Phiên Ngoại Truyện: Bánh Donut Socola
(So..Bởi vì cách đây 1 hay 2 ngày gì đó mình đã phải sử dụng chất xám để đăng liền 2 chap, hôm nay thì tiếp tục đăng 2 chap nữa nên chất xám mình nó bắt đầu cạn dần ồi..
Rồi vì vậy nên mình mới quyết định làm 1 phiên ngoại truyện, để mình thỏa lỏng đầu óc một chút rồi khoản tầm 2 hoặc 3 ngày sẽ đăng tiếp..
Trước mắt là vậy á! Có thông báo mới gì thì mình sẽ đăng lên phần hội thoại nha!)
(Giờ thì, khụ! Bắt đầu phiên ngoại truyện này thôi!)
______________________________________
*37 Năm Về trước*
Creme |Cream| - 10 Tuổi (Cô)
Katakuri - 9 Tuổi (Cậu)
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Katakuri! Em đâu rồi?!"
Một cô bé với mái tóc trắng hồng, đôi mắt đỏ sẫm với cánh lông mi dài vừa phải, bờ môi có màu của loài hoa anh đào dịu nhẹ. Làn da trắng như sữa khiến cho người ta có cảm giác tưởng như chạm vào thì không biết sẽ như thế nào? Mềm mại như bông chăng?
Cô bé này mang trên mình bộ trang phục dễ thương là một cái váy trắng tinh có gắng hai cái nơ trên dây áo, đôi chân mang một đôi giày búp bê đen tuyền làm tăng độ xinh xắn cho cô bé ấy. Mái tóc trắng được cột lên qua loa với chiếc nơ hồng tinh xảo.
Mọi thứ trên người cô bé, thậm chí là bản thân cô bé đều rất xinh đẹp. Mỗi khi nhìn, hay chỉ là liếc ngang qua đôi mắt to tròn ấy đều cảm giác tựa như bạn đang nhìn cả thế giới chỉ thông qua đôi mắt màu đỏ sẫm đó.
Cô mang trên mình một mùi hương thơm đặc trung của thiên nhiên. Chỉ cần ngửi qua đều khiến tâm trạng chợt như chìm vào sự thanh bình của rừng cây, đôi lúc còn làm người ta tưởng như bản thân đang đứng trước một cánh đồng hoa đầy hương sắc.
Và dù chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, cô bé này lại mang trên mình những đợt sát khí nồng nàn. Dù chỉ thoáng qua nhưng cũng đã có thể làm cho một tên cao to khỏe mạnh cũng phải lạnh gáy.
Tất cả những điều trên, chúng là những thứ mà một cô bé chưa trải sự đời được bao nhiêu sở hữu.
Cô bé ấy kiều diễm tựa như đóa hoa hồng độc nhất trong cả một cánh đồng hoa, đẹp nhưng lại nhuốm một màu máu..nhưng màu của loại máu đó rất tươi, tựa như cách cô bé ấy đã từng cười trên vạn nổi đau của kẻ khác...
"Chị cần gì sao, Creme-nee?"
Trên ngọn núi thấp bé, dưới gốc cây cổ thụ cao lớn xuất hiện một cậu bé.
Cậu bé ấy sở hữu mái tóc màu tím sẫm và đôi mắt màu hồng nhẹ. Cậu bé này sẽ trông rất đẹp trai và thu hút nếu như trên miệng cậu ta không có một vết rách lớn, chúng còn được khâu lại hai bên miệng. Những chiếc ranh năng của cậu ta mỗi khi cười sẽ chìa ra, đã rất nhiều người trong đảo kinh hải và xua đuổi cậu ta chỉ vì nó.
Dù đó chỉ là một tai nạn..nhưng người lớn sẽ không và không bao giờ hiểu cho..
Cô bé kia có lẽ không hề như thế, và điều đó đã chứng tỏ qua biết bao lần cô bé này đứng trước mặt cậu nhóc đó mà líu lo trò chuyện hoặc cười đùa với cậu. Một phần cũng vì tình cảm gia đình, một phần là vì cô không thích người nhà của mình phải chịu cảm giác cô đơn..
Có lẽ bạn sẽ luôn nghĩ tình yêu là thứ mà khiến ta đau nhất..
Nhất đôi khi, cảm giác cô đơn và phải chịu dày vò một mình còn đau hơn cái thứ tình yêu gì đấy..
"Không có gì..
..Chỉ là được một lúc mà không thấy em xuống ăn xế với tụi chị và mẹ nên bản thân chị có hơi lo.."
Cô bé Creme cười nhẹ, bắt đầu từ từ đi lên trên ngọn núi và ngồi phịch xuống cạnh bên đứa em trai của cô. Đã lâu rồi cậu và cô chưa được ngồi lại với nhau tâm sự một mình như thế này, nhỉ..?
"Vâng..chị biết mà..
Em không m-muốn mọi người nhìn thấy em trong tình t-trạng này..em s-sợ mọi người s-sẽ --"
Không để cậu nói tiếp, Creme cắt ngang câu nói của cậu và lấy một cánh tay đặt trên đôi vai đang run rẩy kia.
"Không sao..chị hiểu mà!
Nhưng chúng ta là chị em, em không cần phải quá cẩn trọng như thế!"
Nói xong Creme liền đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán cậu chàng nhỏ này để trấn an tinh thần cậu bé.
Trẻ con vẫn mãi là trẻ con, người lớn không thể cứ mãi ép chúng phải trưởng thành được.
Rồi cũng có lúc bọn trẻ ấy cũng không đứng vững được nữa..Rồi khi chúng ngã xuống, ai sẽ là đến bên cạnh để an ủi chúng đây?
"..Chị vẫn luôn dịu dàng như thế.."
Katakuri sau khi được người chị kế bên mình an ủi, cậu chàng đã thỏa lỏng đúng như mong muốn của cô. Chí ít là vì cậu không muốn bản thân làm cho người chị này lo lắng quá về cậu..
Bỗng, một chiếc bánh donut được đặt vào lòng bàn tay của cậu. Chiếc bánh vòng ngọt ngào với hương vị socola vẫn còn vương chút khói nóng, như chỉ vừa mới được đem ra lò vậy.
Cậu hơi ngạc nhiên, đôi mắt hồng ngước lên nhìn vào người chị kế bên mình. Cô nàng đấy thấy thế, chỉ cười mỉm nhẹ nhàng nói.
"Chị không muốn nhìn thấy em mình bị cơn đói dày vò đâu!
..Chiếc bánh này do chính tay chị làm đó! Bộ em không muốn thử tay nghề của chị hay sao?"
Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nhẹ thay cho câu trả lời và cầm chiếc bánh vòng ấy lên. Creme thấy em mình chịu ăn thì nụ cười càng tươi hơn, chăm chú nhìn vào đứa em mình.
Mùi khói bốc lên từ chiếc bánh, chiếc bánh vòng trong tay dường như đang kích thích vị giác của cậu.
Không chờ gì nữa, cậu há miệng ra và ăn hết chiếc bánh vòng chỉ trong chốc lát. Mùi vị socola tỏa ra khắp miệng cậu, chiếc bánh không quá mềm cũng không quá cứng khiến cậu rất vừa miệng. Cô kế bên thấy cậu ăn ngon lành như vậy thì làm cô rất hạnh phúc.
Với cả nhìn cách cậu ăn cũng rất dễ thương, làm ai đó hận không có chiếc máy ảnh ở đây để chụp lại khoảnh khắc quý giá này.
"Em thấy sao? Có ngon không?"
Creme phấn khích hỏi ý kiến của em trai mình về chiếc bánh vòng, nói thật là cô đã tốn mấy tiếng trong bếp chỉ để làm ra một cái bánh vòng vừa ý nhất có thể. Mục đích cuối cùng cũng chỉ để cho Katakuri - đứa em trai này của cô nhận xét tay nghề của mình.
"Rất ngon..và còn rất vừa miệng.."
Cậu không chuyên về ẩm thực nên chỉ có thể nhận xét theo cách bình thường nhất, nhưng những lời đó là từ thật lòng mà ra.
"Tốt quá! Vậy sau này còn dịp thì chị làm thêm cho em ăn nhé?"
Cô được khen thì hạnh phúc ra mặt, vui vẻ đưa ra lời đề nghị cho cậu.
"Được..
..nếu không phiền chị.."
Cậu lí nhí nói, khuôn mặt chốc đã đỏ bừng lên vì ngại ngùng.
"Tất nhiên là không phiền!!"
Cô nghe thấy thế thì hưng phấn chồm dậy ôm lấy đứa em trai của cô vào lòng, còn lấy một cánh tay xoa đầu của cậu chàng khiến nó rối bù lên hết.
"C-Chị à!"
"Để người chị này của em ôm em xíu đi mà!"
Chiều ngày hôm ấy, dưới gốc cây cổ thụ to lớn có hai người đứa trẻ vui đùa với. Trên môi chúng là những đường cong hạnh phúc, nụ cười vui vẻ đó là thứ khiến bao nhiêu con người ngoài kia phải ghen tị..
Liệu nụ cười ấy còn có thể mãi xuất hiện trên những khuôn mặt ấy?
..Chỉ có thể chực chờ vào tương lai..
Vài ngày sau...
Trong phòng ăn chính của đại gia đình nhà Charlotte.
"Katakuri à!
Dạo gần đây anh cứ thấy em ăn donut hương socola rất nhiều! Sao em không thử ăn hương khác?"
Anh trai cả - Perospero nhìn vào đứa em đang cầm trên tay rất nhiều những chiếc bánh donut socola thì liền khuyên nhủ.
Nhưng có vẻ Katakuri không quan tâm đến lời khuyên đó của anh..
"Không sao!
Em thích ăn socola hơn!"
Không biết điều gì đã làm em trai của anh nhất quyết chỉ ăn donut socola thôi nhỉ?
Thật tò mò..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip