10.
Nếu ai theo dõi truyện từ những ngày đầu chắc chắn sẽ biết dòng đầu luôn là dòng lảm nhảm của mềnhhhh.
Đang học onl ngon lành tự nhiên bắt vô học trở lại. Mà sắp thi nữa chứ, biết gì đâu mà thi. Toán hóa thi 40 chục câu trắc nghiệm sao tui làm kịp 🙉 oi noo
Có ai giỏi hóa hữu cơ không kèm tui dới 🙉🙉 huhuhu
Nói nhỏ nữa là mình mới chia tay bạn cùng lớp hơn hai tháng trước. Giờ vô học gặp nhau rồi đối mặt sao đây 🙉 oi noo
Tóm lại là tiêu tui rồi 🙉
Ùm chỉ lảm nhảm vài dòng trầm cảm thế thôi. Lét gô vô truyện.
.......................................
.................
Quyền Nhất Chân gặp thằng bé Vạn Vấn, lúc đầu tưởng rất xung đột. Nhưng về sau càng gần càng thấy tính tình rất giống nhau, rất hợp cạ. Hai người thường " chơi " đùa rất vui vẻ.
Dẫn Ngọc rốt cục không thèm quan tâm nữa.
Quyền Nhất Chân hắn cảm thấy bản thân đã lay động được Dẫn Ngọc. Sư huynh hắn chẳng còn cố ý muốn trốn hắn nữa, còn cho hắn ở lại nhà y tịnh dưỡng. Lúc đầu cảm thấy rất vui, về sau lại có chuyện khiến hắn thấy rất khó chịu.
Một lần đang " chơi " với tiểu gia hỏa Dẫn Ngọc lụm từ bãi rác về. Có lẽ còn trẻ nên nó rất háo thắng, Quyền Nhất Chân không để nó ra đòn được, không đấm đá được nên nó leo lên vai hắn cạp một cái. Quyền Nhất Chân không suy nghĩ nhiều nên thẳng tay ném nó sang một bên. Hắn ném nhẹ thôi, nhưng cánh cửa gỗ nhà Dẫn Ngọc vang lên tiếng vỡ vụn rất lớn.
Chuyện sau đó đương nhiên rất dễ hiểu.
Rõ ràng thằng bé Vạn Vấn này bị thương cũng không nghiêm trọng. Chỉ gãy có mấy cái răng thôi mà..... Vậy mà Dẫn Ngọc tựa như người bị đánh là y, vẻ mặt âm trầm lãnh đạm thường ngày mà hắn thấy không còn nữa mà lại lộ rõ ra bộ dáng lo lắng.
Quyền Nhất Chân lủi ra một chỗ đốn gỗ đóng lại chiếc cửa mới.
Lại nhìn Dẫn Ngọc.
Điệu bộ đó đương nhiên hắn thấy rất quen. Là bộ dáng lúc còn đồng môn thuở nhỏ, hắn đánh lộn với kẻ khác rồi bị đập nhừ tử, Dẫn Ngọc cũng lo lắng như thế rồi giục hắn đi sức thuốc. Vẻ ôn nhu chăm sóc đó hắn không bao giờ quên được.
Sự ôn nhu đó rất lâu rồi mới bắt gặp lại. Chỉ không hiểu sao lại không phải đối với hắn.
Cánh tay Quyền Nhất Chân in hằn dấu răng vừa lớn vừa sâu. Tiểu tử này đúng là không tiếc sức. Cũng đau mà....Vậy mà mọi quan tâm đổ dồn vào tiểu tử kia hết rồi. Trong lòng Quyền Nhất Chân là khó chịu cùng tủi thân. Nhưng lần đầu tiên con người như hắn chịu cảm giác này, cũng không biết bản thân đang tủi thân luôn.
Vạn Vấn bị đánh cho gãy mấy cái răng cũng không tởn. Vừa được Dẫn Ngọc đút thuốc uống xong thấy đỡ đau miệng liền muốn đánh nhau nữa.
Quyền Nhất Chân lại nào để ý đến nó. Trong đầu cứ nghĩ tại sao sư huynh không quan tâm mình. Hắn rất muốn hỏi Dẫn Ngọc sao không để ý hắn. Nhưng sau nhiều chuyện, Quyền Nhất Chân cũng khác đi một chút, hắn cũng tạm biết nhìn sắc mặt người khác.
Chuyện mặt dày ở lì nhà sư huynh, sư huynh đã không vui, nếu hỏi này hỏi nọ sư huynh càng cảm thấy phiền, lại càng không vui. Thế là hắn quyết không hỏi nữa. Ngậm một bụng tủi thân.
Nhưng.
Thằng bé Vạn Vấn cũng rất hay hỏi này hỏi nọ Dẫn Ngọc. Cái gì nó cũng hỏi nhưng sư huynh hắn vẫn rất kiên nhẫn trả lời.
" Ta muốn đánh nhau, ta không muốn ăn cơm! Ăn rất tốn thời gian, đánh nhau có ích hơn. Hay ta đánh nhau cả ngày khỏi ăn cơm có được không? "
Quyền Nhất Chân ngốc nghếch lắm cũng biết con người không ăn cơm sẽ không sống được. Vậy mà cũng hỏi cho được. Hắn hơi đâu mà trả lời câu hỏi xàm như vậy nên im bặt luôn. Nhưng Dẫn Ngọc đang bưng bát canh từ bếp ra, nghe thấy câu hỏi đó của Vạn Vấn liền chán nản lắc đầu nhưng vẫn rất kiên nhẫn nói.
" Tiên thì có thể, nhưng người bình thường thì không. Ngươi ham luyện công đúng là tốt, nhưng muốn phi thăng ấy hả, còn phải cần rất lâu để tu luyện, thời gian ấy ngươi còn là người thường, đương nhiên còn cần phải ăn cơm rồi "
Quyền Nhất Chân nhìn Dẫn Ngọc, lại ngây người một lúc.
Hắn hiểu tại sao mình lại hợp cạ với Vạn Vấn như thế. Rõ ràng, Vạn Vấn, tiểu gia hỏa này như bản sao thu nhỏ của hắn vậy. Đụng chuyện muốn đánh nhau, đụng gì cũng thắc mắc.
Chỉ khác là, đánh nhau mà bị thương, Dẫn Ngọc lo lắng là thằng bé. Thắc mắc cái gì, Dẫn Ngọc cũng chỉ trả lời Vạn Vấn thôi.
Sao lại đối xử khác biệt như vậy?
Quyền Nhất Chân rất muốn biết tại sao Dẫn Ngọc như thế. Nhưng không dám hỏi đi. Đành đến tìm Linh Văn.
Nàng ta nghe xong chỉ nhíu mày
" Kỳ Anh điện hạ, cái này, sao ngươi không hỏi trực tiếp Dẫn Ngọc điện hạ ấy? "
Quyền Nhất Chân hắn im lặng một lúc, rồi gãi đầu
" Ta không dám....Ta ở lì nhà sư huynh, huynh ấy đã không vui...Nếu ta hỏi huynh ấy nhiều quá... lỡ huynh ấy cảm thấy ta phiền phức lại muốn trốn đi thì sao? "
Hắn nói vô thức vò vạt áo lấp lánh bạc trên người. Linh Văn không nhịn được cảm thấy Quyền Nhất Chân có điểm thay đổi. Con người hắn trước giờ, ai cũng biết, trắng như tờ giấy, không biết liền hỏi, chẳng suy tính nhiều chuyện như người trước mặt này chút nào.
Linh Văn không biết trả lời thế nào. Ai nhìn vào cũng biết, trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể đối xử như trước kia được. Dẫn Ngọc bị giáng chức điều đầu tiên làm là trốn một mạch mấy năm trời. Là người ta cả đời không muốn gặp. Đôi lúc thực cảm thấy, Kỳ Anh điện hạ là giả bộ không muốn hiểu sao? Nhưng nàng sợ có nói hắn cũng không hiểu đâu. Nên nàng chỉ nói
" Kỳ Anh à, lớn nhường bé, thằng bé đó nhỏ như vậy, nếu bị thương ai nhìn vào cũng cảm thấy tội nghiệp hơn. Dẫn Ngọc điện hạ chỉ là bận lo cho tiểu tử đó nên không rảnh thôi. Ngươi cũng chớ so đo "
Hắn nghe cũng cảm thấy có lý lắm.
Nhưng mà lúc về nhà nhìn thấy thằng nhãi ranh luôn miệng muốn đánh nhau đó. Lòng cứ ngứa ngáy khó chịu.
Sau đó, mỗi lần thấy Dẫn Ngọc phải xuống núi đi chợ mua đồ, cả ngày không ở nhà. Hắn sẽ không tiếc sức mà " chơi " với thằng bé. Lúc Dẫn Ngọc trở về tay chân Vạn Vấn phải băng bó với rụng thêm hai cái răng cửa nhưng nó cứ luôn miệng nói chơi rất vui, lần sau muốn chơi vui thế nữa.
....
Cứ cách hai ba tuần Quyền Nhất Chân liền đi tìm Linh Văn.
Hắn chỉ vào cái đầu đầy máu của mình:
" Lần này ta bị thương nặng hơn. Nhưng sư huynh chỉ đưa thuốc cho ta tự uống, còn nó thì chăm cả đêm "
Linh Văn: "...."
Võ Thần trấn Tây, đừng nói là đập đầu chảy khô máu, chỉ cần vận công lực một chút đã lành rồi.
Nàng dở khóc dở cười
" Kỳ Anh mà ta biết không phân bì hẹp hòi như vậy nha "
Định chọc thêm vài câu nhưng nhìn vị Kỳ Anh ảo não trước mặt nàng tuyệt nhiên không muốn trêu nữa.
" này Linh Văn, ta thấy khó chịu lắm "
Nàng sửa lại
" Là ngươi đang buồn! "
" Buồn? "
" ừm "
Không kiềm lòng được, Linh Văn nhỏ vài tiếng an ủi
" Kỳ Anh điện hạ, lúc trước chẳng phải ngươi nói, chỉ cần Dẫn Ngọc điện hạ sống lại, không trốn không tránh để ngươi ở bên, như vậy đã vui lắm rồi sao? Đáng lẽ ngươi phải vui vẻ chứ, sao cứ phải phiền muộn vì những chuyện cỏn con này "
Hình như nàng nói đúng trọng điểm rồi, Kỳ Anh hắn lại ngồi thần người ra.
Rất lâu thời gian trôi qua, khi mà nàng hoàn thành xong deadline cuối cùng, chợt nghe thấy tiếng Quyền Nhất Chân lẩm bẩm.
" Biết là thế...Nhưng mà, đó chỉ là khi sư huynh chưa sống lại thôi. Bây giờ huynh ấy đã sống lại rồi, không hiểu sao ta lại muốn nhiều thứ hơn nữa "
Linh Văn định bụng muốn hỏi hắn " nhiều thứ hơn " ở đây là thứ gì. Chưa kịp thốt ra lại nuốt xuống vì Kỳ Anh hắn lại nói tiếp.
" Lúc trước khi sư huynh vẫn chưa tỉnh, ta nghĩ đời này, ai tốt với huynh ấy ta sẽ tốt lại, huynh ấy đối xử tốt với ai ta càng sẽ đối tốt với người đó. Giờ lại chẳng hiểu sao, huynh ấy đối tốt với thằng nhóc đó, ta thập thần khó chịu "
Linh Văn nhìn hắn, nàng cũng bất giác mờ mịt theo.
" Linh Văn, ngươi nói xem, ta như vậy là có bệnh phải không? "
Nàng gật gù, ùm, tám phần mười thì đúng là có bệnh rồi.
---------------end chap 10----------------
P/s: 1654 từ lận á. Chắc tui sắp sửa full bộ này ròi. Cảm mơn mọi người đã ủng hộ. Iuuuuuu 😘
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip