Quyển 2 - P2 - Chương 56

Mí bạn min cho mấy đứa nhóc trong truyện lớn lên hết nhen, cho tụi nhóc đó cỡ 17-18 tuổi đi ha, cho đủ tuổi Bé Yu cứ chồng nhén.

-----.-----

*Chớp chớp... * Yuni nhìn trần nhà quen thuộc thì biết mình đã quay trở về nhà rồi.

Cậu mệt mỏi vươn vai liếc nhìn đồng hồ là chủ nhật hai anh em cậu không cần phải đi học nhưng đi chơi là không thể thiếu.

Vscn xong cậu đi ra ngoài lay ông anh lười biếng quốc dân Nobita và Doremon dậy. Ba anh em ngáp ngắn ngáp dài lững thững đi xuống nhà ăn sáng.

Bà Nobi thấy ba đứa con trai hôm nay là lạ đứa nào đứa nấy ngáp ngắn ngáp dài như ba ngày chưa ngủ.

Nobita thì lúc nào cũng thiếu ngủ nên không nói tới còn Yuni hôm nay cứ mơ màng làm cho bà Nobi khó hiểu bà hỏi:

"Con bị sao vậy Yuni, con thấy khó chịu trong người hả?". Cậu lắc đầu chạy lại choàng tay qua cổ ôm lấy bà Nobi nói: "Không có, tại vì con mãi xem sách nên ngủ hơi trễ thôi".

"Con đó...Nên chăm lo cho sức khỏe của mình chứ đừng như anh của con.....". Nobita đang ăn sáng vừa nghe mẹ chê bai thì vội chu mỏ lên phản bác:"Tại Yuni giỏi quá chứ bộ ai bảo mẹ đem hết trí thông minh của con sang hết cho em làm chi".

"Haha mẹ chỉ đùa thôi, ba con xuống rồi kìa, ăn sáng thôi". Cả nhà ăn sáng vui vẻ, xong Doremon, Nobita và Yuni đi ra chỗ đã hẹn với nhóm bạn.

Chơi được nửa ngày thì tự dưng Hệ vô cmn dụng Thống hiện ra báo nhiệm vụ.

Ai khổ bằng cậu không có mỗi bữa đi chơi mà cũng không tha, phải thiến nó ngay mới được a.

Hệ thống tự dưng cảm thấy tê liệt nhưng vẫn không để tâm báo nhiệm vụ: "Chủ nhân à, bây giờ ngài đi đến tiệm sách nào đó đi để tôi đưa cho ngài nội dung cuốn truyện của nhiệm vụ sắp tới, để ngài xem rồi lên kế hoạch nhanh chóng để tối nay xuất phát".

Cậu chửi thầm Hệ Thống: 'Cái thứ hệ thống bóc lột sức lao động vị thành niên'.

Rồi quay qua nói với đám bạn:"Các cậu, tớ muốn đi tiệm sách một lát, các cậu cứ đi chơi đi, có gì thì các cậu gửi địa điểm cho mình nhé".

Mọi người đều biết mỗi lần đi chơi cậu đều đi đến tiệm sách như một thói quen nên không có việc chi cả.

Cậu vừa xoay người thì bị một bàn tay nắm lại cậu nhìn là Dekisugi, cậu nghiêng đầu ánh mắt khó hiểu nhìn Dekisugi, hắn nói: "Tôi đi với cậu".

Cậu biểu thị không có việc chi, cả hai cùng nhau đi tới tiệm sách, hai người không ai nói gì một đường thẳng tới tiệm sách, nhan sắc của hai người thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn lấy.

"Oa cậu ấy thật xinh đẹp... Phải chụp lại về khoe cho anh hai xem mới được. May là mình giành đi thực tập ở Nhật Bản mới biết được một người xinh đẹp như vậy a". (Muốn biết ai thì chờ nhá)

Quay lại phía của Yuni cậu đã lấy được cuốn sách nhưng sách này nó viết cái gì zẫy.

Cậu giơ lên trước mặt hừm.... , giơ qua trái hừm.... , giơ qua phải.... ừm...ừm...thì ra....cậu vẫn chả hiểu nó nói gì....thôi để về Hệ Thống nó dịch hộ đi.

"Cậu muốn học về Ai Cập cổ đại ư?" Bỗng tiếng của Dekisugi vang lên bên tai cậu. "Cậu đọc được chữ trên cuốn sách này à". "Ừm nhưng không giỏi cho lắm".

Yuni gặp được bạn đời định mệnh... À nhầm phải là bạn thâm giao, tri kỷ mới đúng.

Hai người ngồi nói chuyện say sưa đến hoàng hôn mới biết là đã sắp trễ nên cậu chào tạm biệt Dekisugi rồi đi về.

Trước khi rời đi cậu cười với hắn tuy chỉ là một nụ cười nhạt (Mặt thụ đắp cả tấn băng mà bỉu, rặn mãi mới nhếch nổi cái miệng) nhưng lại làm cho tim của hắn rung động kịch liệt.

----.----

Tối đó cậu vừa nghe hệ thống phổ cập kiến thức vừa nhâm nhi ly trà sữa .Ngon. Cậu còn không quên bình luận về độ ngon của ly tà tữa

Hệ thống đắng cay nhìn ai đó vừa nhởn nhơ hút trà sữa rột rột vừa bơ mình mà không dám nói gì.

"Vậy ngài đã biết nhiệm vụ của mình rồi nhỉ?". "Ừm... Ta chả biết gì sất *Rộttttt....* Nice".

'Bình tĩnh ta ơi... Không được tức giận... Nếu không sẽ không quật chết được cái người này' Hệ Thống tự an ủi chính mình là không được gây khó dễ cho người này nếu không sẽ bị cái con người hung dữ kia thiến mất.

"Vậy chúng ta đi ngay và luôn cho nó nóng nhé chủ nhân". Hệ thống điều chỉnh số liệu để chuẩn bị vào thế giới tiếp theo nhưng......

"Có ai giải thích dùm nó là đi Ai Cập cổ đại là 'đeo kính râm, xách vali xành loptop mặc quần xì tai rách gối, tai xỏ khuyên tùm lum túa lụa' không zậy hả?!"

Cậu thấy Hệ Thống cứ đơ ra không chịu chạy chương trình thì khó hiểu hỏi:" Có chuyện gì vậy. Hay là tại phần mềm nhiều lỗi quá nên hư chứ gì tui biết ngay mà, hàng dỏm."

"Dỏm cả nhà ngài chứ dỏm. Ngài đi thay đồ dùm tôi ngay đi ạ". Giọng nói máy móc của hệ thống hét lên làm cậu hết hồn à.

"Rồi rồi! Thay là được chứ gì, làm gì mà la thấy ghê vậy, ta chỉ đùa tí thôi mà". "Ngài hãy nghiêm túc lại dùm tôi đi mà". "Ohhhh".

"Thiết lập chương trình.... Sẵn sàng di chuyển .... Hoàn tất.... "

----.----

"Hỡi thần Venus hãy ban phước cho con dân của ta .... Để đất nước ta có được sự phồn thịnh vĩnh hằng... Hỡi thần Venus.... *Đoàng.... Đoàng... *"

Yuni được Hệ Thống sắm cho cái đồ họa màu mè hoa lá hẹ. Thật ra là đồ họa cậu tự tạo ra đấy, Hệ Thống vô dụng ấy có miếng sức mạnh nào đâu mà tạo đồ họa cho cậu.

Cậu theo tia sáng mặt trăng chiếu xống mà đi xuống đền thần. Cậu sử dụng đồ họa 4D tạo ra hình ảnh của Ông Thần Venus gì đó để chứng minh thân phận của mình cho đỡ có rắc rối về sau.

Cậu không kìm lòng được nói với Hệ Thống: 'Hình như ta thấy ta bị ngươi lây cho cái sự não tàn rồi hay sao á. Ngươi xem cái đồ họa khỉ gió gì kia kìa, ta thật không dám thử một lần nữa đâu. Nhục chết đi được, cái này mà để cho người quen thấy là thôi á, không dám ngẩng mặt nhìn đời'.

Lần này Hệ Thống cũng thật đồng tình với chủ nhân của mình, nó cũng không dám nghĩ tới cái đồ họa màu mè hoa lá hẹ đó nữa đâu a. Khó nhìn chết đi được.

"Thần Venus hiển linh rồi"

"Thần Venus đã cử sứ thần xuống giúp đỡ cho đất nước của chúng ta rồi".

"Thần Venus..... ".

'Mấy người này dễ dụ nhỉ' Cậu nói với Hệ Thống, nó cũng chớp chớp biểu thị tán thành nói: 'Người Cổ Đại tuy dễ dụ nhưng chúng ta cũng rất dễ bị cắn ngược trở lại lắm đó chủ nhân'. 'Ừm'.

Những ngày sau đó cậu mới biết là mình đã đi sai múi thời gian rồi. Thời gian mà cậu đang ở hiện tại là của Seti Đệ Nhất cha của nam chính á, phải mấy chục năm nữa thì nam nữa chủ mới xuất hiện á trời. Đúng là Hệ Thống dỏm mà.

Tới thì cũng tới rồi cậu đành làm trọn bổn phận của Sứ Thần thôi, cậu lập mưu lược, tự thân chinh chiến, giúp đất nước này càng ngày càng phồn vinh hơn, nói chung là cậu Hack cái thế giới này rồi đấy. Pơ Phệch.

----.----

Một chàng thiếu niên ngũ quan anh tuấn, đôi mắt hắc thạch sắc bén hướng người đang viết viết gì đó nói: "Này Albard mấy người đại thần kia lại bắt ta cưới phi nữa kìa".

"Ander, ngài đã đủ tuổi lập phi rồi cũng nên cưới phi để tạo ra hậu đại đi thôi". Cậu không thèm liếc mắt nhìn chỉ bình thản đáp lại.

Ander nghe vậy mặt liền sầm xuống giọng nói lạnh tanh hỏi cậu:"Ngươi thật sự muốn ta cưới phi gấp gáp đến như vậy sao".

Cậu cũng không chần chờ trả lời ngay: "Ừ, ngươi cũng nên sinh người kế thừa rồi". Trong lòng còn bồi thêm một câu:"Ngươi cưới vợ rồi sinh nam chủ lẹ lẹ để ta còn phải về nhà nữa chứ. Nhớ mẹ quá đây này".

Ander đập bàn hét: "Ha... Ngươi càng bắt ta cưới ta càng không cưới". Cậu nhàn nhạt trả lời:"Ngài đã lớn rồi đừng nên trẻ con như vậy nữa".

Ander lại càng tức giận:" Ta đã nói rồi ta sẽ không cưới bất kì ai trừ khi ngươi chịu cưới ta... ".

Cậu đang theo nhịp mà hắn nói liền: "Ừ". Nhưng vừa nói xong cậu liền đanh mặt lại, hình như cậu vừa bị lừa thì phải ấy nhỉ?.

"A... Ngươi đã đồng ý rồi ư?... Vậy chúng ta cũng nên đi thông báo cho cả đất nước biết thôi nhỉ?".

Đờ Phắc... Cậu sống 18 nồi bánh chưng rồi mà cậu chưa bao giờ gặp phải cái trường hợp lào mà ló như cái trường hợp này.

"Hadis ... Đùa này... Không vui... "

"Ta chưa bao giờ đùa cả Albard (Lạnh Lẽo.....kì nhỉ?)".

.......

Sau một hồi cãi vã thì Ander cũng đã chấp nhận cưới phi, vì cậu cùng với hắn đã lập một giao kèo nho nhỏ.

Cậu sẽ nhận nuôi một trong những những đứa con của hắn. Mục đích của cậu làm vậy là để mài giũa lại cái nết cho thằng em trai của nam chủ, cho nó bớt phá nam chủ hộ cậu.

Còn nam chủ á hở thôi dẹp qua một bên để từ từ rồi tính há. Còn chờ chừng tới lúc nào mấy người đó xuất hiện thì cậu chả biết, cậu chỉ đành chờ Hệ Thống sắp xếp thôi.

Và cậu sẽ đáp ứng một điều kiện với hắn là sẽ không bao giờ được nảy sinh tình cảm với người nào khác.

Và cậu sẽ không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của hắn, ủa bộ hắn ta mắc bệnh trẩu tre hay gì mà chơi trò giam cầm. Vê lù thiệt. Trẩu thế.

Một thời gian sau hắn liên tục cưới thêm cả trăm phi tần, cậu cảm thấy vua toàn là thứ tinh trùng thượng não. Con Ciu làm mù con mắt.

----.----







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip