Không ghét - Tôi là Lam nhị phu nhân (Chap 3)
Buổi tối, Ngụy Vô Tiện nằm trong lòng ngực ấm áp của Lam Vong Cơ, cái đầu nhỏ bù xù vùi vùi, bàn tay tinh nghịch trêu ghẹo nhũ hoa của y. Không khí tràn ngập mùi vị ái mụi cùng tinh dịch. Cả bên trong lẫn bên ngoài của hắn đều dính nhớp. Bởi vì mới chỉ làm xong một trận đầu đêm nên cả hai còn khá tỉnh táo.
- Có khó chịu không? - Y hôn tóc hắn, nhẹ nhàng hỏi.
- Không đâu, rất thoải mái - Ngụy Vô Tiện rì rầm đáp.
Lam Vong Cơ lật người nằm đè lên Ngụy Vô Tiện, hắn phối hợp dang rộng chân cuốn lấy eo y. Chỗ vừa mới kết hợp vẫn còn chưa khép miệng thuận lợi cho cự vật to lớn tiến vào lần nữa.
- Haa... ưm...
Ngụy Vô Tiện bị đỉnh vào điểm mẫn cảm nhịn không được khẽ rên rỉ. Lúc này hắn lại muốn cười một trận. Lam Vong Cơ bình thường là phong thái lạnh lùng cấm dục, người lạ chớ đến gần. Lúc ở trên giường lại đem hắn làm đến sướng không đỡ nổi. Hắn chưa từng lên giường với ai ngoài y cũng không nghĩ sẽ cùng ai khác ngoài y làm loại chuyện này nhưng hắn nghĩ kĩ thật trên giường của Lam Vong Cơ hẳn là tốt hiếm thấy, không phải đàn ông nào cũng đạt được.
- Lam Trạm... ưm... ngoài em ra anh... ha... có cùng ai... làm qua chưa?
Lam Vong Cơ nghe xong câu hỏi thì nhíu mày, cong eo thúc mạnh vào trong một cái làm Ngụy Vô Tiện phải "a" lên một tiếng. Từ trước đến nay những kẻ chủ động trèo lên giường y từ nam đến nữ đều có. Chỉ là không một ai không bị y đuổi đi. Ngoài Ngụy Vô Tiện ra y không nghĩ được mình sẽ phát sinh chuyện này với ai được.
Ngụy Vô Tiện ăn đau ngầm hiểu ý, hắn lại hỏi:
- Vậy... tại sao kĩ... ưm... thuật của anh... haa... lại tốt vậy?
Lam Vong Cơ không muốn nghe mấy câu hỏi ngu 3Đ* của hắn nữa há miệng ngập lấy môi hắn. Còn làm sao nữa, không phải cố nén ngượng mà học từ GV sao? Thậm chí còn đọc thêm sách. Nếu không làm sao có thể đè được hắn mà không làm hắn bị thương.
(*) Ngu đếu đỡ được.
----------------------------------------
Lam Vong Cơ phải sang Mĩ một chuyến để bàn chuyện mở rộng thị trường. Dự định đi mất 5 ngày, vốn muốn dẫn Ngụy Vô Tiện theo nhưng lại e dè bên kia hiện tại đang lạnh. Để người đi theo mình chịu lạnh, lỡ sinh bệnh thì phải làm sao? Chuyện lại không thể trì hoãn. Cuối cùng y quyết định tuyển chọn trong gia tộc ra hai đưa cháu họ. Một đứa là Lam Tư Truy, đứa còn lại tên Lam Cảnh Nghi, hai đứa đều là những thiếu niên ưu tú lại rất nghe lời. Trong thời gian y đi nhiệm vụ chăm sóc Ngụy Vô Tiện do 2 đứa nó đảm trách. Một ngày báo cáo hai lần. Không phải y muốn quản hay gò bó hắn quá nhiều, chỉ là y thật sự không an tâm hắn một mình.
Lam Vong Cơ không ở, 2 đứa cháu 17, 18 tuổi làm sao trị được Ngụy Vô Tiện. Hắn mất chừng vài tiếng đồng hồ làm thân. Ngày thứ hai sau khi Lam Vong Cơ vắng nhà hắn liền vỗ ngực đảm bảo:
- Không có gì. Nếu bị cậu lớn phát hiện, cậu nhỏ đây chịu trách nhiệm.
Lam Cảnh Nghi vừa nghe có hậu thuẫn liền hai mắt sáng rỡ:
- Thật sao?
Lam Tư Truy tính tình trầm tĩnh hơn Lam Cảnh Nghi nhưng cũng không thoát khỏi số phận bị lời dụ dỗ của Ngụy Vô Tiện làm lung lay. Làm thiếu niên tốt bao lâu, có cơ hội bung xõa một lần đúng là không tồi, dù sao cả hai cũng sắp thành niên.
- Được - Lam Cảnh Nghi là đứa sa ngã đầu tiên.
Lam Tư Truy cũng không thể vượt qua nghịch cảnh, hai đứa sánh vai cầm tiền ra cửa hàng tiện lợi.
Ngụy Vô Tiện nằm ườn trên sofa hưởng thụ cảm giác vui sướng. Hắn biết Lam Vong Cơ rất yêu hắn, hắn cũng biết thân thể của mình không tốt lắm cho nên từ ngày ở chung với y hắn đã cố ý thu liễm rất nhiều để không làm y lo lắng. Chẳng hạn như ít ăn cay lại, không uống rượu, ít uống bia, giảm thức khuya... Những việc này cũng đem đến kết quả khá khả quan là sức khẻ của hắn tăng lên một bật. Chỉ là hắn thật sự không yếu đuối như y vẫn lo lắng, hắn là đàn ông 25 tuổi đầu không phải là tiểu hài tử. Hắn vẫn có khả năng lượng sức mình và hiểu bản thân mình.
Vì thế tranh thủ được mấy ngày Lam Vong Cơ đi vắng, hai thiếu niên lại trong giai đoạn nhiệt huyết sôi trào. Hắn cũng muốn thỏa mãn một trận, dù sao chuyện này cũng chẳng to tát gì mấy. Chỉ là kêu 2 đứa nhỏ mua mấy món ngon và vài chục lon bia về nhậu, sau đó thì dọn dẹp sạch sẽ thì Lam Vong Cơ làm sao biết được. Nghĩ là thế hắn hí hửng bảo kê tụi nhỏ, nếu thật sự bị phát hiện hắn chỉ cần thi triển công phu làm nũng thì y có giận mấy cũng qua thôi. Đây chính là ỷ sủng sinh kêu trong truyền thuyết.
------------------------------------------
Lúc Lam Vong Cơ trở về nhà, đập vào mắt y là vỏ lon bia vươn vãi khắp nhà. Trong phòng khách bừa bộn lôi thôi, hai đứa nhỏ tựa lưng nhau ngủ trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện nằm úp sấp, vùi mặt vào ghế sofa ngủ. Trên bàn đồ ăn cũng vỏ đậu phộng phân bố không theo quy luật nào. Lúc ấy y chỉ thở dài một tiếng, không rõ là giận hay thất vọng. Công tác đáng ra là 5 ngày nhưng vì lo và nhớ hắn nên y đã đẩy nhanh tiến độ đến hết mức. Sau 3 ngày mọi thứ đã thành công mĩ mãn, không nghỉ ngơi y nhanh chóng bay về. Muốn cho Ngụy Vô Tiện bất ngờ nên không báo trước. Cuối cùng khi trở về chờ đợi y không phải là nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời của người thương như y đã nghĩ, không phải là cái ôm ấm áp như y tưởng tượng mà là một cảnh tượng thế này đây.
Đầu tiên y nhẹ tay bế Ngụy Vô Tiện đang ngủ như heo chết lên phòng, sau khi thu thập cho hắn xong thì mới quay sang dọn dẹp hai đứa nhỏ kia.
Lúc Ngụy Vô Tiện thức dậy đã là sáng hôm sau, trời đứng nắng. Hắn mơ mơ màng màng nhớ rằng sau trận bung xõa thứ nhất thì cả 3 nhen nhóm làm thêm trận nữa. Kết quả là say đến ngủ quên mất. Bây giờ cả người hắn khô ráo sạch sẽ hẳn là đã được tắm qua, bản thân lại nằm trong phòng ngủ, nệm êm chăn ấm. Ai là việc này? Khỏi hỏi cũng biết.
Ngụy Vô Tiện bật người dậy chạy xuống phòng khách. Hai đứa nhỏ đang lau dọn nhà cửa, nghe tiếng động thì ngước ánh mắt tràn đầy ủy khuất lên nhìn hắn. Lam Vong Cơ ngồi đọc báo ở phòng khách, cả nhấc mắt nhìn hắn cũng không làm. Ngụy Vô Tiện vò vò cái đầu bù xù đi lại gần y:
- Lam Trạm, xin lỗi, ta sai rồi.
Cảnh Nghi trong lòng bất bình: "Như thế còn đòi bảo kê ai? Ôi! Tiền tiêu vặt tháng này của tôi!". Tư Truy cũng chẳng khấm khá hơn, mặt mày ủ dột: "Đúng là không nên chiều theo cậu nhỏ."
Lam Vong Cơ nhìn người khoẻ mạnh không vấn đề, trong lòng thở phào một hơi nhưng vẫn thủy chung không nói chuyện. Ngụy Vô Tiện biết mình tội nghiệt quá nặng, y sẽ không dễ gì bỏ qua nữa rồi. Công phu gì cũng không dùng nữa chỉ yên lặng nhìn y. Lam Vong Cơ bị nhìn đến chút nữa là không giận nỗi nữa, y đứng lên vào phòng thay đồ chuẩn bị đến công ty.
Ngụy Vô Tiện bị bỏ lại, chỉ dám to mắt nhìn theo y, câm miệng không dám nói.
========================
Các nàng nghĩ xem, A Tiện sẽ dỗ chồng như thế nào đây?
Sẽ có 1 Chap cẩu huyết bay đầy trời a...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip