Chương 7 : chuyện cũ

Trong căn phòng kín tối đen, cửa sổ đã được che kín lại nhằm không để ánh sáng lọt vào, ba người Sư Muội, Giản Đồng và Hồng Chu đứng thành hàng ngang ở giữa phòng.

Giản Đồng nhìn qua Sư Muội gật đầu một cái rồi nhắm hai mắt lại, y liền yên tâm tạo một kết giới xung quanh ba người họ, sau đó cùng Hồng Chu thi triển pháp chú gọi linh hồn Sở Nương ra, do có pháp khí Chu Sa kiếm của Hồng Chu giúp sức nên việc này cũng không quá khó khăn.

Sư Muội hoàn thành xong pháp chú lập tức đưa một tay qua nắm chặt lấy tay Giản Đồng, nhỏ giọng : "Đừng sợ."

Giản Đồng đang nhắm thật chặt mắt, bàn tay nhỏ bé run run bất ngờ được một bàn tay thon dài mềm mại khác nắm lấy, nàng giật bắn mình mở mắt ra, ngay đúng lúc đó linh hồn Sở Nương hiện lên trước mặt họ, thân thể gầy gò ốm yếu, ánh sáng màu xanh nhạt mập mờ bao lấy xung quanh nàng ta.

Giản Đồng lần đầu tiên nhìn thấy ma, liền giật mình trợn tròn mắt vừa hét lên một tiếng chói tai vừa nhảy lên người Sư Muội, tay vòng chặt qua cổ y đu bám không chịu xuống.

Sư Muội bị nàng bất ngờ nhảy lên người, suýt nữa đứng không vững, y vòng tay trái ôm chặt nàng, nói : "Không sao, không cần sợ, ta đã bảo muội nhắm mắt vào rồi mà."

"Ai bảo huynh tự nhiên nắm tay ta! Giật mình được không?"

"Được được, bình tĩnh lại, không sao." Sư Muội cố gắng trấn an tiểu sư muội vẫn đang đu bám trên người y không chịu xuống, y cũng không có ý định bảo nàng đi xuống.

Hồng Chu khinh bỉ liếc qua, lắc đầu vài cái liền nhìn qua thân thể gầy yếu gần như trong suốt kia, hỏi : "Ngươi là Sở Nương?"

"Đúng." Sở Nương hơi ngây ngô, đôi mắt vô hồn trả lời nàng.

"Vậy làm phiền người trả lời chúng ta vài vấn đề."

"Được."

"Nữ nhi của ngươi, Sở Thanh, nhớ không?"

"Nhớ, nữ nhi của ta sao có thể không nhớ..." Sở Nương có chút đau lòng, nhưng vì nét mặt nàng vốn đã rất khắc khổ, dặm thêm một chút cũng không ai nhận ra.

"Ừm, Sở cô nương và bà chủ đã nói hết với chúng ta rồi, giờ chúng ta chỉ hỏi người vài vấn đề. Thứ nhất, tại sao người lại không chịu đi đầu thai, chấp nhận ở lại đoạ quỷ? Thứ hai, Phương Hi cô nương có liên quan gì đến việc năm đó người bỏ mạng hay không?"

Nghe đến tên Phương Hi, Sở Nương liền tròn mắt bất ngờ, ngưng một lúc, nàng khẽ lẩm bẩm : "Phương Hi..."

"Đúng, là Phương cô nương bếp trưởng khách điếm năm đó."

"Phương Hi à...nàng ấy rất tốt..."

"Mong người nói rõ."

Sở Nương hơi ngẩn ra, chậm rãi nhớ lại khoảng hồi ức mấy năm về trước, từ từ kể lại thật tỉ mỉ.

Sáu năm trước, Sở Nương và Sở Thanh một đôi mẫu tử ăn mày lưu lạc khắp nơi, cho đến khi gặp được bà chủ khách điếm, bà chủ rất tốt, đồng ý thu hai người vào làm thêm cho quán. Lúc đó Sở Thanh mới chỉ là một cô bé mười tuổi.

Bếp trưởng khách điếm lúc đó là Phương Hi cô nương, cũng là họ hàng xa của bà chủ.
Ban đầu Phương Hi có vẻ không quá thích hai người mới đến, thậm chí còn chán ghét họ. Sở Thanh cảm thấy khó chịu nên cũng không có mấy cảm tình với y. Sở Nương thì ngược lại, cho dù bị chán ghét nàng vẫn vô cùng ôn nhu dịu dàng đối xử với Phương Hi, mỗi ngày đều làm chút điểm tâm mang lên phòng cho y.

Dần dần, Phương Hi có cảm tình hơn với Sở Nương, tình cảm ngày càng nhiều hơn, không thể đong đếm, đến nỗi trở thành yêu lúc nào y cũng không hay.

Hai người họ tâm đầu ý hợp, tình cảm vô cùng nồng thắm, nhưng Sở Nương không muốn công khai chuyện này, nàng sợ Sở Thanh không chịu nổi.

Nhưng sự đời khó tránh, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chuyện của hai người không quá một năm liền bị phát hiện. Đúng như Sở Nương lo sợ, Sở Thanh vô cùng kích động, không tin nổi vào mắt mình, nàng gần như phát điên mà mắng chửi Phương Hi, nói y không biết xấu hổ, nhục mạ nguyền rủa y đủ đường.

Phương Hi vẫn chỉ im lặng đứng nghe.

Một khoảng thời gian ngắn sau, Phương Hi đột nhiên xin bà chủ nhường vị trí bếp trưởng lại cho Sở Nương.

Sau đó đương nhiên hai người họ vẫn qua lại, có điều cần phải cẩn thận hơn, không để Sở Thanh phát hiện. Bởi vì nàng vẫn luôn kịch liệt phản đối.

Cứ như vậy lại qua hai năm.

Cho đến một hôm, Sở Nương đang mải mê làm điểm tâm, đột nhiên có một gã khách nhân hơi ngà ngà say lẻn được vào nhà bếp, gã vồ lấy Sở Nương từ đằng sau, muốn sàm sỡ nàng.

Sở Nương từ trước đã ốm yếu mang bệnh tật trong người, không cách nào phản kháng lại gã khách nhân cao to khoẻ mạnh, nàng uất ức không chịu nhục, lại bị tên kia bịt miệng không kêu được, nước mắt giàn giụa, nàng cắn răng lẩm bẩm một câu trong miệng : "Xin lỗi... A Phương...xin lỗi...Thanh Nhi..."

Rồi dứt khoát cắn lưỡi tự tử.

Cộng với bệnh đau tim bộc phát, nàng buông hơi thở cuối cùng, giọt lệ đọng trên má, đôi mắt xinh đẹp tựa làn nước trong vắt khép lại.

"A Sở, xem ta mang gì cho nàng này!" Đúng lúc đó Phương Hi bước vào, trên tay cầm một cây trâm ngọc khắc hoa Mẫu Đơn tinh xảo xinh đẹp, chưa bao giờ thấy y cười vui vẻ đến như vậy.

Cảnh tượng trong bếp thu vào tầm mắt y, nét mặt vui tươi hớn hở cứng lại, tay cầm cây trâm buông thõng xuống.

Không tin nổi vào mắt mình.

"A Sở..." Tơ máu trong mắt Phương Hi bắt đầu nổi lên, kín đến nỗi không còn nhìn ra là mắt người.

Y điên cuồng gào thét : "A SỞ!!!"

Tiếng thét xé lòng.

Phương Hi như nổi điên mà ngay lập tức cầm dao xông tới giết chết gã khách nhân cũng đang vô cùng hoảng loạn sợ hãi ngồi bệt dưới đất.

Một đao kết liễu.

Sau khi giết người, y vô cùng bình tĩnh mà ngồi bên xác Sở Nương, nhẹ nhàng nâng nàng lên, chỉnh sửa lại quần áo cho nàng, ôm vào lòng mình, tay run run cố gắng đưa tới kiểm lại hơi thở của nàng một lần nữa.

Không có gì cả.

Y khóc, yên lặng mà khóc, nước mắt nóng hổi chảy xuống má, y khẽ hôn lên mái tóc Sở Nương : "Nàng đã nói sẽ đợi ta về, tại sao lại không giữ lời?"

Một đoạn hồi ức nhỏ chạy qua trong đầu, y và nàng cũng đang dựa vào nhau như vậy mà nói chuyện :

"A Sở, mấy hôm nữa là sinh thần của nàng, nàng có muốn gì không, ta giúp nàng mua."

"Không cần đâu, như vậy rất lãng phí, có A Phương và Thanh Nhi là đủ rồi, ta vẫn luôn cảm thấy bản thân thật may mắn khi có hai người."

Phương Hi bật cười, sủng nịnh vuốt tóc Sở Nương : "Không lãng phí, vậy thì ta sẽ tự làm một cái gì đó tặng cho nàng được không? Nàng thích gì?"

Sở Nương ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười nói : "hoa Mẫu Đơn."

"Được."

.

"Hôm nay là sinh thần nàng, nhìn xem, ta mang hoa Mẫu Đơn về cho nàng rồi, nàng còn như vậy ta sẽ không cho nàng nữa đâu."

"A Sở..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip