Chương 59

Yuni cậu cứ ngỡ mình sẽ tiếp đất 1 cách thật quý sờ tộc khi đến Ai Cập thì bỗng ai dè đâu *Rầm* trượt vỏ chuối.

Yuni mặt đờ ra trông rất 'nờ gờ u' nói: "What đờ ... Chuyện gì đang xảy ra, ta là ai, đây là đâu, Bảy (007) mi chạy ra thông não cho ta với coi".

Bé Bảy rụch rịch không dám vác cái bản mặt kiute ra nhưng bị chủ nhân 'nói yêu' dữ quá nó không thể không ra, nó xoắn xuýt rồi kính cẩn thưa chuyện: "Thưa chủ nhân, sự tình là do nô tài ăn chuối, mà tại không có sọt rác nên nô tài 'quẳng đến' ra đất đấy ạ".

Yuni nghe mà muốn đột tử mở miệng mắng: "Mi ăn chuối bằng niềm tin chắc, trí tuệ nhân tạo như mi có miệng đâu mà đòi ăn hảaaaa-....."

"Aaaaaa..... " 1 tiếng hét thất thanh của 1 người phụ nữ vang lên Làm cậu bị dọa cho giật bắn cả người: "Lạy hồn.....".

Cậu sau khi nghe thấy tiếng hét thì giật cả mình, cậu đưa mắt nhìn sang nơi vừa phát ra tiếng hét thì bỗng im bặt không dám nói nên lời.

Trong lòng mồ hôi mẹ, mồ hôi cha, mồ hôi con, thầm tuôn như nước suối Aquaphina chảy ra, lau không kịp mà hứng cũng không xong.

Cậu thầm nghĩ : 'Toang..... Người ta đang tích cực tạo ra những sinh linh bé bé chinh chinh, mà hình như mình nhảy lộn vào lúc người ta đang lên cao trào hay sao á..... Thôi chuồn lẹ .......Bảy ơi Bảy...... Lăn lẹ lăn lẹ kẻo người ta quánh cho gặp mấy anh da đen khiêng hồm bây giờ'.

Khi xảy ra chuyện thì cậu liền nở một nụ cười thật tự tin và nói "Ừm......I'm sorry, tôi không làm phiền các người nữa, hai người cứ..... tiếp tục, tiếp tục đi há, coi như là tui chưa từng xuất hiện đi há".

Cậu vừa nói xong là thân thể đã tự động đứng lên lao ra ngoài cửa sổ, tiếp đất an toàn, rồi cậu vội vàng phóng vào trong màn đêm tĩnh lặng.

Quay lại chỗ hai người trong phòng sau khi bị sự kiện lúc nãy dọa cho hết hồn thì cũng dần bình tĩnh trở lại.

Người phụ nữ lúc nãy mới hét lên sau khi hồi thần trở lại thì mặt lại đỏ lên vươn đôi bàn tay xinh đẹp sờ vào bờ vai của người đàn ông anh tuấn, nũng nịu nói: Bệ hạ.... Vậy chúng ta.... tiếp tục việc lúc nãy thôi....".

Người được gọi là bệ hạ kia không mở miệng trả lời người phụ nữ, cô ta thấy ngài ấy không trả lời thì muốn hỏi lại lần nữa nhưng người còn chưa chạm vào được thì người đàn ông đó đã đứng lên nói với cô ả: "Đêm nay đến đây thôi ngươi đi đi".

Cô ả bỗng chốc bị đuổi đi thì mặt hơi nghệch ra hỏi lại: "Hoàng thượng.... Thiếp....." chưa nói xong đã bị cắt lời: "Ta không muốn nói lại lần nữa.... Ngươi mau biến ra khỏi nơi đây trước khi đầu lìa khỏi xác".

Cô ta nghe tới đó thì vội vàng mặc quần áo rồi chạy như bay chạy ra khỏi nơi này, còn người đàn ông kia thì lại đến bên cửa sổ nhìn chăm chăm vào màn đêm như muốn kiếm tìm một thứ gì đó.

Bỗng một ánh sáng bạc lóe lên trong màn đêm hắn nở nụ cười huýt một tiếng sáo thì đã có một bóng đen hiện ra, bóng đen cung kính quỳ xuống chờ đợi mệnh lệnh.

"Quan sát hắn" Bóng đen không thắc mắc hắn là ai mà cung kính tuân lệnh: "Vâng, bệ hạ". Chờ bóng đen kia biến mất vào hư ảnh hắn mới nở một nụ cười: "Bảo bối vừa thông minh và ngốc nghếch a, làm cho chúng ta không thể nào rời tầm mắt khỏi bảo bối được mà".

"Bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm báo" "Vào đi"......(chỗ này tui không miêu tả đâu nha, trong truyện ấy, mọi người tự vào xem dùm tui nhen).

Cậu đang đi lang thang trong sa mạc không biết nên đi về đâu cậu cứ đi mãi, đi mãi cho đến đi cậu đã quá mệt mỏi, cậu dừng chân lại, chấm dứt chuyến đi dài đằng đẵng đầy mệt mỏi này, cậu gục ngã rồi, đôi mắt cậu nhắm nghiền lại không mở ra lấy một lần nào nữa. Tất cả kết thúc rồi!.

".......Đậu xanh ông, ông kiu ông đi mệt quá mỏi chân, ngủ thẳng cẳng, buồn chả muốn mở mắt cha hắc đi, bày đặt làm mấy cái trò con bò, thơ văn thơ cộ" Bé Bảy vừa ăn hạt dưa vừa xem ai đó diễn trò văn vẻ.

Yuni chỉ ngủ chứ đâu có điếc đâu, mà nó còn khinh bỉ cậu trong khi nó đang hiện diện trong thân thể cậu nữa chứ, cậu thầm lên kế hoạch: "......Quỷ nhỏ mi chờ ta tỉnh, ta lột đồ mi, rồi treo mi ngoài cổng làng cho hãnh diện cái bản mặt nhen con cái thứ Bé Bảy thích đi bắt bẻ".

Nói thật mỗi lần cậu ngủ là chả biết trời trăng mây gió gì, cậu chả quan tâm đến chuyện gì cả cậu cứ quẳng hết mọi chuyện ra khỏi đầu mình chuyên tâm đi ngủ.

Lúc cậu an ổn nằm ngủ bên một gốc cây cổ thụ cậu không biết là mình đã bị người ta đem đi.

Đến lúc cậu tỉnh dậy thì thấy bản thân nằm trong một căn phòng phải dùng từ xa hoa để hình dung a.

Cậu khó chịu vò tóc mình hối hận vì ngủ quá ngon nên khi bị người ta đem đi đâu cũng chả hay.

"Á chết.... Đã lạc mất Ivy rồi". Lúc này đây cậu mới nhớ tới Ivy là một cô bé mỏng manh yếu đuối đang phải ở chung với lũ đàn ông thô kệch quê mùa.

Cậu xốc vội tấm chăng lên vừa bước chân xuống giường thì đã nghe tiếng leng keng bên tai.

Cậu cúi đầu nhìn một sợi dây xích bằng vàng mới toanh được chạm khắc rất tinh xảo đang đeo vào chân cậu.

Cậu ngờ vực lục lại suy nghĩ của mình để tìm ra lí do tại sao cậu lại ở đây và chân cậu đang phải mang còng.

Song suy nghĩ thế nào cũng không ra, nhìn lại cái còng chân cậu nở nụ cười "Thứ này mà cũng đòi giam ta lại thật không biết tự lượng sức mình, nhưng mà phá thì uổng quá vàng nguyên chất đó nha".

Cậu ngồi xuống đưa một tay tới cái còng muốn một phát bóp nát nó nhưng....cái còng này....nó không hề nhúc nhích.

"Tại sao lại có thể....." cậu không tin với sức mạnh của mình mà cũng không thể phá được cái còng nhìn rất mong manh này.

Cậu ngồi đó tìm đủ mọi cách nhưng không thể nào mà phá được cái còng này, đương lúc cậu sắp mất kiểm soát muốn rút chân ra khỏi chiếc vòng này bằng mọi giá thì có tiếng nói trầm thấp đầy dụ hoặc vang lên: "Người đừng tốn công vô ích nữa Yuni".

Cậu không để ý đến câu nói của người kia nhưng đến khi nghe tới cái tên của mình cậu mới mơ màng mà nhìn lấy cái người đang nói với cậu kia.

"Iris cái còng này tại sao....". Iris không đợi cậu nói hết câu đã tiến lại bế lấy cậu ngồi lên đùi mình, tay hắn vừa mâm mê cái còng vừa nói "Quả thật rất hợp với người đó Yuni à".

Cậu không quan tâm vẫn cứ hỏi "Chiếc còng này tại sao lại ở trên chân ta và tại sao ta lại không thể phá nó được hả tại sao.... Iris....".

Iris thân mật hôn lên trán cậu ánh mắt nhìn cậu đầy dịu dàng nói "Là thần linh đã ban cho ta, ta đã cầu xin ngài ấy cách để giữ chân người".

Cậu im lặng không nói một lời, Iris không để ý nói tiếp "Từ khi sinh ra đến khi ta có được ý thức ta đã biết mình đã rơi vào cạm bẫy của người. Khi còn là 1 đứa trẻ ta chỉ nghĩ người là người ta muốn ở bên nhất, muốn thân cận nhất với người ta chỉ nghĩ đí là tình mẫu tử đơn thuần.

.... Cho đến cái ngày ta được 10 tuổi cũng là lúc ta biết được một sự thật kinh hoàng người yêu thương nhất của ta lại không phải người thân của ta và ta đã bị chính người mình yêu thương nhất vứt bỏ một cách quyết tuyệt.

Kể từ cái ngày đó ta mới biết ta đã từ lâu không xem người ấy là mẫu thân nữa rồi, mà sâu thẳm trong trái tim ta, ta đã muốn đem người ấy trở thành sủng phi của mình, muốn người ấy trong ánh mắt chỉ tồn tại mỗi hình bóng của mình, muốn cùng người ấy tạo ra một sự ràng buộc không thể tách rời".

Iris vuốt ve mái tóc ánh bạc tuyệt đẹp của người đang tựa vào ngực mình. Yuni lặng thinh từ nãy đến giờ bỗng phát ra tiếng nói "Cởi bỏ dây xích ra cho ta, ta còn phải đi tìm Ivy".

"Là ả đàn bà đó" Iris nhíu mày rất nhanh đã khôi phục lại ân cần nói "Người nên nghỉ ngơi đi thôi đã trễ rồi". Yuni không để ý đến lời nói của Iris vẫn tiếp tục nói "Cởi dây xích ra cho ta, ta phải đi tìm Ivy".

Iris ôm cậu đi đến cái bàn đã đặt sẵn một bình nước, hắn uống một ngụm nhưng không nuốt xuống và hắn hôn lấy cậu cho cậu uống.

"Người nói từ nãy đến giờ chắc khát rồi nhỉ? Ta đã cho người uống nước chắc là đỡ khát cổ hơn rồi đúng không".

Yuni mở to mắt nhìn rồi bỗng nhận ra sức lục của mình như bị rút sạch, thân thể mềm nhũn tựa vào người Iris rồi thiếp đi.

Iris bế cậu đặt lên giường rồi bảo nữ hầu đem quần áo đến thay cho cậu một bộ đồ thoải mái, xong xuôi hắn thành kính hôn lên đôi môi anh đào của cậu.

Hắn cũng thay một bộ quần áo thoải mái quay trở lại giường muốn cùng cậu tiến vào giấc ngủ thì bỗng cửa bị mở ra một người tiến vào.

Iris ánh mắt cũng không thèm nhìn lấy một cái hờ hững hỏi "Ả đàn bà kia đã đến đây chưa?"

Bifitu cũng chả để tâm cái thái độ hờ hững của thằng em mình mà thong thả bước vào phòng thay một bộ quần áo thoải mái do tì nữ đem vào nói "Cô ta đến đây cùng với em trai của .......".

" Ừm chả quan trọng.....ngày mai sẽ báo tin cho toàn thể mọi người biết để họ khỏi phải ngỡ ngàng khi tổ chức hôn lễ" Iris nhẹ nhàng thả người nằm xuống bên cạnh cậu ôm lấy cậu vào lòng nhắm mắt ngủ.

Bifitu thay đồ xong cũng nằm xuống một bên cậu dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của cậu nói "Ngày mai ta sẽ cho ả đàn bà kia biết kết cục khi dám dẫn hắn bỏ trốn khỏi hai chúng ta".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip