắc tới đó.

Akira Onigashima một nhà tài phiệt siêu siêu cấp giàu a. "Giàu nứt đổ vách" không nói vậy thì hơi quá phải nói là giàu mà tiền chất thành ngọn núi sau trường cậu còn được. Cậu của Yuni là ông trùm tai to mặt lớn siêu cấp nổi tiếng mà nghe đâu còn là ông trùm hắc bang a (Tui chém tui chém chém chém chém.......)

Sau một hồi vật vả cậu cũng có thể đi vào phòng mà cậu đã chuẩn bị sẵn cho mình vừa thấy căn phòng cậu như muốn chói mù con mắt luôn rồi. Trời ơi thành giường mạ vàng, đồ trang trí nhìn phát là biết vô giá a, cậu thật sự là có phúc a vả lại căn phòng nó còn siêu to nữa chứ.

Nhìn vàng tới chói mắt cậu cũng không thèm đém xỉa tới nữa mà vứt giày leo thẳng lên giường không kịp tắm rửa mà đã ngủ say rồi.

Ông Akira sau khi giải quyết đống công việc bỏ dỡ lúc sáng thì tính đi qua phòng Yuni xem đứa cháu nhỏ của mình thì thấy nó ngủ trong phòng cửa không thèm đóng ngay cả đồ cũng lười thay thì không khỏi cười trừ lại vuốt tóc cháu yêu rồi đi ra ngoài dặn dò tất cả mọi người trong nhà.

Sáng hôm sau tỉnh dậy vì cảm thấy khó chịu vì hôm qua chưa tắm rửa thay quần áo nữa nên cậu đã vào phòng tắm vscn rồi tắm rửa thay đồ các thứ xong đi xuống lầu nhìn xem tình hình một phen vì hôm qua cậu chưa có cơ hội để xem toàn bộ căn nhà a.

- Yuni con dậy rồi đó à mau xuống đây ăn sáng đi, hôm nay con có muốn đi đâu không, ta kêu người đưa con đi bởi vì có công việc đột suất nên ta không bồi con được, còn thằng nhóc Hikari thì lại phải lên trường rồi.

- "Không sao ạ, người không cần nhọc lòng con có thể tự đi tham quan được mà người cứ hoàn thành công việc đi đừng lo con".

- "Vậy ta đi đây lúc về sẽ đưa con đi ăn nhé". Nói rồi ông lên xe đi đến công ti của mình còn Yuni thì bắt đầu công cuộc đi tham quan nơi này của mình.

Cậu bây giờ đang đứng trước một cái trường,  nơi này là để cậu xem "Học viện tư thục Shishiku" hừm không có ấn tượng.

Mà cái quan trọng bây giờ là cậu không biết đường về nhà Cậu a thôi chắc đi xung quanh tìm người hỏi thăm mới được.

- "Aida........." - Yuni.

- "Cậu có sao không........." - Người bị đụng trúng

- "..........Anh Hikaru?" - Yuni.

Đây là hình hai anh em đó nhen trái là Hinako phải là Hikaru giờ thì biết phim gì r hen

rì viu sơ cái nhà

---------------------------------Mình là phân cách tuyến ciu te-------------------------------------------

*Chap đây hơi dài vì mình đã viết tiếp truyện mong mọi người luôn ủng hộ mình nhen*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip