Đệ Nhị Thập Tam Chương


Sáng ngày hôm sau, thời tiết phi thường tốt. Buổi sáng Hồ Cách tỉnh lại, nhìn Đông Phương nằm bên cạnh, không khỏi trong lòng ấm áp, một mình cười cười.

Người này ngày hôm qua, đối với hắn thật tốt, thật tốt.

Có lẽ bị người nhìn chằm chằm, ít nhiều gì cũng có chút áp lực, lông mi Đông Phương Bất Bại run run lên vài cái, sau đó liền mở mắt, nhìn bộ dạng cười ngây ngốc của Hồ Cách.

Đông Phương nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười, Hồ Cách thấy y cười, liền 'bẹp' một cái hôn lên mặt y.

"Muốn ăn cái gì? Ta làm cho ngươi." Hồ Cách một bên mặc quần áo, một bên quay đầu hỏi.

"Tùy tiện đi!" Đông Phương bán tựa vào giường, kéo kéo tóc nói: "Hay là ra ngoài tản bộ đi! Cứ ở trong phòng đợi, thực nhàm chán a."

"Vậy chỉ được đi gần đây một lát thôi, ta rất nhanh sẽ trở lại!" Hồ Cách mặc quần áo, đi đến trước mặt Đông Phương, sờ sờ mặt y nói: "Sao mới hai ngày liền gầy như vậy? Ngươi phải ăn nhiều hơn một chút a."

Sau đó không đợi Đông Phương trả lời liền đi vội ra ngoài, chuẩn bị điểm tâm cho y.

Chờ Hồ Cách đi khỏi, Đông Phương nhìn miệng vết thương trên ngực mình, thấy đã bắt đầu kép miệng lại, khôi phục cũng không tệ lắm. Vì thế, y liền đứng dậy, thay một kiện quần áo, sau đó ngồi trước gương, bắt đầu chảy tóc. Phát hiện thì ra cũng không mềm mại lắm, bỗng nhiên nhớ tới, gần ba ngày rồi y không có tắm rửa, lại nghĩ đến vừa rồi còn có hành động thân mật với Hồ Cách, không khỏi có chút đỏ mặt.

Sau này mình nhất định mỗi ngày đều phải tắm rửa. Miệng vết thương vẫn chưa khỏi, không thể chạm vào nước, muốn tắm cũng chỉ có thể đợi vết thương tốt hơn.

Sau khi chảy tóc xong, Đông Phương liền tích đi rửa mặt, không nghĩ tới vừa cầm lấy chậu rửa mặt, Hồ Cách đã trở lại.

Trong tay hắn cầm một khay mộc thật to, bên trên có một chén cháo lớn, còn có vài món ăn sáng, hơn nữa còn có hai chén cơm thập cẩm. Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại cầm chậu rửa tay, hắn vội vàng đem khay để lên bàn, đón lấy chậu rửa mặt, đi ra ngoài múc nước.

"Sao lại không đợi ta về a? Nếu ngươi bất cẩn làm miệng vết thương nứt ra thì phải làm sao a?" Hồ Cách có chút mất mát than thở.

"Vết thương đã không còn gì đáng ngại, ta tự mình làm được mà." Đông Phương cười nhưng cũng không có cự tuyệt Hồ Cách dùng vải bông lau mặt cho y. Vải bông ấm ấm chạm vào mặt thực thoải mái, Đông Phương kềm lòng không đậu, ôm lấy eo Hồ Cách.

Hồ Cách có chút kinh ngạc, bởi vì Đông Phương rất ít khi chủ động làm ra động tác thân mất với hắn, vì thế ngây ngô cười: "Cái kia.... Lần này bỏ qua, lần sau nhất định phải nghe lời ta, không được....." Không đợi Hồ Cách nói xong, Đông Phương liền mở miệng trêu tức: "Hảo, nghe lời ngươi, tướng công."

Một tiếng 'tướng công' cuối cùng kia, kêu rất nhẹ, nhưng Hồ Cách lại nghe thật rõ ràng. Hồ Cách ngồi xuống, để Đông Phương ngồi lên chân hắn, nói: "Đông Phương, ngươi nguyện ý thành thân cùng ta sao? Ta là muốn nói, đợi chuyện này chấm dứt, chúng ta thành thân được không?"

Đông Phương chậm rãi vuốt ve tóc Hồ Cách, một chút lại một chút, thực ôn nhu vuốt ve.

"Nhưng ngươi là nam tử....." Đông Phương do dự mà mở miệng.

"Nam tử thì như thế nào? Ta chính là thích ngươi! Nam nữ ta nhận định chính là ngươi." Hồ Cách bá đạo phản kháng.

"Chúng ta cùng một chỗ sẽ không có đứa nhỏ, ngươi.... Hiểu không?" Đông Phương có chút thương cảm cuối đầu.

"Ai nói? Khẳng định sẽ có đứa nhỏ, tin tưởng ta." Hồ Cách tràn đầy tự tin nói.

Đông Phương quả nhiên hiểu lầm.

"Chẳng lẽ ngươi muốn tìm nữ nhân sinh con sao?" Đông Phương có chút bi thống nhưng vẫn dùng ngữ khí bình thản nói: "Khi đó ta cũng không phải thật tình yêu thương Dương Liên Đình, cho nên ta dễ dàng tha thứ chuyện gã có nữ nhân khác ở bên ngoài. Nhưng đối với ngươi..... Thực xin lỗi, ta không thể...."

Không đợi Đông Phương Bất Bại nói xong, Hồ Cách liền đứng dậy ôm lấy y, giọng nói có vẻ phi thường kích động: "Ngươi nói ngươi thật sự không có yêu Dương Liên Đình? Hiện tại ngươi thương ta nhiều hơn so với gã? Đúng không đúng không?"

Hồ Cách nghe Đông Phương Bất Bại nói ra câu không phải thật tình yêu Dương Liên Đình, trái tim đập mạnh bất thường. Sau khi nghe y nói, trong lòng không biết sao lại cảm thấy đau lòng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của y, ôn nhu nói: "Ngoan, Đông Phương. Ta sao lại có thể đi tìm nữ nhân khác sinh đứa nhỏ a? Ngươi phải hiểu rõ, trừ ngươi ra, ta sao lại để người khác sinh con cho mình? Cho dù ngươi đồng ý, ta cũng không đồng ý."

"Vậy ngươi muốn nhận nuôi sao?"

"Không phải, con nuôi không thân, vẫn là chúng ta tự mình sinh thì tốt hơn."

"Nhưng mà...."

"Đừng nhưng mà, ngươi chỉ cần cho ta biết, ngươi có nguyện ý sinh hài tử cho ta không?" Hồ Cách nhìn vào mắt Đông Phương Bất Bại, khó có được đứng đắn hỏi.

Đông Phương có chút ngượng ngùng, không biết nói sao. Trong lòng rất rõ đây là chuyện không có khả năng, nhưng vẫn muốn tin tưởng hắn. vì thế, y khẽ gật đầu.

Hai người dùng xong điểm tâm liền ra ngoài tản bộ.

Đi dọc đường nhỏ trong núi, Hồ Cách miên mang suy nghĩ. Hắn không biết kịch tình trong Tiếu Ngạo Giang Hồ lúc nào sẽ phát sinh. Tuy hắn có thể bảo vệ tốt Đông Phương, nhưng vẫn có chút lo lắng, dù sao Đông Phương là người đầu tiên mà hắn yêu, cũng là ái nhân duy nhất.

Hắn biết mình đến thế giới này, cứu Đông Phương, kịch tình sẽ phát sinh thay đổi, nhưng hắn không biết nó sẽ biến thành bộ dáng gì nữa. Đông Phương sẽ không chết, nhưng những người khác cũng thật sự tồn tại. Nhậm Ngã Hành, Nhậm Doanh Doanh cùng Lệnh Hồ Xung, bọn họ đều có nguy hại với Đông Phương. Hồ Cách nghĩ, lúc nào đó nhất định phải trừ bỏ bọn họ.

Nhưng Hồ Cách hiểu rất rõ, người khó đối phó nhất không phải là nhân vật trong nguyên tác, cũng không phải Phi Thản Nhiên đã bỏ trốn, mà là ma vương đã cứu nàng ta.

Nhìn Hồ Cách không biết đang nghĩ gì, Đông Phương Bất Bại bỗng nổi lên tâm tính trẻ con, đảo mắt một chút, liền có chút bướng bỉnh vươn chân trái ra. Hồ Cách đang suy nghĩ nên cũng không có chú ý, không ngờ vấp một cái liền ngã sấp xuống. Đông Phương Bất Bại thấy vậy vội vàng vươn tay kéo hắn lại, ai biết Hồ Cách lại tránh qua một bên, nghiêng người ngã xuống đất.

Đông Phương Bất Bại có chút tức giận, nhưng vẫn đỡ hắn lên.

Hồ Cách vỗ vỗ tro bụi trên người, nhìn Đông Phương ngây ngô cười: "Hắc, hắc, không nhìn đường, ngã một cái."

Đông Phương Bất Bại xoay người bước đi, không để ý đến hắn. Hồ Cách có chút buồn bực, nhưng rất nhanh đã đuổi kịp y. Vươn tay kéo tay Đông Phương lại, y đẩy ra. Hồ Cách lại nắm, y lại đẩy.

"Được rồi! Đừng nóng giận a! Vừa rồi không phải ta sợ ngươi kéo ta sẽ làm vỡ miệng vết thương sao?" Hồ Cách có chút ủy khuất giải thích.

Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dạng ủy khuất của hắn, không khỏi cảm thấy thú vị, cảm giác giống như khi dễ đại cẩu. Vì thế liền tiếp tục trêu hắn, làm bộ tức giận. Hồ Cách thấy y không để ý mình, có chút sốt ruột.

"Đông Phương a! Ta đi đến nhà bếp, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi?" Hồ Cách tiêu soái bước đến, gắt gao ôm lấy y không buông. Đông Phương bất đắc dĩ, vỗ nhẹ tay hắn, ý bảo hắn buông ra.

Đông Phương Bất Bại nhớ đến lúc trước, khi Dương Liên Đình muốn lấy lòng y cỡ nào đáng ghét. Hiện tại đối tượng biến thành Hồ Cách, không khỏi cảm thấy tâm tình tốt hơn.

Hai người nắm tay đi đến phòng bếp, Hồ Cách tìm một cái ghế tựa, đặt cách xa bếp lò để cho Đông Phương ngồi xuống.

"Ngoan, ngồi ở đây chờ ta. Gần bếp khói lớn, khó chịu."

"Ngươi không sợ?"

"Ta cũng không phải người."

Nói xong, nhẹ nhàng hôn lên trán Đông Phương Bất Bại một cái, liền đứng dậy đi về phía bếp lò.

Đông Phương ngồi ở bên ngoài nhìn hắn làm việc, trong lòng có cảm giác ngọt ngào. Thật giống như lúc còn nhỏ, loại tâm lý thỏa mãn khi được mẫu thân nấu ngô cho. Bất tri bất giác, hồ ly ngốc này đã chiếm trọn tâm Đông Phương, bỏ xa những người khác.

Hồ Cách sợ Đông Phương chờ sốt ruột, vì thế quyết định làm mấy món đơn giản một chút.

Hắn lấy ra một cái bát thật to, bỏ bột mì vào trong, thêm một ít một ngô, sau đó để sang một bên. Lấy ra một trái bí đỏ, gọt vỏ đi, sau đó dùng lửa lớn nấu chin, sau đỏ giảm lửa dần. Tiếp theo lấy ra hai cái trứng chim, đập vào thành bát, trộn lòng trứng với bột.

Một lúc sau, bí đỏ trong nồi đã chín, tản ra mùi thơm ngọt. Hồ Cách lấy bí ra, để một bên cho ngụi. Tiếp theo lấy ra một ít sữa từ trong túi trữ vật, đổ vào bột mỉ, nghiêng bát về một phía khuấy đều. Bột nhanh chóng sệt lại, tản ra hương thơm của sữa cùng bột mì.

Bí đỏ cũng đã ngụi, Hồ Cách bỏ chúng vào trong một cái túi, để hơi nước tản ra ngoài.

Sau đó để vào trong tô, dùng thìa nghiền nát, đổ vào sữa bột mì. Lúc này bột mì đã rất mịn, hòa cùng bí đỏ tạo ra mùi thơm ngát, làm cho người ta không khỏi muốn nếm thử.

Hồ Cách quay đầu cười với Đông Phương Bất Bại, tiếp tục làm.

Đem bột mì trộn thành một khối màu vàng, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, giống như hạt dẻ. Sau đó ấn thành hình sao biển, để lên khay.

Đợi cho một đám viên nhỏ đều biến thành sao biển, Hồ Cách liền đặt một cách chảo lên bếp, đợi cho nóng liền bỏ bánh bí ngô vào trong, trở tới trở lui. Đợi cho bánh thành màu vàng đậm, Hồ Cách liền vớt chúng ra, để lên một cái sàn nhỏ cho ráo dầu.

Chờ đến khi làm xong, toàn bộ gian bếp đã tràn ngập mùi vị thơm ngát của sữa cùng bí đỏ.

Hồ Cách đem bánh bí đỏ đến chỗ Đông Phương Bất Bại, cầm lấy một cái thổi thổi, sau đó đưa lên miệng y.

Đông Phương hé miệng, cắn một ngụm bánh, không khỏi nheo mắt lại, ăn rất là ngon. Bánh bí đỏ ấm ấm tiến vào miệng, nhai vài cái nuốt xuống, thực quản truyền đến một cỗ nhiệt khí, thực thoải mái.

"Ân! Ăn ngon! Ngươi cũng ăn!" Đông Phương cao hứng giống như một đứa nhỏ.

Hồ Cách tỉm tỉm ăn bánh bí đỏ Đông Phương đã cắn, trong lòng ngọt ngọt.

Hồ Cách cùng Đông Phương cứ như vậy, ngày qua ngày hạnh phúc, tự do tự tại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip