Chương 13 : Kẻ sau màn (hạ)
Họ cứ như vậy ngồi đợi hết đêm, nhưng từ đầu đến cuối cả cái bóng của yêu vật cũng không thấy.
Trên dưới Sở gia tạm thời bình an sống qua một đêm này.
Sáng sớm, ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào trong phòng, đúng giờ Mão, Giản Đồng ở trên giường hơi nhíu mày, từ từ mở mắt nghiêng đầu, nàng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng bạch y của Sư Muội cầm theo một cái khay đang mở cửa đi vào phòng.
Nàng lập tức giật mình bật dậy : "Sư sư huynh!"
"Ừ? Sao vậy?" Sư Muội vừa trả lời vừa đặt khay điểm tâm sáng xuống bàn.
"Hôm qua, muội ngủ gật sao?" Toi rồi toi rồi, sao có thể mất mặt như thế!?
"Ừ." Sư Muội gật đầu, sau đó nhìn thấy Giản Đồng đỡ trán tự trách, y nói tiếp : "Không sao đâu, dù gì yêu vật kia cũng không có tới."
"Không tới? Hắn không xuất hiện sao?"
"Đúng vậy, ta nghĩ rằng nếu chúng ta còn ở lại đây một ngày thì hắn sẽ không xuất hiện giết người."
"Mà chỉ xuất hiện làm mấy trò dở hơi." Giản Đồng chép miệng bày tỏ rất mệt mỏi với sự rảnh háng của tên yêu vật chưa biết mặt nào đó.
"Nhưng chúng ta cũng không thể ở đây mãi được, chỉ có thời hạn ba ngày xuống núi, ngày mai đã phải trở về rồi." Sư Muội nhẩm lại số ngày xuống núi, tính ra đã lạc mất Vãn sư tỷ và Yến sư tỷ hai ngày nay, không biết bên họ như nào rồi?
"Thế thì phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết trong hôm nay thôi." Giản Đồng thở dài, bước xuống giường xỏ chân vào giày, xỏ xong liền cảm thấy có chút gì đó không đúng, hình như hôm nay giày hơi rộng?
Nàng nhìn kĩ lại đôi giày, giống hệt giày nàng mà? Có điều là cỡ rộng hơn...
"..."
??? Giày của Sư Muội???!!!
Sao lại là giày của Sư Muội?????
Khoan đã! Phải là tại sao giày của Sư Muội lại ở bên giường nàng?
Giản Đồng : "..."
Sư Muội : "...Khụ, muội xỏ nhầm giày của ta rồi."
"Vâng..." Giản Đồng cảm thấy vô cùng xấu hổ mà ngồi lại xuống giường, cởi giày ra để về chỗ cũ, lấy đôi nhỏ hơn ở cạnh nó xỏ vào.
Nhưng mà, giày của Sư Muội ở bên giường nàng? Điều đó chứng tỏ cái gì?
Chẳng lẽ...
Đệt.
NÀNG VÀ MINH TỊNH BẢO BỐI NGỦ CHUNG GIƯỜNG!!! CON MẸ NÓ LÀ NGỦ CHUNG GIƯỜNG ĐÓ!!!!!!!
Đầu Giản Đồng như bốc khói, mặt bất giác hơi đỏ lên, nàng cúi gằm đầu xuống yên lặng xỏ xong giày.
Sư Muội đưa tay áo lên che miệng vờ ho : "Khụ, đúng rồi, điểm tâm ta mang đến cho muội, mau dậy ăn đi."
"Dạ." Giản Đồng ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bàn, đối diện với y : "Huynh đã ăn chưa?"
"Ta ăn rồi, đây là phần muội."
"Đa tạ Sư sư huynh. Đúng rồi, về yêu vật kia, trước đó huynh đã nói nếu chúng ta vẫn ở lại quản chuyện Sở gia, thì hắn sẽ không giết người, phải không?"
"Ừm, ta nghĩ vậy."
"Vậy thì, muốn để hắn xuất hiện, đánh nhanh thắng nhanh, chúng ta chỉ có thể làm ngược lại."
"Ý muội là giả vờ rời khỏi đây? Còn kết giới tử thì sao?"
"Thực ra không nhất thiết cần rời khỏi, chỉ cần ở yên trong phòng, không quản chuyện bên ngoài là được." Giản Đồng gõ nhẹ tay xuống bàn, hơi ngước mắt nhìn Sư Muội.
Y liền gật đầu : "Ừm, ta hiểu rồi."
Một ngày tẻ nhạt chầm chậm trôi qua.
Đêm đến, Sở gia vẫn sinh hoạt như bình thường, Giản Đồng và Sư Muội lại đóng chặt cửa ở yên trong phòng.
Đúng như dự đoán, yêu vật kia thực sự xuất hiện.
Mỗi một phòng trong khuôn viên Sở gia đều được dán bùa và giăng kết giới.
Kết giới chỉ có những người được hạ chú riêng mới có thể đi qua. Yêu vật hoặc thậm chí là người lạ không hạ chú sẽ không thể nào vượt qua được.
Nhưng nếu cố tình đi ra khỏi phạm vi kết giới, gặp phải yêu vật, sống hay chết không thể quản, đành tùy vào số mệnh.
Nửa đêm giờ Tí, từ một phòng ở cho hạ nhân trong nhà, có hai tên ngái ngủ mắt nhắm mắt mở muốn đi vệ sinh, dường như đã quên mất lời dặn dò của người giăng kết giới.
Hai người một cao một thấp khập khiễng kéo nhau đi về hướng khu nhà vệ sinh nam, đang đi trên con đường nhỏ vắng vẻ, bỗng nhiên họ nghe thấy tiếng xào xạc quái dị ở xung quanh, cảm giác ớn lạnh xộc lên não.
"Này, hay quay về đi." Một tên nhỏ giọng nói.
"Quay về? Đến đây rồi còn quay về? Thôi đi tiếp đi nhanh lên!"
Vậy là lại tiếp tục quãng đường.
"Ta vẫn sợ, hay về đi?"
"Ngươi bị sao vậy? Sợ cái gì? Sợ thì từ đầu đừng có đi!"
"Nhưng ta..."
Tên nhỏ bé chưa kịp nói xong, cơn gió lạnh thổi qua làm gã lập tức rụt cổ, hai tay xoa xoa rồi áp lên mặt sưởi ấm.
Tên lớn hơn nhìn gã một cái, tiếp tục đi về phía trước.
"A đợi ta với!" Gã nhỏ bé thấy tên kia bỏ mặc mình liền cắp quần chạy theo sau y.
Đột nhiên xung quanh phát ra một thứ tiếng kêu kì quái rùng rợn, vừa giống tiếng cười, lại vừa giống tiếng khóc.
"Khặc khặc khặc!"
Gã nhỏ bé giật mình, hét một tiếng chạy thẳng về phía trước, dùng hết sức nhảy lên đu bám trên người tên cao lớn hơn, tay siết chặt cổ người ta.
Tên cao lớn : "..."
Yêu vật : "..." Ta đi giết người, không phải đi ăn cẩu lương, cảm ơn.
Gã nhỏ bé run bần bật đu bám tên cao lớn, y đành thở dài vỗ lưng gã : "Thôi nào, đâu có gì đâu, đúng là thần hồn nát thần tính, tiếng chó sủa nghe ra cái gì đâu không."
Yêu vật : "..." ??? Tiếng chó sủa??????
"Khặc khặc khặc... hừ!" Yêu vật có vẻ chán kêu rùng rợn dọa người rồi, lựa chọn trực tiếp tấn công từ trên cao xuống, lao thẳng về phía hai người.
Tên cao lớn nhanh mắt, một tay giữ gã nhỏ bé vẫn đang bám như đỉa trên người y, xoay người né tránh đòn tấn công bất ngờ của yêu vật.
Yêu vật kia tiếp tục giương móng vuốt vồ về phía họ, đột nhiên gã nhỏ bé khẽ nhếch môi cười mỉm một cái, tự động nhảy xuống khỏi người tên cao lớn : "Khốn tiên tác!" Gã tung từ túi bên người ra một sợi dây nhỏ, nhanh chóng cuốn chặt lấy bóng hình đen thùi lùi của yêu vật. Tên cao lớn cũng ngay lập tức phối hợp mà tạo một kết giới kín hình cầu bao vây lấy yêu vật, không cho nó lối thoát. Thuận lợi bỏ vào túi càn khôn.
Tiếp theo, việc của họ chỉ là mang nó về phòng tra khảo.
À, còn tẩy trang nữa, lần đầu dịch dung đúng là khó chịu muốn chết luôn!
Lột bỏ xong lớp hoá trang trên người cùng thay y phục, Sư Muội và Giản Đồng ngồi ngay ngắn ở trong phòng mình, Sư Muội cẩn thận tháo túi càn khôi lôi kết giới chứa yêu vật ra.
Đến bây giờ họ mới có thể nhìn rõ dung mạo của nó.
Mái tóc xù xì của yêu vật được hất lên, để lộ một khuôn mặt trắng bệch nhưng không hề xấu, ngược lại còn khá xinh đẹp...
Giản Đồng vừa nhìn thấy liền giật mình tròn mắt đứng bật dậy : "Ngươi! Là ngươi?!"
Sư Muội cũng bất ngờ, y hơi nhíu mày nhìn nó.
Yêu vật hơi hé mắt, nhếch môi cười nhạt : "Ừ, là ta, bất ngờ lắm sao?"
"Không ngờ lại là ngươi... Ta còn tưởng..."
"Ngươi còn tưởng là Phương Hi? Hửm? Rất tiếc, ngươi đoán sai rồi."
"Vậy, ngay từ đầu, luôn là ngươi?"
Yêu vật lắc đầu tặc lưỡi : "Chậc chậc, cái này Mặc cô nương không đúng rồi, ta chỉ xuất hiện ít lần, không phải toàn bộ."
"Lần đầu tiên? Lần đầu tiên là ngươi?!'
"Không sai."
"Vậy hai lần sau đó thì sao?"
"Lần thứ ba thì ngươi biết rồi đó, còn lần ở giữa..." Yêu vật đột nhiên nở một nụ cười nguy hiểm, mắt hoa đào ngước lên : "...thì phải để các ngươi tự đoán rồi!"
Vừa dứt lời, nó liền bất ngờ nhào về phía Sư Muội, phá tan tầng kết giới cố định xung quanh mình.
"Sư Muội!" Giản Đồng la lên một tiếng, nhanh chóng nghiêng người sang phải ôm chặt y xoay nửa vòng, lồng ngực gần như chạm nhau, chỉ cách hai lớp áo, nàng có thể cảm nhận được tiếng tim đập có phần nhanh hơn của Sư Muội.
Bỗng yêu vật đột nhiên đổi hướng, cúi xuống dưới định tấn công phần chân của họ.
Giản Đồng : "..." Mẹ kiếp!
Nàng nhanh chóng lách qua đỡ cú đánh của nó, nào ngờ yêu vật tấn công bằng móng vuốt, quá gấp không kịp tìm vũ khí nên nàng đành phải dùng chân không chặn lấy nó, vì vậy liền bị năm móng tay sắc nhọn như dao cào qua, vết cắt ngang dưới bắp chân sâu đến mức có thể mơ hồ nhìn thấy màu xương trắng bên trong, đang dần dần toả ra mùi máu tươi nồng cùng máu thịt lẫn lộn.
Sư Muội chứng kiến toàn bộ sự việc vừa xảy ra, nhanh đến mức y không kịp cứu người, bởi vì lúc đó y còn đang quay người sang nhìn Giản Đồng, không quá chú ý đến yêu vật, để nó thừa cơ tìm chỗ sơ hở phá kết giới thoát ra.
Giản Đồng cắn răng nhìn Sư Muội, nói : "Mau bắt nó! Ui da mẹ kiếp đau như bị chó cắn!"
Yêu vật : "..." Lần thứ hai bị chửi ngầm là chó.
Đáng tiếc, Sư Muội còn chưa kịp giăng kết giới tiếp theo, sau khi tấn công Giản Đồng yêu vật kia liền nhanh chân vọt ra khỏi cửa chạy mất.
Sư Muội ngay lập tức đuổi theo, còn Giản Đồng không thể đứng được nữa đành ngồi lại phòng cầm máu băng bó vết thương, cũng may là nàng có học chút y dược, trong túi có mang theo thảo dược đề phòng bất trắc.
Đêm tối vô tận, không biết Sư Muội có bắt được yêu vật hay không? Chỉ cầu cho người bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip