Chương 5: Từ đầu đến cuối đều là huynh
"Ta gọi Sư Thanh Huyền. Huynh... tên là gì?"
"..."
...
Hạ Huyền chợt hồi thần. Ngẫm lại, hắn bây giờ vẫn có khả năng sẽ đối với y mà nở nụ cười như trước sao??
Y thầm nghĩ: Không thể nào! Trừ phi. . . Sư Thanh Huyền đang giở trò.
Nhìn dáng vẻ người trước mặt vẫn như cũ tươi cười nhìn y. Hắn không nói, y cũng không hỏi gì. Cứ như vậy, duy trì bầu không khí vi diệu. Mãi đến khi Hạ Huyền đi đến gần, nhìn thật kỹ gương mặt của hắn, nhận thấy so với bình thường lại có vẻ tái nhợt hơn, trái lại khóe mắt cùng hai bên má có chút phiếm hồng. Y nhìn hắn thật lâu, tựa hồ muốn từ trên mặt Sư Thanh Huyền tìm ra chút manh mối.
Sư Thanh Huyền lúc này nhịn không được liền cười "hì hì", tươi cười càng rạng rỡ, hỏi: "Huynh đến đón ta à?"
Nghe vậy, Hạ Huyền liền trầm mặc, lùi lại mấy bước, chân y vô tình đá trúng vật gì đó vang lên tiếng 'lách cách', Hạ Huyền cuối đầu nhìn xuống, chợt nhận ra trên mặt đất có rất nhiều vò rượu rỗng nằm nghiêng ngả. Hạ Huyền nhìn mấy vò rượu đã cạn, rồi lại nhìn sang gương mặt ửng hồng của Sư Thanh Huyền, thở dài một hơi.
Hóa ra Thiếu quân khuynh tửu cũng có lúc say.
Hạ Huyền không có thói quen uống rượu, mấy vò rượu này là y mua từ mấy trăm năm trước ở Chợ quỷ, bản thân cũng quên béng mất, không ngờ bị Sư Thanh Huyền tìm thấy, uống cạn.
Y cuối đầu xuống, kề sát mặt Sư Thanh Huyền, muốn để hắn nhìn thật rõ, nhíu mày hỏi: "Ngươi có nhận ra ta là ai không?"
Sư Thanh Huyền dường như không nghĩ rằng y sẽ hỏi mình như vậy, ngơ ra chốc lát, rồi lại tươi cười: "Ha ha... Huynh hỏi gì kì vậy? Đơn nhiên nhận ra a!"
Hạ Huyền chăm chú nhìn hắn, đối với vấn đề này vô cùng cố chấp, lặp lại lần nữa: "Sư Thanh Huyền, ta là ai?"
Sư Thanh Huyền nhìn đôi mắt đen thăm thẳm xoáy thẳng vào mình, tựa hồ chỉ cần hắn đáp sai câu này liền chọc cho chủ nhân đôi mắt ấy nổi giận. Hắn nhìn rồi lại nhìn, tim vô thức đập nhanh hơn, cũng không biết như thế nào, hắn đáp: "Huynh là bằng hữu tốt nhất của ta!"
Vừa nghe vậy, sắc mặt Hạ Huyền càng lạnh hơn, cả không gian xung quanh như chìm xuống, y còn chưa kịp phản bác, lại nghe hắn nói tiếp.
"Bởi vì... ở bên cạnh ta, từ đầu đến cuối đều là huynh."
...Ở bên cạnh ta, từ đầu đến cuối đều là huynh.
Một câu nói này trực tiếp khiến Hạ Huyền sửng sốt, y rối rắm nhìn hắn.
Hạ Huyền nheo mắt, tâm tình phức tạp, âm thầm đánh giá người trước mặt.
"Sư Thanh Huyền, rốt cuộc là ngươi ngốc thật hay chỉ đang giả ngốc?!" Vì mỗi một lần, y muốn xuống tay với Sư Thanh Huyền, hắn đều có thể khiến y từ bỏ đi ý định.
Sư Thanh Huyền nửa hiểu nửa không nhìn y, im lặng không biết là đang nghĩ cái gì. Bất chợt vươn hai tay ra ôm choàng lấy cổ Hạ Huyền, nhẹ giọng lặp lại lần nữa: "Huynh là bằng hữu tốt nhất của ta.... Chỉ có huynh chịu ở cạnh ta, đáp ứng biến nữ cùng ta, cũng là huynh bằng lòng bảo hộ ta. Từ đầu đến cuối, không phải một ai khác... mà là huynh..."
Giọng Sư Thanh Huyền nhỏ dần, hắn ôm y, tựa như đối với một đứa trẻ mà vỗ về.
Hạ Huyền đứng đó, không tránh không né, để mặc Sư Thanh Huyền ôm mình, trên mặt không có biểu tình gì.
Thật lâu sau đó, y mới lên tiếng: "... Ngươi say rồi."
Lần này đến lượt Sư Thanh Huyền im lặng, thấy hắn hồi lâu cũng không nói gì, Hạ Huyền nhíu mày đẩy hắn ra. Lúc này mới nhận thấy người kia không biết từ khi nào đã thiếp đi.
Hết cách, Hạ Huyền bất đắc dĩ cúi người xuống ôm ngang bế hắn lên. Nhìn hắn tựa đầu vào lồng ngực mình an tĩnh nhắm mắt, liền thở dài một hơi.
Sư Thanh Huyền, ta phải làm gì với ngươi bây giờ đây?
Dọc đường âm u tĩnh lặng lạ thường, tĩnh lặng đến nỗi có thể thấy tiếng hô hấp đều đều của người kia. Hạ Huyền bế Sư Thanh Huyền, bước từng bước thật chậm rãi, cõi lòng không một gợn sóng, yên bình vô cùng, mà con đường quay trở về này tựa hồ trải dài không thấy đích đến.
...
----------
Đến khi Sư Thanh Huyền lần nữa tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Lúc nhận ra bản thân mình đang nằm trên giường, có chút ngoài ý muốn. Có lẽ hôm qua hắn uống hơi nhiều cho nên bây giờ thấy hơi chóng mặt, bao tử cồn cào có chút buồn nôn.
Sư Thanh Huyền ngồi dậy, bụng định xuống giường, bất chợt đụng phải một thân ảnh đang nằm cạnh đó. Hắn xoa xoa thái dương, cảm thấy bản thân nhất định là vẫn chưa tỉnh táo, nhìn người bên cạnh vẫn đang say ngủ. Sư Thanh Huyền dụi dụi mắt, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng kìm lòng không được đưa một ngón tay sang chọc người kia một cái.
Xúc cảm truyền đến chân thực vô cùng, đến lúc nhìn lại lại thấy cái người vốn đang ngủ say kia không biết từ khi nào đã tỉnh, mở mắt nhìn hắn.
Sư Thanh Huyền chợt tỉnh hẳn ra, lông tóc dựng thẳng lên, sắc mặt thoắt cái trắng bệch, biểu tình tựa như gặp quỷ, chỉ thiếu điều hét lớn nữa thôi. Hắn liều mạng lùi về sau, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, có lẽ vì động tác hắn quá đột ngột nên lưng đập thẳng vào vách, đau nhói.
Nói đi cũng phải nói lại, Sư Thanh Huyền đích xác gặp quỷ, đã thế còn là Quỷ vương cấp Tuyệt, Hắc Thủy Trầm Chu
Hạ Huyền nhìn một màn này cũng không nói gì, chỉ nhướng một bên mày tựa hồ như đang hỏi hắn: Mới sáng sớm ngươi lại làm trò ngu ngốc gì?
Sư Thanh Huyền lúc này đầu óc quay cuồng, cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối qua, lắp ba lắp bắp: "Ta... ta... huynh... huynh... ta... ta đêm qua có làm gì huynh không...?"
Hạ Huyền vừa nghe vậy, chân mày nhướng càng cao, nhìn hắn.
Sư Thanh Huyền bấy giờ mới phát giác câu hỏi của mình có điểm không thích hợp, 'a' một tiếng, đỏ bừng cả mặt.
"Không đúng, không đúng, ta... huynh... ta..."
Vốn phải hỏi là huynh có làm gì ta không mới đúng!
Một câu đơn giản như vậy nhưng Sư Thanh Huyền lại không thể nào nói ra miệng. Hắn chưa bao giờ cảm thấy khả năng ngôn ngữ của mình bế tắc như lúc này.
Dường như Hạ Huyền nhìn cũng nhìn không nổi nữa, nên y lên tiếng: "Đêm qua ngươi uống say rồi ngủ mất, nên ta đưa ngươi về phòng. Sau đó, ngươi một mực ôm lấy ta không buông, gỡ cách nào cũng không chịu thả ra, mà ta muốn đi ngủ."
"..."
Quỷ xác thực là không cần ăn uống, cũng như ngủ nghỉ. Như Hạ Huyền đã nói, y muốn đi ngủ, chứ không phải là cần đi ngủ. Sư Thanh Huyền nghe tới đây, đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo, câm lặng không biết nên nói gì nữa.
Đúng lúc này Hạ Huyền đưa mắt sang nhìn hắn, y nói: "Bằng không... ngươi nghĩ đã xảy ra chuyện gì?!"
Y không hỏi tới thì thôi, vừa hỏi tới, Sư Thanh Huyền như bị giẫm phải đuôi, xua tay lắc đầu như trống bỏi, đến nhìn, hắn cũng không dám nhìn thẳng, giọng lí nhí: "Ta... ta không có nghĩ gì hết..."
"Vậy à..."
Vừa nghe liền biết y không tin hắn, cũng may y cũng không có truy cứu đến cùng, nếu không e là Sư Thanh Huyền phải tìm một cái lỗ để chui xuống mất. Mà cái này căn bản cũng không thể trách hắn nghĩ nhiều, dù sao thì trước đó y cũng đã từng có tiền án...
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì bất ngờ cả người hắn bị mất trọng tâm, đến lúc nhận ra thì Sư Thanh Huyền đang được Hạ Huyền bế lên, tức thì, hắn lắp bắp kinh hãi nhìn Hạ Huyền.
Y thản nhiên nhìn lại hắn, nói: "Ta đưa ngươi đi tẩy rửa."
Cái này hắn cũng có chân, cũng có thể tự mình đi nha. Nhưng mà không hiểu sao vừa nhìn thấy y, nghe giọng điệu thì Sư Thanh Huyền mơ hồ cảm thấy Hạ Huyền hôm nay tâm tình không tệ. Cho nên lời phản bác này cũng không thể nói ra miệng.
Lại nói, đường đường là một đại nam nhân, Sư Thanh Huyền được y bế bỗng cảm thấy mất mặt vô cùng, cũng thấy ngại vô cùng.
Không đúng! Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Hạ Huyền bế hắn. Lúc trước, Sư Thanh Huyền thường hay biến nữ, cũng thường hay mè nheo đòi y bế, nhưng mà sao lúc đó hắn đâu có thấy ngại gì đâu? Đã vậy... hình như còn cảm thấy rất vui vẻ.
Nhất định là do lần này không có biến nữ, nên hắn mới dễ cảm thấy xấu hổ như vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình liền thoải mái hơn hẳn. Sư Thanh Huyền không biết, Hạ Huyền vẫn luôn nhìn hắn, nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng lúc lại ửng hồng như quả cà chua, vô tình có chút buồn cười. Ở một góc độ mà hắn không thể thấy được, khóe miệng y lơ đãng cong lên nhưng rất nhanh liền biến mất không dấu vết.
Hạ Huyền nhìn hành lang trước mắt, cơ hồ cảm thấy con đường này cũng dài đằng đẵng như con đường đêm qua y ôm hắn trở về vậy...
-Hết chương 5-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip