Chương mười lăm: Hồi kết nhiệm vụ
Ngày hôm sau, họ gặp lại Liễu Nhan, nàng ta xem ra gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy không ít. Cũng không hỏi xem có thể gỡ bỏ tam thế tình kiếp hay không, vừa vào cửa đã hỏi tình trạng của A Bảo Cơ
" Liễu Nhan, cô nghe tôi nói, tam thế tình kiếp của các người đã hóa giải rồi, A Bảo Cơ không mang cô đi được đâu, yên tâm đi." Diệp Ẩn cười nói với nàng ta
Ngoài ý muốn của họ, nàng ta không vui mà lại đau buồn, nói: "Tôi mặc kệ cái gì tam thế tình kiếp, tôi chỉ biết mấy ngày A Bảo Cơ không có bên cạnh, tôi cũng hỏng mất, tôi nhớ hắn!" Diệp Ẩn kinh ngạc nhìn sang Huyết Ni, thấy người sắc thái tự nhiên, chậm rãi nói:
"Nếu đã vậy, cô nói chuyện riêng với hắn đi."
Nói xong, nàng lấy ra phù chú, mặc niệm chú văn, giải phong ấn, trong một làn khói trắng, A Bảo Cơ chậm rãi xuất hiện trước mặt chúng ta
"A Ni, muội vẫn còn sống... Không phải, phải nói là A Ni của hậu thế chứ" Lý Tín vẫn như trong hồi ức, một mỹ nam tử đầy sức sống, nhưng có lẽ không bằng người trong cung điện hoa lệ kia
" Lý công tử, lâu rồi không gặp" Huyết Ni bình thản mỉm cười, cũng không giải thích gì
Một khắc này trái tim người kia như bị bóp lại. Một khắc này hắn thấy bản thân thật nhỏ bé trước nàng. Và một khắc này hắn như quay trở lại thời xưa ấy, nhớ lại tình cảm mà mình dành cho nàng, mãi chẳng thể quên
" Ngươi nên nói chuyện với Minh Nhan cô nương" Nàng mỉm cười đề nghị
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Liễu Nhan
" Theo ta về đi, không cần lo gì cả." Liễu Nhan bỗng nhiên mở miệng, nói
Lý Tín, không, phải gọi là A Bảo Cơ lắc lắc đầu, nói: "Tam thế tình kiếp đã giải, ta cũng nên trở lại nơi ta vốn thuộc về."
"Ức, ta nhớ ngươi, hai tháng ngươi không ở bên cạnh, ta rất cô đơn, thực sự rất cô đơn, ta rất nhớ ngươi, ta mặc kệ ngươi là linh hay quỷ, cũng không quản tam thế tình kiếp, đừng rời bỏ ta..." Mặt Liễu Nhan đã sắp đỏ bừng, trong mắt phiếm hồng, ngữ khí kích động, có lẽ đã cảm thấy sẽ mất đi thứ gì đó trân quý
A Bảo Cơ không khỏi động dung, đáy mắt hiện lên nét lưu luyến, nói: "A Nhan, ta cũng..."
"Dẫn ta đi đi, mang ta đến thế giới của ngươi." Lời Liễu Nhan làm Diệp Ẩn chấn động, con bé vội ngăn cản, nói:
"Cô điên rồi, không muốn sống nữa sao."
Sắc mặt A Bảo Cơ thay đổi không ngừng, đè nén tình cảm xuống, lắc lắc đầu nói: "A Nhan, bảo trọng."
"Nếu giờ hắn không đi, như vậy sẽ không thể đầu thai, vĩnh viễn sẽ trở thành một phược linh (linh hồn bị trói buộc)." Tư Âm lạnh lùng nói một câu
Người Liễu Nhan chấn động, sau một lúc, buồn bã nói: "Ta hiểu mà, Ức, song trước khi đi ta muốn nói, cho dù ngươi là hồn gì, ta cũng rất thích ngươi, ta vĩnh viễn không quên thời gian khoái hoạt cùng ngươi. Ta — thích Ức."
A Bảo Cơ khẽ run rẩy, thống khổ cùng không muốn đan xen trên mặt hắn, hắn vừa đi mấy bước, lại xoay người đối mặt với Huyết Ni
" Ba đời tình kiếp ta dành ra để tìm nàng nhưng đều gặp phải A Nhan. Trót để bản thân thích nàng ấy lúc nào không hay, nàng có hận ta chứ..."
Hắn lại nói dối rồi. Rõ ràng thích nàng nhiều như thế mà nhút nhát không nói ra
A Ni, lần cuối cùng cho phép ta được gọi tên nàng trong thầm lặng nhé, nữ tử ta yêu?
" Không đâu, ta không hận ngươi . Cảm ơn vì đã từng yêu thích ta " Vì chưa từng yêu nên không có hận, Huyết Ni chỉ bình thản nhìn hắn đi đầu thai với ánh mắt bình thản
Hi vọng kiếp thứ tư hắn và Minh Nhan sẽ chân chính có được hạnh phúc
Lý Tín mỉm cười thỏa mãn, dần tan biến đi vào cõi luân hồi. Liễu Nhan mờ mịt nhìn về phía trước, nước mắt chậm rãi dọc theo hai gò má chảy xuống, tí tách một tiếng, chất lỏng trong trẻo rơi vào chiếc bình lam thủy tinh trong tay Tư Âm
"Nếu có duyên, hai người sẽ có ngày gặp lại, cho dù dung mạo thay đổi, các người nhất định sẽ nhận ra nhau." Con mắt tím của Tư Âm xuất hiện nét ôn nhu hiếm thấy, Liễu Nhan chậm rãi gật đầu, đứng dậy, đi ra ngoài
"Sư phụ, cô ấy sẽ quên hết à? Cả A Bảo Cơ?" Nhìn người đi xa, Diệp Ẩn nhịn không được phải hỏi
Tư Âm bình tĩnh nhìn cô bé, nói: "Có loại kí ức, ta cũng không thể xóa đi."
Cô bé nhìn chằm chằm, Tư Âm tựa hồ nhận thấy ánh mắt đó, dùng con mắt màu bạc lạnh lẽo liếc cô bé một cái: "Làm sao vậy?"
"Sư phụ, người hôm nay hơi khác đó, ra là người cũng có lúc không đành lòng, con còn nghĩ tim sư phụ là tảng đá, không nghĩ sư phụ cũng có mặt ôn nhu..." Diệp Ẩn cười hì hì nói
" Nha đầu ngốc" Tư Âm khó có lúc mỉm cười, nhìn về nữ tử đang đứng ở cửa kia, ánh mắt tràn đầy trìu mến
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip