Đệ nhị thập chương
Gió đêm lành lạnh thổi, gương mặt bốn người đứng trên cành cây mang theo vẻ khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng Phi Thản Nhiên, sợ sơ sảy nàng sẽ chạy mất.
Hồ Cách cẩn thận nhích tới bên người Đông Phương Bất Bại, sợ mình phát ra âm thanh ảnh hưởng đến kế hoạch. Hồ Cách tới gần Đông Phương, cầm lấy hai tay y, đưa đến miệng thổi nhẹ, sau đó nhíu mày. Hắn biết Đông Phương Luyện Qùy Hoa Bảo Điển thân nhiệt sẽ thấp hơn người thường, nhưng thấy tay Đông Phương lạnh như vậy trong lòng hắn thấy không thoải mái, thế nên thời điểm không có việc gì hắn sẽ làm lò sưởi cho y, có khi còn đem tay y nhét vào trong lòng mình.
Thấy Hồ Cách nhíu mi, Đông Phương có chút đùa dai trạc trạc môi hắn. Không nghĩ tới Hồ Cách lại một ngụm cắn ngón tay y, hơn nữa còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích, liếm liếm, giống như đứa nhỏ chơi đùa.
Đông Phương Bất Bại có chút ngượng ngùng nhưng cũng không thu hồi ngón tay lại.
Ngay lúc này, của phòng Phi Thản Nhiên mở ra. Sau đó nàng cẩn thận ló đầu ra, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai liền nhanh chóng ly khai Hồ Gia Bảo, dọc theo con đường nhỏ, chạy như điên xuống núi.
Bốn người Hồ Cách nhanh chóng bám theo, gắt gao tùy phía sau Phi Thản Nhiên.
Không lâu sau, bốn người Hồ Cách đến một hộ nông dân dưới núi. Bốn người nhanh chóng ẩn náo, tránh không để Phi Thản Nhiên phát hiện hành tung.
Lúc này đây, Phi Thản Nhiên cũng không còn tâm tư lo chuyện dư thừa. Nàng phá cửa xông vào, lấy tay trực tiếp xuyên qua ngực một nam tử trẻ tuổi. Sự tình phát sinh rất nhanh, nhóm người Hồ Cách căn bản không kịp phản ứng, người kia đã muốn không xong.
Lại nhìn về phía Phi Thản Nhiên, hai mắt của nàng đã đỏ bừng, ngay cả tròng trắng cũng bị tơ máu che khuất. Môi biến thành màu tím, móng tay màu đen mọc ra nhanh chóng, thoạt nhìn phi thường sắc bén. Bộ dạng này của Phi Thản Nhiên thật sự rất quỷ dị.
Phi Thản Nhiên hết sức chăm chú hút nhân khí. Vương Tĩnh Hân cầm kiếm lao nhanh tới. Mục Thanh còn chưa kịp ngăn cản, Phi Thản Nhiên đã phát hiện ra người. Nàng quay lại, dùng móng tay đen dài của mình nhẹ nhàng kẹp lấy kiếm của Vương Tĩnh Hân, khẽ chuyển động ngón tay, thanh kiếm liền bị bẻ làm hai nửa văng ra xa.
Hồ Cách nhanh chóng phi thân đến chỗ Vương Tĩnh Hân, muốn kéo người trở lại chỗ bọn họ ẩn náo. Nhưng là, Phi Thản Nhiên đã phát hiện ra tung tích của nhóm người Hồ Cách.
Bốn người ngắn gọn thương thảo.
"Đông Phương kiếm pháp chuẩn, tấn công phía sau Phi Thản Nhiên đi!" Mục Thanh lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, dưới ánh trăng có thể thấy trọc vật màu trắng phủ ở trên. Vương Tĩnh Hân liên tưởng tới sự kiện kia, có chút ngượng ngùng xoay người đi.
"Không được, Đông Phương không có pháp lực, rất nguy hiểm, vẫn là ta đi đi!" Hồ Cách nói.
"Nhưng là, kiếm pháp của ngươi được không?" Mục Thanh lo lắng hỏi.
"Không thành vấn đề." Nói xong nhanh chóng lấy kiếm gỗ trong tay Mục Thanh. Hắn cẩn thận bay đến phía sau Phi Thản Nhiên, cẩn thận ẩn mình, muốn đợi lúc nàng mất cảnh giác liền ra tay.
"Ta đi dẫn dắt sự chú ý của nàng, các ngươi cẩn thận một chút. Bất kể sảy ra chuyện gì trăm ngàn lần đừng xúc động, không được làm chuyện điên rồ." Mục Thanh lấy ra huyền thiết kiếm của mình, bay đến trước mặt Phi Thản Nhiên. Hắn biết, Đông Phương Bất Bại dù võ công cao cường nhưng cũng chỉ là một phàm nhân, mà Vương Tĩnh Hân chỉ là một tiểu yêu tinh, pháp lực có thể mạnh hơn ai?
Phi Thản Nhiên thấy Mục Thanh bay ra, có chút nghi hoặc, suy nghĩ một chút liền biết được chuyện của mình đã bị phát hiện. Không khỏi tức giận, Phi Thản Nhiên hiển nhiên đã có chút điên cuồng. Giơ hai tay lao về phía Mục Thanh, trong miệng còn xông ra một ít khí màu đen, tản ra mùi hôi thối của thi thể.
Mục Thanh nâng kiếm trực tiếp tấn công. Kiếm pháp sạch sẽ lưu loát, không hề chần chừ. Phi Thản Nhiên ra sức đè lại huyền thiết kiếm, muốn bẻ gãy, nhưng huyền thiết kiếm so với những bảo kiếm khác cứng rắn sắc bén hơn nhiều. Cho nên, đừng nói đến bẻ gãy kiếm, Phi Thản Nhiên ngược lại còn bị thương. Miệng vết thương khá lớn, máu đen chậm rãi tích tụ bên trên, rất nhanh liền biến thành vũng máu nhỏ.
Miệng vết thương cực kỳ đau đớn, Phi Thản Nhiên không khỏi tức giận. Nàng nhanh chóng phát công, đem móng tay mọc ra thật dài, nhanh chóng hướng Mục Thanh tấn công. Lúc đầu Mục Thanh còn thoải mái ứng phó nhưng về sau lại phát hiện Phi Thản Nhiên nhập ma đạo thể lực trở nên cực kỳ tốt, Mục Thanh cũng sắp chống không nổi.
Vương Tĩnh Hân mấy lần muốn xông ra, nhưng đều bị Đông Phương Bất Bại cản lại.
"Sao lại không cho ta đi?" Vương Tĩnh Hân có chút tức giận hỏi.
"Đợi một lát nữa, thể lực của Phi Thản Nhiên tốt lắm, chúng ta thay phiên xa luân chiến." Đông Phương Bất Bại bình tĩnh giải thích.
"Nếu người đang đấu lúc này là bảo chủ, ngươi sẽ nhẫn tâm không đi sao?" Vương Tĩnh Hân không khỏi tức giận quát.
Đông Phương Bất Bại cẩn thận suy nghĩ. Nếu hiện tại là Hồ Cách đang liều mạng, mình tất nhiên sẽ đi giúp, cho dù đánh không lại cũng có thể chiếu cố nhau một chút. Vì thế Đông Phương nói: "Được rồi, Tĩnh Hân. Ta đi! Ngươi ở lại hảo hảo nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa ta chống không nổi nửa ngươi hẳn đi ra. Nhớ kỹ phải cố gắng kéo dài thời gian, không được hấp tấp."
"Đông Phương công tử......."
Đông Phương Bất Bại quay đầu, ý vị thâm tường nhìn Vương Tĩnh Hân nở nụ cười. Vương Tĩnh Hân tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, gương mặt thoáng cái đỏ bừng, chính mình cũng không biết vì cái gì cùng Mục Thanh có loại quan hệ đó.
Đông Phương Bất Bại tuy là phàm nhân nhưng tốt xấu gì cũng có nội đan của Hồ Cách cho trong người. Hơn nữa, võ công của y không tệ, vẫn có thể cùng Phi Thản Nhiên giao đấu trong chốc lát.
Đông Phương Bất Bại cùng Mục Thanh hai người đối phó Phi Thản Nhiên, hiên nhiên khiến nàng rơi xuống thế yếu.
Hồ Cách thấy Đông Phương Bất Bại đi ra, trong lòng rất là lo lắng, sợ y gặp phải nguy hiểm. Vì thế, hắn quyết định không đợi tới cuối cùng, nhấc kiếm gỗ lên phi thẳng ra ngoài, tốc độ nhanh kinh người.
Thời điểm Hồ Cách tiếp cận Phi Thản Nhiên, Vương Tĩnh Hân nắm chặt hai tay, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Nhưng thời khắc kiếm gỗ sắp đâm vào ngươi Phi Thản Nhiên, nàng giống như nghe được âm thanh gì đó, rất nhanh xoay người, nhanh tay đánh về hướng trái tim Hồ Cách.
Bởi vì Hồ Cách muốn toàn lực đâm kiếm gỗ vào người Phi Thản Nhiên, cho nên căn bản không ngờ được nàng lại đột nhiên xoay người, trong lúc nhất thời vô pháp phản kháng.
Đông Phương Bất Bại vô cùng sốt ruột, không nghĩ ngợi nhiều liền túm bả vai Phi Thản Nhiên, dùng hết khí lực đem nàng kéo trở lại. Bàn tay vốn đánh về phía Hồ Cách nháy mắt biến thành tấn công Đông Phương Bất Bại. Đông Phương nghiêng mình về bên trái, móng tay màu đen lập tức cắm vào da thịt bên dưới xương quai xanh.
Mục Thanh ở bên cạnh y, chỉ nghe thấy Đông Phương rên lên một tiếng, quay đầu liền phát hiện miệng vết thương của y chảy ra máu đen tanh hôi.
Hồ Cách thấy Đông Phương bị thương, lập tức bị chọc giận, giơ kiếm gỗ trong tay lên, dùng hết khí lực toàn thân đâm vào phần eo của Phi Thản Nhiên. Máu đen nháy mắt loang khắp mặt đất, hình dạng quỷ dị, chung quanh tản ra hương vị xác chết ghê tởm.
Hồ Cách rút kiếm gõ ra, muốn lại tập kích nhưng là ngay tại lúc này một đàn dơi từ bốn phương tám hướng bay tới, đông nghìn nghịt một mảnh, chậm rãi long tụ lại đây, không ra một tia ánh sáng.
Hồ Cách ném kiếm trong tay, nhanh chóng chạy đến bên người Đông Phương, ôm chặt lấy y giống như sợ người sẽ tiêu thất. Hắn dùng mặt mình gắt gao dán lên cảnh bộ của Đông Phương, dù ngửi được mùi thi thể phân hủy thực buồn nôn nhưng Hồ Cách vẫn không buôn tay, vẫn như cũ gắt gao ôm lấy Đông Phương.
Mục Thanh cũng kéo Vương Tĩnh Hân đang ngây dại lại, đem người ấn vào lòng mình, không cho hắn lộn xộn để tránh bị thương.
Không mất bao nhiêu thời gian, nhưng Hồ Cách lại cảm thấy đời này chưa bao giờ thời gian trôi qua chậm như vậy. Thẳng đến khi đàn dơi chậm rãi tản ra, bọn họ nhìn về phía Phi Thản Nhiên nằm thì đã không thấy người đâu, chỉ còn một bãi máu đen tản ra mùi khó ngửi.
"Mau dẫn y trở về Hồ Gia Bảo, phỏng chừng là trúng độc." Mục Thanh nhíu mày nói với Hồ Cách.
Hồ Cách ôm Đông Phương Bất Bại nhanh chóng dời bước, Mục Thanh cùng Vương Tĩnh Hân cũng cố hết sức bám theo.
Hồ Cách không biết hiện tại mình có thể làm gì. Hắn chỉ có thể yên lặng nghe theo Mục Thanh an bài, hắn chỉ biết Đông Phương tuyệt đối không thê sảy ra chuyện. Nếu Đông Phương Bất Bại thật sự có chuyện gì, hắn nhất định sẽ đợi tái thế của y, vĩnh viễn không đi tìm người khác. Nhưng hắn cũng biết, biển người mờ mịch, muốn tìm một thân ảnh bé nhỏ nói dễ hơn làm, hắn sợ, sợ Đông Phương sẽ yêu người khác.
Cho nên Đông Phương không thể có gì sơ xuất, nếu không......
Hắn không dám tưởng tượng, chỉ có thể dùng lực lượng lớn nhất nhanh chóng trở về Hồ Gia Bảo.
Vừa về đến phòng, Hồ Cách liền để Đông Phương Bất Bại lên giường. Mục Thanh cùng Vương Tĩnh Hân cũng tiến vào ngay sau đó. Hồ Cách bất lực cầm tay Đông Phương, gắt gao nắm chặt như muốn đem y dung nhập vào thân thể mình. Hắn nắm đến mười đầu ngón tay trở nên trắng bệch vẫn chấp nhất không chịu buông ra.
Mục Thanh đi tới bên giường, xé mở áo Đông Phương Bất Bại, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, bắt mạch, sau mở miệng nói: "Móng tay Phi Thản Nhiên quả nhiên có độc, Đông Phương hiện tại trúng độc. Loại độc này muốn bức ra có chút khó khăn, trừ phi....."
"Trừ phi cái gì?" Ngữ khí Hồ Cách vô cùng sốt ruột.
"Dùng miệng hấp độc ra." Mục Thanh có chút khó xử mở miệng.
Miệng vết thương của Đông Phương Bất Bại vì trúng độc mà biến thành màu tím đen, năm vết móng tay dữ tợn làm cho người ta có cảm giác buồn nôn. Hơn nữa loại độc y trúng là thi độc, vết thương bốc lên mùi hôi thối của tử thi, ngửi qua đã muốn ói huống chi là dùng miệng hấp độc ra.
Nhưng là Hồ Cách không có một tia do dự, ghé vào người Đông Phương dùng miệng hấp máu độc ra, một ngụm lại một ngụm, vô vùng cẩn thận.
Hồ Cách cố nén cảmgiác khó chịu dâng lên, thầm nghĩ phải nhanh chóng hấp hết máu độc ra giúp ĐôngPhương.8z
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip