Chương 3.

Tấm màng trắng mỏng, bị khớp xương tay thon dài hữu lực từng chút kéo ra.

Sột xoạt, ánh đèn trên trần nhà tỏa sáng một mảng nhu hòa, ở giữa là một chùn đèn pha lê lấp lánh, phủ lên trên người Ngụy Vô Tiện, thật rất giống một thần tượng đang ngồi hoặc nằm, hoặc chạy hoặc nhảy, sinh động hoạt bát, dưới ánh sáng nhu hòa ấm áp, càng nổi bật vẻ mặt phong lưu.

Ngụy Vô Tiện đã từng rất thích mấy thứ này, từ khi hắn vẫn còn là thiếu niên ngây thơ, những vật đó đã từng là đồ vật mà hắn thương nhớ ngày đêm nhất định phải có được, đến nay hắn cũng vẫn duy trì cái tính trẻ con như vậy, chỉ là cảm xúc của cái lúc đơn sơ nay đã theo từng bước chân trưởng thành của hắn mà dần dần phai nhạt đi.

Không nghĩ tới Lam Vong Cơ lại thay hắn giữ lại những món đồ kỉ vật này.

Hắn một bên đi dép lê dưới chân, một bên phiên khởi cởi ra một nửa áo bông màu xám đậm, kéo qua đỉnh đầu, ném xuống trên mặt đất. Người phía sau đem hắn đẩy lên bên cạnh bàn, hắn khẽ cười một tiếng, giơ tay quét một cái trên khăn bàn, cả người nằm sấp, cảm thụ từ hậu huyệt truyền đến khoái cảm, cùng với di chuyển mạnh mẽ ở phía sau.

Hắn bắt lấy khắn bàn, thản nhiên tiếp nhận, vật cứng thô dài không ngừng thẳng tiến, mỗi lần như vậy thân hình hắn liền một chút một chút chạm vào mặt bàn, ngón tay siết chặt càng trở nên trắng bệch.

Đôi tay trắng nõn của Lam Vong Cơ vòng quanh Ngụy Vô Tiện, vỗ về chơi đùa hai điểm nhỏ trước ngực của hắn, chỉ chốc lát liền run rẩy mà đứng thẳng, cảm xúc mềm mại ướt át đồng thời quyét qua vành tai hắn, phát ra tiếng vang ái muội.

Biến ngạnh không ngừng là đầu ti mê người của hắn, Lam Vong Cơ duỗi tay  bao trùm lên tiểu phúc đứng thẳng phía trước của hắn, hắn không nhịn được ngửa đầu, thật dài than nhẹ một tiếng, cả người ngã về phía sau, hai người như thủy triều xô đánh, phập phồng triền miên, chỗ yếu hại đều bị đối phương chặt chẽ bao bọc, kiều diễm nhu tình.

Hắn thở dốc từ nhỏ đến lớn, dần dần vỡ thành rên rỉ đứt quãng. Ở bên trong phòng ngủ của Lam Vong Cơ, hình ảnh phản chiếu trước gương giống chính mình y đúc, đang bị thao lộng mãnh liệt, lên tiếng rên rỉ.

Lam Vong Cơ va chạm dần dần có xu thế mãnh liệt, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn người phía sau, cùng y dây dưa một nụ hôn lâu dài, lại không có cách để nào để giảm nhẹ xóc nảy trên người, lập tức bị đỉnh đến trên bàn, “A…… Lam Trạm, ngươi nhẹ chút coi, cẩn thận đem ta làm hỏng mất.”

Lam Vong Cơ từ trong cổ họng nghẹn ra một câu, “Ngươi sẽ không hư.” Lại là một cái đỉnh sâu, đem Ngụy Vô Tiện thao đến thần chí mơ màng.

Ngụy Vô Tiện thở gấp cười nói: “Vì cái gì nha?”

“Bởi vì ngươi không phải khi đó ngẫu nhiên.”

Y vừa nói, Ngụy Vô Tiện lại nghĩ đến mấy thứ trước mắt này đều vì hắn mà tồn tại, trong người nảy lên một tia hưng phấn, hạ thân căng thẳng, bạch trọc phun trào, khoái cảm như sấm oanh tạc cơ thể hắn, làm hắn thất thần một trận.

Phía trước xuyên thấu qua một đoạn thời gian thật dài, Ngụy Vô Tiện nói bóng nói gió một ít mới biết tâm tư Lam Vong Cơ đối với hắn. Nhưng hôm nay lại gần gũi như vậy khiến hắn xác nhận càng rõ hơn sự thật này, trong lòng cảm thấy có chút trần trụi.

Bỗng nhiên, tầm nhìn của hắn đảo ngược, hạ thân nóng cháy chậm rãi từ hậu huyệt rút ra, đang muốn xem xét,  lại bị phóng ngã vào trên bàn, hai chân dài bị kéo mở rộng, huyệt khẩu nghiền nát đến sưng to đỏ tươi vẫn chưa đã thèm mà mấp máy miệng, nghênh đón tiến vào.

Lam Vong Cơ cầm một chân hắn lên, khuôn mặt lạnh lẽo tuấn mỹ từ trên cao nhìn xuống, nếu không phải hai bên trán chảy nhiều mồ hôi, hơi thở khẽ biến, căn bản sẽ không ai cho rằng y đang làm cái loại chuyện không thể nói .

Từ chỗ thịt non phía đầu gối tương đối mẫn cảm bỗng nhiên lướt qua đầu lưỡi ướt mềm, một chút một chút khiêu khích khả nhẫn nhịn của hắn bắt đầu liếm mút, giống như một cái đuôi tiểu ngư ấm áp, chui vào huyệt khẩu đang hư không, Ngụy Vô Tiện cơ hồ thét chói tai ra tới, “Lam Trạm, ngươi đừng……”

Hắn muốn động, rồi lại sợ không để ý, cái chân kia sẽ đá trúng Lam Vong Cơ, nghĩ ngăn cản, nhưng lại bị tiểu ngư linh động trêu chọc đến mất đi lý trí, vật kia đã tiết quá một lần lại có xu hướng ngẩng đầu trở lại.

Chỉ là cái đuôi cá kia tuy linh hoạt, nhưng vẫn kém hơn vật có thể đem lại cảm giác lấp đầy bên trong hắn, phía trước Ngụy Vô Tiện đã gắng gượng phát hồng đến đáng thương, đành phải dùng ngón chân cọ cọ eo Lam Vong Cơ.

“Lam Trạm, ngươi tiến vào được không? Ta thật là khó chịu……” Hắn dứt khoát chủ động mà đem chân gác lên vai Lam Vong Cơ, “Nhanh lên nha!”

Lam Vong Cơ vốn đang dùng một tay ở đùa bỡn hai quả trứng bên dưới Ngụy Vô Tiện, nghe vậy đột nhiên nói: “Ngụy Anh.”

Ngụy Vô Tiện giọng mũi nhẹ hừ một tiếng, “Ừ?”

“Ngươi vì sao cùng ta kết giao?”

“Ừ!” Hắn khó nhịn động động chân, “Chẳng lẽ chúng ta không tính đang kết giao?”

“Ngươi không muốn trả lời liền tính.”

Ngụy Vô Tiện đang đắm chìm trong bể dục, nơi nào còn lý trí tự hỏi, hai cái đùi quấn lên y, đem y kéo về phía chính mình, hạ thân phía trước của Lam Vong Cơ thình lình cọ qua bắp đùi Ngụy Vô Tiện, y thấp giọng thở hổn hển một tiếng, động thân mà nhập.

“A……” Ngụy Vô Tiện trong mắt mê mang, lại lặp đi lặp lại mà rên rỉ.

Chỗ hư không kia rốt cuộc cũng được an ủi, hắn vừa lòng nhịn không được đứng dậy ôm lấy Lam Vong Cơ, theo mỗi nhịp lắc lư của y như mưa rào quất tới, bị nhiệt độ cơ thể của y ấm áp bao quanh, Lam Vong Cơ tiết thân lúc sau, hắn cũng bị dịch triều nóng bỏng tràn đến thoả mãn.

Lúc bắt đầu tình sự, ngay từ đầu Lam Vong Cơ không nói hai lời liền bịt miệng hắn nói lời càn rỡ, nhưng phía sau lại dần dần bắt đầu tác cầu vô độ, nhưng sau khi ra mắt Lam gia, Ngụy Vô Tiện ngược lại rất quy củ. Chỉ vì hắn rốt cuộc chân thật mà cảm nhận được tình cảm Lam Vong Cơ dành cho hắn, thật sự đã rất nhiều năm.

Hai người quy củ rất nhiều, thậm chí liên tiếp hôn môi đều không mang theo dục vọng, giống như có chút quay lại như lúc ban đầu.

Đương nhiên làm người yêu, hai người tất nhiên như hình với bóng, duy trì trạng thái thân mật như vậy nửa năm liền, cũng chưa làm ra mấy hành động khác người gì, nhưng mà Lam Vong Cơ thường xuyên tới Ngụy gia ra mắt, sáng sớm liền cùng Tàng Sắc đi chợ bán thức ăn hoặc mua đồ ăn, đoạn thời gian đó trong nhà Ngụy Vô Tiện đồ ăn cứ liên tục chất đống bởi vì Lam Vong Cơ hằng ngày dâng lên, thịt cá tươi ngon ăn hoài không hết. Lam Vong Cơ tuy rằng khẩu vị thanh đạm, nhưng chỉ cần là Ngụy Trường Trạch gắp đồ ăn cho y, y sẽ không bao giờ cự tuyệt.

Chùm đèn pha lê kia tự nhiên vào trong nhà Ngụy Vô Tiện, toàn bộ đều  rất giống bộ dáng của hắn, không có người khác.

Ngày đó sinh nhật của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện dùng một tháng tiền lương của mình tự tay làm một bộ ma đạo tổ sư, tầng tầng đóng gói, đưa đến  trước mặt Lam Vong Cơ.

Bọn họ ở trong nhà Lam Vong Cơ làm sinh nhật, người tham dự cũng không nhiều lắm, có anh trai của y cùng một ít bạn bè tâm giao ở nước Đức, tất cả đều là bằng hữu tốt.

Vốn dĩ không có đương trường hủy đi lễ vật phân đoạn, nhưng La Thanh Dương giống như uống lộn thuốc, luôn xúi giục Lam Vong Cơ đem quà của mọi người mở ra, Ngụy Vô Tiện ra ngăn, mọi người liền lấy hắn khai đao đầu tiên.

Ngụy Vô Tiện đối với hôm nay ấn tượng rất khắc sâu, Lam Vong Cơ một tay mở ra lễ vật, nhìn một lúc lâu, trước ánh mắt của mọi người, không nói một tiếng mà ôm lấy hắn.

Ngụy Vô Tiện hiếm khi không liến thoắng nhiều lời. Mà mọi người cũng không hỏi nhiều.

Đó là Ngụy anh tự tay làm, cùng một đôi với Lam Trạm.

Thời còn niên thiếu, Lam Vong Cơ từng nói Ngụy Anh rất giống hắn, mà Ngụy Vô Tiện cũng nói qua Lam Trạm rất giống Lam Vong Cơ, hai người ít lời đối đáp, một hồi nói chuyện phiếm, Lam Vong Cơ nhớ tám năm hồi ức đó, nhưng y lại không biết Ngụy Vô Tiện cũng còn nhớ rõ. Bởi vì lúc bọn họ lưu học, có người hỏi Ngụy Vô Tiện vì cái gì kêu Lam Vong Cơ là Lam Trạm, mà hắn lại là một bộ dáng vô tâm vô phế, nói không quá nhớ rõ.

Lúc lâu sau Lam Vong Cơ vẫn không thể bình tĩnh, sinh nhật xong liền ôm lấy hắn hỏi, mọi người cũng nhanh chóng tan đi

“Ta đương nhiên vẫn luôn nhớ rõ, bởi vì kêu đã thành thói quen, người kia đột nhiên hỏi ta, ta cũng nhất thời giải thích không rõ ràng lắm.” Ngụy Vô Tiện cũng ôm lấy y.

Lam Vong Cơ không nói gì, im lặng siết chặt tay, Lam Hi Thần cũng không biết khi nào đã lên lầu.

“Về sau chuyện của chúng ta, ta sẽ nhớ rõ ràng hơn.” Thanh âm Ngụy Vô Tiện thanh nhẹ nhàng, “Ngươi đừng khó chịu, được không?”

“Được.” Y nhẹ giọng đáp lại.

Hai người ôm một lúc lâu, không biết như thế nào đi vào trong phòng, ngã nhào vào trên giường.

Thật lâu không có làm, hai người đều có chút trúc trắc, nhưng một khi hôn môi, liền nước chảy mây trôi, tìm lại kĩ xảo trên người đối phương, ở trên giường lăn làm một đoàn, Ngụy Vô Tiện bởi vì Lam Vong Cơ quấy loạn tiéu huyệt của hắn liền cao trào một lần.

Tuyến tiền liệt cao trào đối với nam nhân nói quả thật quá kích thích. Hắn còn thở gấp, Lam Vong Cơ liền tiến quân thần tốc, đâm đến hắn hô to ra tiếng, cả người cuộn lên.

Chạm vào một tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, thanh ấm xa dần, Ngụy Vô Tiện dùng ánh mắt hỏi Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ gật đầu, nói nhỏ: “Là huynh trưởng đi ra ngoài.”

Ngụy Vô Tiện cười đến sáng chói, lại đem Lam Vong Cơ bọc càng sâu, chính mình vặn eo bắt đầu kích thích, Lam Vong Cơ sắc mặt cứng đờ, gian nan nói: “Ngụy Vô Tiện.”

Chính hắn lui về sau vặn đến ngứa, làm cho Lam Vong Cơ thoải mái không thôi, chỗ cứng rắn kia lại bắt đầu bành trướng, trận cọ xát này không làm y giảm bớt dục vọng, ngược lại càng phát cuồng.

Ngụy Vô Tiện còn không sợ chết đong đưa cái mông, vui sướng nói: “Kêu ta làm gì?”

Đầu ngón tay Lam Vong Cơ vặn khẩn lạu, dùng sức áp lên người hắn, “Ngươi……”

Ngụy Vô Tiện bị đâm cho ngửa ra sau, “Ừ? Làm ta nha? Hảo hảo hảo, hảo hảo làm.”

Hắn vui sướng mà cười to, bên trong từng nhịp cười, lại là từng trận thở dốc, tiếng nói vốn dễ nghe bị đỉnh đến tan thành mảnh nhỏ.

Lam Vong Cơ cắn cổ hắn, khiến hắn tê thanh kêu lên: “Đau!”

“Biết đau còn không ngoan.”

“Hảo hảo hảo, ta ngoan! A! Ngươi chậm một chút! Ta không phải nói…… Ta không phải nói muốn ngoan sao? A……”

Cự vật thô dài đem hắn phong bế, tiểu huyệt đỏ tươi bị căng đến trắng bệch, Lam Vong Cơ vừa rồi chỉ là chậm rải đỉnh đầu, hiện tại đem căn hoàn toàn chen vào, làm Ngụy Vô Tiện căng đến khó nhịn, hắn muốn giơ chân chạy trốn, liền bị y túm lại như đầu sỏ gây tội, trên mặt màu hồng mĩ lệ lan tràn tới trên cổ.

“Lam Trạm, Lam Vong Cơ! Ngươi tha ta đi! Quá sâu, quá sâu rồi…… Ngô, ngươi buông tay, ta nhận thua, nhận thua!” Ngụy Vô Tiện từng chút xin tha, nhưng Lam Vong Cơ chỉ hơi dừng lại một chút liền tiếp tục tiến công, rất nhanh đều không rõ rốt cuộc ai phải cần xin tha. 

Lam Vong Cơ trừng hắn một cái, nghiêm khắc nhưng không có lực sát thương, “Không ngại.”

Ngụy Vô Tiện lúc này ngẩng đầu lên hôn y, “Loại này thời điểm này còn ngại cái gì? Lam Trạm, ngươi xem ngươi còn không phải cởi sạch tới thao ta, ngươi mới không xấu hổ.”

“Ngụy Anh!”

Thấy y đâm càng thêm thô bạo, Ngụy Vô Tiện ngược lại vui sướng mà gặm cổ y, mồm miệng không rõ nói: “Lam Trạm, ta thích ngươi nhất.”

Lam Vong Cơ động tác hơi dừng, “Ngươi chưa từng nói qua thích ta.”

Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, hắn chẳng lẽ chưa nói qua thích Lam Vong Cơ? Kết giao nửa năm rồi, hắn cư nhiên một câu cũng chưa nói sao? Sao có thể? Chính là Lam Vong Cơ  không nói dối, nhất định y nhớ rất rõ, hắn cố gắng nhanh chóng nhớ lại trong khoảng thời gian ở chung, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Bởi vì làm bạn học rất lâu, ở chung với nhau ngoài mấy chuyện lặt vặt khác, hắn thật cảm thấy không có gì là không ổn cả, đến khi kết giao cũng như vậy, loại chuyện này có thể quyên, chắc ai cũng vậy thôi.

Hắn nghịch ngợm mà nhéo nhéo vật đang chôn nhập sâu bên trong của Lam Vong Cơ , chớp mắt nói: “Ta hiện tại nói! Lam Trạm, ngươi đối ta làm loại chuyện này, ta một chút cũng không phản kháng, bởi vì thích ngươi, ta nếu không thích ngươi, như thế nào sẽ từ ngươi.”

Khúc mắt tích tụ trong lòng Lam Vong Cơ hơn tám năm cuối cùng cũng được giải đáp.

“Nhưng mà Lam Trạm, từ khi nào ngươi lại thích đến muốn lên giường với ta vậy? Nếu là thích, như thế nào lại chờ tám năm mới ra tay?”

Lam Vong Cơ thu mắt, bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra.

“Lúc cao trung nghe nói ngươi đã có vị hôn thê, vậy nên không muốn ngươi bối rối.”

Ngụy Vô Tiện bắt lấy bả vai của Lam Vong Cơ, đôi mắt chậm rãi mở to.

“Sau đó ngươi về nước, lại nghe nói hôn ước không thực hiện.”

Như vậy mới có mọi chuyện lúc sau.

Ngụy Vô Tiện ôm chặt y, nhẹ nhàng thở dài.

“Như vậy lúc này, nên đến lượt ta đối với ngươi nói đi? Lam Trạm.” Hắn xoa xoa đường nét trên khuôn mặt của Lam Vong Cơ nói, “Ich liebe dich.”

Lam Vong Cơ chỉ nhẹ giọng đáp một tiếng “Ừ”, nói: “Ta cũng vậy.”

Không nghĩ tới chỉ một câu trả lời ngắn gọn như vậy, giống như đã cố gắng che đi tình ý ngập tràn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip