Chương 7

Mấy tên môn sinh ở bên thầm nghĩ, thiệt là vĩnh viễn cũng chẳng biết Trạch Vu Quân rốt cuộc làm thế nào mà nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lam Nhị công tử nữa, quả nhiên là huynh đệ ruột mà...

Một hồi sau, Lam Vong Cơ mới gian nan nói: "Tuyệt đối không có chuyện này."

Y còn muốn thanh minh, liền nhìn thấy Giang Trừng một tay cầm kiếm một tay lôi người lại đây. Lam Vong Cơ đành phải ngậm miệng không nói, đoàn người ngự kiếm xuất phát.

Trấn nơi Thủy quỷ quấy phá tên là Thải Y, cách Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn hai mươi dặm.

Thải Y trấn có đường thuỷ nối liền, không biết là do hệ thống sông ngòi dày đặc, hay là nhà dân đông đúc ở đôi bờ đường thuỷ mà trông toà thành nhỏ này giống như một mạng nhện. Tường trắng ngói xám, trong con sông đông nghịt thuyền và giỏ giỏ gùi gùi, nam nam nữ nữ. Hoa cỏ rau quả, bánh ngọt trúc khắc, đậu trà bông tơ buôn bán dọc theo sông.

Cô Tô ở nơi Giang Nam, giọng nói lọt vào tai đều mềm mềm mại mại. Hai chiếc thuyền đối diện đụng vào nhau, làm đổ mấy vò rượu gạo nếp, hai bên chủ thuyền tranh luận với nhau không chút nóng nảy. Vân Mộng nhiều hồ, nhưng không có kiểu trấn nhỏ vùng sông nước thế này. Ngụy Vô Tiện nhìn mà ngạc nhiên, bỏ tiền ra mua hai vò rượu gạo nếp, đưa một vò cho Giang Trừng, nói: "Giang Trừng, thử xem mùi vị cũng không tệ "

Giang Trừng bó tay với người này, đưa bình rượu nhấp lên môi một ngụm vừa hay liếc nhìn thấy huynh đệ nhà Lam gia nhìn mình, bỗng nhớ lại Lam.gia có quy định cấm rượu bèn ôm lễ mà rằng :" Ở đây uống rượu không trái quy định chứ?"

Lam Hi Thần mĩm cười hữu lễ :" Không sao"

Không nán lại lâu, ngồi lên mười mấy chiếc thuyền nhỏ hẹp, chèo tới nơi thuỷ tuý tụ tập. Dần dần, nhà dân hai bên bờ sông ngày càng ít đi, đường sông cũng trở nên yên tĩnh.

Đi theo lòng sông này đến phía trước là một hồ nước lớn, có tên Bích Linh hồ.

Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng mỗi người chiếm một con thuyền, vừa so ai chèo tới đó nhanh hơn, vừa nghe việc liên quan tới thuỷ tuý nơi đây.

Trấn Thải Y mấy chục năm qua chưa bao giờ có thủy quỷ quấy phá, vậy mà mấy tháng gần đây lại liên tiếp có người rơi xuống nước ở lòng sông này và hồ Bích Linh, thuyền hàng cũng không tránh khỏi việc bị chìm.

Mấy ngày trước, Lam Hi Thần bày trận giăng lưới ngay đây, vốn tưởng có thể bắt được một hai con, ai ngờ lại liên tục bắt được tận mười mấy con thuỷ quỷ. Rửa sạch mặt mũi thi thể mang về trấn gần đó hỏi thăm, lại có rất nhiều thi thể không ai nhận, cũng chẳng có ai ở bản địa quen biết. Hôm qua bày trận lần nữa, lại bắt được không ít. Tuy Lam Hi Thần nắm giữ tiêu ngọc "Liệt Băng", nhưng âm phá chướng của Lam gia lọt vào nước, uy lực đã suy yếu hơn nửa, e rằng khó mà đối phó được thuỷ tuý với số lượng đông đảo.

Giang Trừng nói: "Nếu nói chết đuối ở nơi khác, xuôi dòng dạt đến đây, cũng không thể nào nhiều như thế. Thứ thuỷ tuý này phân biệt khu vực, thông thường chỉ nhận định một vùng nước, chính là nơi bọn họ chết đuối, cực ít rời đi."

Lam Hi Thần gật đầu: "Không sai. Vì lẽ đó nên ta có cảm giác việc này không phải chuyện nhỏ, bèn gọi Vong Cơ cùng đến đây, đề phòng bất trắc."

Có người của con cháu thế gia nói: "Trạch Vu Quân, thủy quỷ đều thông minh cực kì.. Chèo thuyền chậm rãi tìm như thế, lỡ đâu chúng nó trốn luôn dưới đáy nước mãi không ra, chẳng lẽ định xuống dưới đó tìm? Không tìm được thì làm sao bây giờ?"

Lam Vong Cơ nói: "Tìm được mới thôi. Nằm trong chức trách."

Giang Trừng: "Chả lẽ xài lưới bắt?"

Lam Hi Thần nói: "Không sai.  Vân Mộng Giang thị có phương pháp nào khác hữu dụng hơn không?"

Giang Trừng chưa kịp trả lời lại bị cắt ngang, :" Không có" .Chiếc thuyền Ngụy Vô Tiện không biết khi nào đã ở cạnh song song Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện vẫn không buông được đề phòng, nhìn quanh nhìn quẩn, lại phát hiện mình đang rất gần trung tâm đám thủy quỷ đột kích, bèn lui thuyền vể Giang Trừng bảo vệ y, mặc kệ ai chết thì chết, Vô Tiện cũng chẳng nghĩ quan tâm.

Một môn sinh hô: "Lưới động!"

Quả nhiên, dây lưới kịch liệt run lên một hồi: "Đến rồi đến rồi!"

Tóc dài rậm rạp như rong đồng loạt cuồn cuộn tới mấy chục chiếc thuyền nhỏ, từng đôi bàn tay trắng bệch bấu víu vào mạn thuyền. Lam Vong Cơ trở tay rút kiếm, Tị Trần rời vỏ, chặt đứt mười mấy cái cổ tay bên trái mạn thuyền, chỉ để lại bàn tay đã thọt ngón sâu vào bên trong gỗ. Đang định đi chém phía bên phải, một đường sáng tím chợt lướt qua, Giang Trừng đã thu kiếm vào vỏ.

Dị động trong nước dừng, lưới cũng lặng yên. Chiêu kiếm vừa rồi của Giang Trừng xuất ra cực nhanh. Nhưng Lam Vong Cơ đã nhìn ra sau lưng hắn chắc chắn chính là linh kiếm thượng phẩm.Giang Trừng thu kiếm vào vỏ xoay người nhắm ngay mông Ngụy Vô Tiện mà đá :" Tên chết tiệt nhà ngươi, đứng đó mà nhìn bất động, ngươi lại phát cái gì điên?"

Giang Trừng một trận vô ngữ bình thường ở Liên Hoa Ổ tên này cứ thích chơi trội mấy thủy quỷ này làm gì khó được Vô Tiện, mà hôm nay một kiếm cũng chẳng rút ra, sau khi cái lần tỉnh dậy buổi trưa ấy, cứ như thay đổi thành người khác.Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mắt Giang Trừng hiện lên sự nghi ngờ, giả vờ cười hờ hệch nói :" A Trừng thật giỏi nha~ một kiếm rút ra làm thủy quỷ chạy hết rồi"

Giang Trừng gây xanh bắt đầu loạn nhảy :" Cút, cút qua một bên cho ta"

Lam Vong Cơ nhìn hai người nọ thân thiết cũng không tiện mở lời.Hi Thần đứng một bên thu hết cảm xúc của đệ đệ mình vào mắt.

Lúc này, trong hồ nước xanh biếc, chợt loé lên một bóng đen thật dài quẩn quanh thuyền nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip