Chương 2: Tự làm tự chịu...

Sư Thanh Huyền đờ đẫn ngồi trên giường, một lúc lâu sau mới bần thần nhìn lướt xung quanh một lượt.

Vốn dĩ điều kiện căn phòng này không hề tồi chút nào, phải nói là có chút xa hoa. Nhưng cái làm hắn băn khoăn là... tại sao Hạ Huyền lại để một kẻ như hắn ở trong căn phòng này?

Y đáng lẽ nên quẳng hắn vào đại một cái ngục giam nào đó mới đúng chứ?!

Suy nghĩ một hồi, rốt cuộc Sư Thanh Huyền cũng không biết Hạ Huyền đang suy nghĩ cái gì.

Nghĩ muốn đứng dậy, cơ thể vừa động Sư Thanh Huyền liền phát hiện cả người hắn một chút sức lực cũng không có, ban đầu chỉ cho là bản thân có phần mệt mỏi thôi, nhưng hắn thật không ngờ hiện giờ mình so với phàm nhân còn yếu hơn.

Minh... Hạ Huyền rốt cuộc đã làm gì?!

Đó là ý nghĩ đầu tiên của Sư Thanh Huyền nhưng rồi hắn chợt nhận ra, mệnh của hắn vốn là của y. Dù y có phế đi tay chân hắn cũng không quá đáng chút nào.

Sư Thanh Huyền chật vật chống đỡ thân thể, ngồi co chân lại, hai tay ôm lấy chân mình, chính mình vùi đầu vào trong. Bản thân tuy không còn chút sức lực, rất mệt mỏi, nhưng hắn chung quy vẫn không muốn nằm xuống nghỉ ngơi, bởi hắn sợ, sợ mình lại thiếp đi, sợ sẽ lại xem những chuyện đó trở thành một cơn ác mộng rồi nhận ra tất cả đều không phải...

Rốt cuộc thì... như thế nào mới tốt đây...

Sư Thanh Huyền không biết, hắn không biết mình nên làm gì mới tốt. Lúc trước, hắn chưa từng gặp phải những chuyện như vậy, nói đúng hơn là Sư Vô Độ chưa từng để hắn gặp phải.

Luôn là ca ca đứng ra giải quyết, luôn là ca ca đứng ra bảo hộ phía trước, giờ Sư Vô Độ không còn nữa... Sư Thanh Huyền thực sự không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào...

Nếu là thái tử điện hạ, y có lẽ sẽ biết cách giải quyết. Nhưng Sư Thanh Huyền chung quy không phải là Tạ Liên, cũng không thể mạnh mẽ đối mặt giống như y được. Cùng là bằng hữu, hắn cũng không mong Tạ Liên dính vào mớ rắc rối này.

Cảm thấy bế tắc, Sư Thanh Huyền thở dài. Hai chữ "bằng hữu" này làm hắn nhớ tới "Minh Nghi".

Ban đầu, là hắn quấn lấy y không buông, là hắn một mực muốn cùng y làm bằng hữu, là hắn tùy hứng thích làm theo ý mình bỏ lời của y ngoài tai mà tìm tới rắc rối, là hắn... đã chọn giúp Sư Vô Độ...

Nhưng hắn có thể làm gì khác chứ??

Sư Thanh Huyền tin rằng dù biết trước sẽ rơi vào kết cục như hiện tại, hắn vẫn sẽ như cũ chọn giúp ca ca hắn.

Ca ca hắn một đời tung hoành ngang ngược, tự do tự tại, tiền đồ vô lượng, đều vì hắn phá hủy hết thảy.

Là hắn hại ca ca hắn, cũng là hắn hại Hạ Huyền. Tuy rằng hắn chưa từng mong muốn đổi mệnh nhưng nếu không vì hắn, ca ca có lẽ bây giờ vẫn sống tốt, còn y đã là một thần quan cao cao tại thượng...

Sư Thanh Huyền chợt nhận ra, hắn vậy mà chưa từng để ý đến cảm nhận của Hạ Huyền. Từng dòng, từng dòng kí ức chợt ùa về...

"... Ta không thích tìm người khác, ta thích tìm ngươi đó, vui chưa?"

"Minh huynh, huynh là bằng hữu tốt nhất của ta!"

"Minh huynh, huynh nói vậy mà nghe được à..."

"Minh huynh..."

"Minh huynh..."

"..."

"Minh huynh, Minh huynh, thực xin lỗi, thực xin lỗi thực xin lỗi..."

...

"... Ngươi gọi nhầm người rồi."

Sư Thanh Huyền bừng tỉnh, trái tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay chống lấy thân thể lung lay sắp ngã, một tay nắm chặt vạt áo trước ngực, miệng không ngừng thở dốc.

Nhớ lại câu nói của Hạ Huyền ngày trước, không hiểu sao tim hắn tựa như bị ai đó hung hăng đâm một cái. Rất đau đớn, rất khó chịu, lúc này đây, hắn chỉ muốn xé toạt lồng ngực chính mình ra để ngăn lại cơn đau từng lúc, từng lúc dâng trào này.

Sư Thanh Huyền cảm thấy nghẹn ngào, nhưng đến sức lực để khóc cũng không có.

Tất cả đều là chính mình tự tìm đến, quả thực là... tự làm tự chịu...

Nhìn lại căn phòng một lượt, Sư Thanh Huyền bỗng nhiên cảm thấy nó thật to lớn, to lớn đến mức khiến hắn có chút sợ.

Sư Thanh Huyền tự thu mình lại, đến bây giờ hắn mới nhận ra, hắn giờ đây chỉ có một mình. Ca ca sẽ không còn ở bên bảo hộ hắn, la rầy hắn, lo lắng cho hắn nữa... . Mãi mãi về sau... cũng sẽ không.

Bằng hữu... thái tử điện hạ cũng không có ở đây để giúp hắn, hay chỉ đơn giản ở bên nghe hắn nói.

Còn Minh Nghi. . . . vốn đã không còn "Minh Nghi" nào nữa.

. . .

Cuối cùng thì...... hắn đã chẳng còn ai ở bên cạnh mình nữa rồi... .

Cánh cửa đột nhiên 'Bang' một tiếng thật mạnh, Sư Thanh Huyền giật mình ngẩng đầu thì thấy Hạ Huyền bước vào, trên tay còn bưng thứ gì đó.

Lúc y tới gần, đặt thứ đó xuống giường, Sư Thanh Huyền mới nhìn ra đó là một bát cháo vẫn còn nghi ngút khói, bên cạnh còn có một ly nước. Sư Thanh Huyền nhìn bát cháo đến ngây người.

Thấy hắn như vậy, Hạ Huyền lộ ra vẻ chán ghét, nói: "Ăn!"

Sư Thanh Huyền giật mình "A!" một tiếng, dạ dày dường như rất phối hợp với lời nói của Hạ Huyền mà réo lên.

Kịp phản ứng, bấy giờ Sư Thanh Huyền mới nhận ra bản thân chung quy là đói tới không còn sức lực chứ không có liên quan đến Hạ Huyền.

Nghĩ lúc trước đã hiểu lầm y, Sư Thanh Huyền cảm thấy một trận nóng ran trên mặt, cúi gầm mặt xuống tránh ánh nhìn của Hạ Huyền.

Hạ Huyền thấy Sư Thanh Huyền né tránh, tay vẫn không đụng tới bát cháo, liền mất dần kiên nhẫn, nói: "Ngươi hôn mê ba ngày nay đã không có ăn cái gì. Không muốn ăn?!... Lại muốn làm cái gì..... ", đang nói chợt nghĩ tới cái gì đó, mặt y đen lại nhìn Sư Thanh Huyền, "...Ngươi nếu nghĩ muốn chết bằng cách này thì . . .", nói đoạn, mắt y lóe lên tia nguy hiểm.

Nhìn đến sắc mặt Hạ Huyền, trái tim nảy lên một cái, lập tức cướp lấy lời y:

"Không có không có, ta không có, ta chỉ là nghĩ đến chuyện khác thôi! Nghĩ chuyện khác thôi!"

Sắc mặt Hạ Huyền liền hòa hoãn, nhìn lại Sư Thanh Huyền quơ tay, lắc đầu nguầy nguậy có chút buồn cười, mới thu lại tức giận.

"Ngươi còn không mau ăn. Đợi ta tới đút ngươi hay sao?"

"... A!..... Không cần không cần không cần, ta... ta tự mình làm được." Nói rồi, hắn bưng lấy bát cháo ăn đáo ăn để.

Hạ Huyền im lặng ở một bên nhìn hắn. Nhiều lần thấy Sư Thanh Huyền mắc nghẹn, nghĩ muốn kêu hắn từ từ mà ăn nhưng lời vừa ra đến miệng lại nhịn xuống, chân mày cau ngày càng chặt.

Y cứ vậy đợi đến khi hắn ăn xong, sau đó đem đồ ra ngoài.

Sư Thanh Huyền nhìn theo, tâm trạng thấp thỏm không yên, hắn thực sự không biết y đang nghĩ cái gì trong đầu. Bất quá... tạm thời, có lẽ y vẫn sẽ giữ lại cái mạng nhỏ này.

...

Mấy ngày sau đó cũng vậy...

Hạ Huyền một ngày ba bữa, luôn xuất hiện ở một bên đợi Sư Thanh Huyền ăn xong mới ly khai. Hạ Huyền không lên tiếng nói, hắn cũng không hỏi. Cả hai cứ như vậy duy trì quan hệ trầm mặc.

Hạ Huyền cũng chỉ đến giờ dùng bữa mới xuất hiện, nên thời gian còn lại đều là Sư Thanh Huyền ngây ngốc ở trong phòng.

Cho đến ngày thứ tư, Sư Thanh Huyền cuối cùng cũng chịu không nổi cái không khí ngột ngạt, Hạ Huyền có thể chịu được sự cô quạnh này nhưng hắn thì không.

Huống chi hắn cũng không có bệnh tật gì mà ngốc ở trên giường mãi.

Sư Thanh Huyền quyết định ra ngoài đi dạo một lát.

...

Bên ngoài, viện trạch này cũng gần giống với U Linh Thuỷ Phủ, quanh năm luôn mang một cỗ khí tức cô lãnh y như chủ nhân của nó vậy.

Sư Thanh Huyền chậm rãi quan sát khắp nơi một lượt, cũng không biết là nên đi đâu, lang thang vài vòng rồi đến bên một cái hồ trong viên trang.

Sư Thanh Huyền chợt buông tiếng thở dài ngồi chổm xuống, như vô tình mà nhìn xuống thân ảnh mình phản chiếu trên mặt hồ.

Mặt hồ yên ả không một gợn sóng, hình bóng Sư Thanh Huyền in lên mặt nước soi thấy còn muốn rõ hơn so với gương đồng. Hắn chăm chú nhìn bản thân, khuôn mặt vẫn như vậy nhưng so với trước lại không hề có sinh khí. Đôi mắt cùng khóe miệng luôn ẩn ẩn ý cười giờ đây lại có thể nhìn ra một vẻ tang thương.

Bất chợt Sư Thanh Huyền lại nhớ tới Sư Vô Độ.

Mọi người thường nói hắn cùng Sư Vô Độ có đến tám chín phần tương tựa. Nhưng trong mắt Sư Thanh Huyền, hắn và ca ca chưa bao giờ giống nhau cả.

Ca ca hắn, Sư Vô Độ, luôn là một vẻ tâm cao khí ngạo, bất luận ai, ca ca cũng không để vào mắt, đời người cung tụng là Thủy Hoành Thiên, hoành thành tự tại.

Còn hắn . . . . ít nhất là, ca ca tuyệt sẽ không mang bộ dáng thảm hại như hắn hiện giờ.

Sư Thanh Huyền lắc đầu cười khổ, nhìn lại thân ảnh của mình dưới hồ.

Bỗng đôi đồng tử đột nhiên co rút, cả người chấn động, hắn nhoài ra vươn tay hướng bản thân trên mặt nước như muốn tóm lấy cái gì đấy, miệng hét lên.

. . .

"Ngươi lại muốn làm cái gì?!"

Tay vừa chạm vào mặt nước, bỗng một giọng nói thanh lãnh vang lên, nghe ra còn ẩn chứa nộ khí.

Sư Thanh Huyền hoảng hồn giật nảy người lên. Vốn dĩ đã ở sát mép, một cái nảy người này liền đem hắn rơi xuống...

Mắt thấy mình sắp rơi xuống hồ nước lạnh như băng, Sư Thanh Huyền dùng sức nhắm chặt hai mắt lại.

Nhưng hắn đợi hoài cũng không cảm nhận được cái lạnh thấu da thịt, hai mắt từ từ mở ra, Sư Thanh Huyền liền bị hình ảnh trước mắt làm cho cứng đờ.

Hạ Huyền một tay đỡ lấy eo hắn, đem Sư Thanh Huyền nhập vào lồng ngực chính mình.

Đến lúc Sư Thanh Huyền ngơ ngác nhìn lên thì thấy Hạ Huyền đang nhìn chằm chằm hắn, chân mày nhíu chặt, tức giận nói: "Ngươi, cái người này tại sao lại thích tìm chết như vậy?!"

"..."

-Hết chương 2-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip