Part 34 - Đừng bao giờ xa anh

CHƯƠNG 34 - Đừng bao giờ xa anh

Longtae's POV

Sau khi nhắm mắt lại, tôi không thể tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng đó. Yok đến cứu tôi nhưng không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Thật đáng sợ...

Cuối cùng khi tôi mở mắt ra, tôi thở hổn hển với đôi mắt đẫm lệ.

"Yok!" Tôi hét lên và nhận thấy bây giờ tôi đang ở một chỗ khác.

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Yên tâm đi, bạn trai cậu không sao, anh ta chỉ đi lấy nước thôi."

"Bác sĩ N-Nam, là anh à?" Anh mỉm cười và viết gì đó vào sổ tay.

"Tốt, cậu không bị mất trí nhớ. Cậu vừa bị mất máu rất nghiêm trọng, nhưng thật may là cậu có cùng nhóm máu với Tian."

Tôi thấy Tian dán một miếng băng keo cá nhân trên cánh tay.

"Còn nhiều máu mà, nhớ chăm sóc thật tốt."

Anh mỉm cười nhưng Đội Trưởng không vui chút nào.

"Nguy hiểm như vậy, chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

"Phupha, bây giờ không phải lúc. Bệnh nhân của tao cần nghỉ ngơi."

"Không sao đâu... Để tui giải thích chuyện gì đã xảy ra..."

Tôi bắt đầu từ từ giải thích cho họ câu chuyện đau thương. Có vẻ như họ không lấy được tin gì từ Yok nhưng điều quan trọng nhất là anh ấy vẫn ổn.

"Đúng là tên trộm vênh váo định cướp lá trà của tụi này lần trước sao?!"

Tian cau mày với Trưởng phòng.

"Sao anh còn không bắt hắn?!"

"Em biết đấy, anh không thể bắt một người mà không có bằng chứng nào! Hắn ta đã bỏ trốn!"

"Có nhân chứng còn chưa đủ sao?! Tình huống như vậy lặp lại rồi, đội trưởng! Lần trước anh bị bắn cũng vì vậy đó!"

"Tian, bọn buôn lậu lúc nào cũng rắc rối mà!"

"Không biện minh gì nữa! Tụi mình sẽ nói chuyện này ở nhà!"

Đội Trưởng thở dài và tôi thương hại anh ta. Thật không thể tin rằng hai người họ sắp sửa kết hôn trong vài ngày nữa.

"Nhưng Longtae, tui tưởng là cậu không quay về. Tui biết cậu có nhiều việc phải làm với Yok nên không muốn làm phiền cậu về đám cưới của tui."

"Là của chúng ta." Đội Trưởng lẩm bẩm nhưng Tian nghe thấy.

"Anh thật khiến em muốn muốn hủy bỏ hết hả, Đội Trưởng." Và Đội Trưởng không nói gì thêm nữa.

"Ưmm, thực ra... Tụi tui chỉ muốn về để tạm biệt mọi người. Tui phải lấy đồ của mình... ui." Tôi đặt tay lên miếng băng trên cổ.

"Đừng nói nhiều. Chúng tôi hiểu mà." Tôi gật đầu khi bác sĩ chỉ tay vào tôi.

"Tui thấy là từ giờ hai người sẽ sống cùng nhau. Nghe này, Longtae, thời gian đầu sống chung không dễ dàng gì đâu. Cậu phải tập quen dần với thói quen của người kia như vứt quần áo bẩn ra sàn, không tự dọn dẹp, không nói cho cậu biết anh ấy đi đâu và khi nào trở về. Khi cậu tử tế và nấu ăn cho anh ấy, anh ta có thể nói với cậu rằng không có thời gian và đang bận rộn với công việc của mình."

Anh ấy không ngừng nhìn Đội trưởng trong khi nói tất cả những điều đó.

"Em chưa từng nói gì cả..."

"Em nghĩ anh nên biết trước khi chúng ta kết hôn, kẻo sau này lại ly hôn."

Đội Trưởng nhìn đi chỗ khác.

"Tao thấy tụi mày không cần phải kết hôn, tụi mày cư xử như một cặp vợ chồng sẵn rồi."

"Được đào tạo qua nhiều năm thôi. À, Yok trở lại rồi, bây giờ tụi này để cậu lại một mình. Nam, đi theo tụi tao."

Nam dùng ngón tay ra dấu chặt đầu để cho tôi thấy bây giờ ở với họ giống như địa ngục và Yok vừa đi vào bệnh xá.

"Tae!" Anh lao đến chỗ của tôi và nắm lấy tay tôi.

"Bây giờ em ổn chưa?!"

Tôi ngửi quần áo của anh ấy và nghe mùi thuốc lá...

"Yok, anh lại hút thuốc ..."

"Anh căng thẳng quá ... Anh đã hứa với em là không hút nữa nhưng thông cảm cho anh nha."

"Em hiểu rồi. Em vui vì không có chuyện gì xảy ra với anh ... vậy còn gã đó thì sao?"

Anh nhìn đi chỗ khác.

"Anh đánh hắn bất tỉnh. Kiểm lâm bắt hết bọn chúng rồi báo cho cảnh sát ..."

Tôi chỉ gật đầu cố hiểu sự việc.

"Anh là một con quái vật, anh biết nhưng anh không thể giữ bình tĩnh khi nhìn thấy em trong tình trạng đó... thật không thể chịu nổi..." Anh siết chặt nắm đấm.

"À... anh chỉ giúp bắt giữ hắn ta thôi. Anh không làm gì sai cả..."

"Nhưng mọi chuyện có thể tệ hơn nếu bạn của Đội trưởng không ngăn anh lại."

"Em hy vọng không có chuyện như thế này xảy ra lần nữa."

"Anh cũng vậy..." Giọng anh vỡ ra và gục đầu vào ngực tôi.

"Đừng bao giờ bỏ anh lại như vậy nữa..."

"Sẽ không, em hứa..." Tôi xoa đầu anh bằng tay phải của mình. Anh ôm tôi thật chặt.

"E-hèmm." Bác sĩ Nam đang liếc mắt nhìn chúng tôi và chúng tôi nhanh chóng buông nhau ra.

"Tui thấy hai người đã khá hơn nhiều rồi. Longtae, cậu phải nằm trên giường cho đến hết ngày và tiếp tục thay băng để không bị nhiễm trùng. Khi nào cậu trở lại Bangkok, thì đến gặp tôi để cắt bỏ chỉ khâu vết thương."

"Cảm ơn bác sĩ!" Yok cảm ơn thay tôi.

"Không sao, tôi rất vui vì có thể giúp được." Bác sĩ mỉm cười và rời đi.

Sau đó, tôi vòng tay ôm lấy Yok và anh bế tôi vào giường.

"Còn đau không?" Anh nhẹ nhàng hỏi và tôi gật đầu.

"Cổ em không cử động được và em đói nữa."

"Chờ một chút, để anh đi lấy đồ ăn cho em."

Anh ấy thật hoàn hảo. Tôi thật may mắn khi có được anh.

***

"Tian đưa anh này, là cháo nên em có thể nuốt được."

Tôi cảm ơn và anh đút cho tôi ăn.

"Tae... Anh xin lỗi. Chuyện xảy ra là tại anh... nếu anh không khiêu khích tên đó từ đầu thì -."

"Sao anh phải xin lỗi? Anh làm đúng và chỉ bảo vệ người khác thôi. Người nên cảm thấy có lỗi là hắn ta."

"Nhưng sẽ không xảy ra chuyện này nếu anh không đánh hắn..."

Tôi đặt tay lên cổ mình.

"Nhờ anh chuyện này mới dừng lại ở đây. Anh đã cứu em, Yok. Đừng tự trách nữa."

"Lúc trước anh nghĩ là không cần thiết... nhưng khi nào em khỏe lại, anh dạy em vài chiêu để phòng thân nếu anh không ở bên cạnh."

"Tuyệt, hoặc anh có thể nhờ Gram-."

"Không đời nào. Không tin được tụi nó, có khi nó dạy em toàn mấy cái khác như..."

Tôi nhếch mép cười.

"Như là?"

Anh đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác.

"Tụi mình đừng nói chuyện này nữa. Anh còn giúp sắp xếp đám cưới nhưng em phải nghỉ ngơi đó. Anh tìm cho em một quyển sách."

"Không cần đâu, em sẽ đọc câu chuyện của Tian vừa được xuất bản thành sách. Không biết có em trong đó không."

"Em á? Chắc chắn có nhưng em đã là nhân vật chính trong câu chuyện của anh."

"Nhưng sau đó em mới bước vào cuộc sống của anh."

"Em xuất hiện ở đó như là crush của anh. Và rồi anh yêu em."

Anh cười và hôn lên má tôi. Ahh... chán chết mất. Mỗi khi anh ấy nói cái gì đó thật lãng mạn thì tôi không thể nghĩ về điều gì khác ngoài tôi và anh trên chiếc giường này...

<còn tiếp>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip