Đệ tam chương
Đông Phương bước vào phòng, ngồi xuống cạnh giường, vươn tay vuốt ve đầu Hồ Cách.
Lặng một lúc, y hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng, tựa như nói với Hồ Cách cũng tựa như nói với bản thân: "Tiểu hồ ly, ngươi nói ta có phải thật sự rất ngốc không? Ta biết rõ hắn là vì quyền thế của ta mới cùng một chỗ với ta, rõ ràng biết hắn bên ngoài có rất nhiều nữ nhân, rõ ràng biết hắn không thật tình đối đãi với ta, ta biết hết tất cả. Vì cái gì vẫn hồ đồ muốn chờ hắn yêu thượng ta?"
Đông Phương Bất Bại không để ý đến nước mắt rơi không ngừng trên mặt, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nói tiếp: "Ta biết hắn yêu quyền, yêu thế, yêu tiền. Những thứ đó ta đều cho hắn, vì cái gì hắn còn không thỏa mãn? Nữ nhân có thể cho hắn thứ gì ta cũng có thể cho hắn thứ đó, trừ bỏ... đứa nhỏ." Đông Phương Bất Bại nói đến đây lại trầm mặc.
Một lát sau, y ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, lại mở miệng: "Liên đệ hắn yêu quyền thế, ta chắp tay đem Nhật Nguyệt Thần Giaó dâng tặng, ta muốn hắn yêu ta, làm bạn cùng ta. Hắn yêu tiền, ta liền đem tài sản trong giáo toàn bộ cho hắn quản, mặc dù ta biết hắn không an hiểu việc đó. Hắn thích nữ sắc, ta cũng không quản, dễ dàng tha thứ việc hắn đi tìm nữ nhân này nọ. Nhưng đổi lại là cái gì? Ngay cả việc ở bên ta hắn cũng không nguyện ý?" Nói xong câu này, Đông Phương lại tiếp tục trầm mặc.
Hồ Cách nghe những lời Đông Phương nói, trong lòng khó chịu cực kỳ, nhưng cũng không thể mở miệng ngăn cản, chỉ có thể vương đầu lưỡi liếm khuôn mặt của Đông Phương, muốn đem nước mắt liếm sạch. Động Phương cảm nhận được Hồ Cách tựa như muốn an ủi mình, muốn cười một cái nhưng khóe miệng lại cứng ngắc. Hồ Cách tâm đau đến muốn đòi mạng,
"Tiểu hồ ly, ngươi biết không? Kỳ thật ta vẫn biết Liên đệ có nữ nhân khác ở bên ngoài, chỉ là hắn không dám cho ta biết mà thôi. Ta sợ mất hắn, sợ hắn không để ý đến ta, cho nên ta cũng không đi năn cản hắn. Ta chỉ mong hắn có thể ngẫu nhiên bồi bên cạnh ta. Ta biết Liên đệ không yêu ta, nhưng ta cho rằng hắn ít nhất sẽ không ghét ta, tất cả những thứ có thể cho ta đều đem cho hắn, bao gồm... Bao gồm tự tôn của ta. Nhưng đến giờ ta mới hiểu, trong lòng hắn ta là một kẻ ghê tởm, biến thái. Ta..." Đông Phương tựa hhồ không nói nổi nữa, đưa tay lên mặt lau nước mắt, ôm lấy Hồ Cách, xoay người nằm xuống, y phục cũng không thay. Y vừa kéo vừa ôm thaân thể của Bạch Hồ, hắn cũng yên lặng để y ôm, để y vuốt ve, tựa hồ chỉ có như vậy mới xoa dụi sự thương tâm của Đông Phương.
Hồ Cách muốn đem sự ấm áp của mình truyền đến trên người Đông Phương. Hắn biết mình thật sự yêu Đông Phương. Bởi vì, trước đây hắn chưa từng vì người khác đau lòng mà cảm thấy khó chịu, đây là lần đầu tiên.
Hồ Cách muốn nói cho Đông Phương biết thân phận của hắn, nhưng hắn sợ Đông Phương hoài nghi, Hắn biết Đông Phương là người đa nghi, không có cảm giác an toàn. Hồ Cách nghĩ nghĩ rồi chậm rãi ngủ quên, căn phòng trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng hít thở của một người một hồ.
Sáng sớm hôm sau, khhi Đông Phương rời giường Hồ Cách cũng dậy theo.
Có lẽ vì ngày hôm qua Đông Phương đã đem áp lực trong lòng mình nói hết ra nên cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều. Dùng xong điểm tâm, Đông Phương mang Hồ Cách ra ngoài sân phơi nắng. Hồ Cách thoải mái ngẩng đầu, mắt híp cả lại, bộ dang khả ái là Đông Phương nhịn không được đưa tay nhu nhu lỗ tai hắn. Hồ Cách liền thuận theo cọ cọ vào tay y.
Đông Phương Bất Bại mang theo chút thương cảm mở miệng: "Thế gian này cũng chỉ có ngươi không sợ ta, xem ra đời này của ta đã định chỉ có một mình." Nói xong, Đông Phương tựa hồ có chút cô tịch nâng tay lên, nhìn làn da ngày càng trắng lâm vào trầm tư.
Hồ Cách biết Đông Phương lúc này thật yếu ớt. Hắn nghĩ đến chuyện Đông Phương tự cung, thân hình không trọn vẹn, nghĩ đến Dương Liên Đình, nam nhân không yêu y mà chỉ biết lợi dụng y. Hồ Cách trong lòng thầm thở dài một hơi, quyết định biến thành người, nói rõ mọi chuyện với Đông Phương.
Ngay lúc hắn tính biến thân thì nghe thấy một giọng nam sang sảng: "Đông Phương, ta đã trở về!" Hồ Cách gầm nhẹ, nhe răng nhếch miệng với nam tử kia.
Đông Phương Bất Bại cũng không để ý đến cảm xúc của Hồ Cách, vội vàng đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười lấy lòng, hồ ly trông thấy mà tức giận.
"Liên đệ, ngươi đến rồi sao? Sự việc trong giáo đã xong rồi sao?" Đông Phương ôn nhu nói.
Dương Liên Đình vươn tay, ôm chặt Đông Phương vào lòng, mở miệng nói: "Có rất nhiều việc, vẫn chưa làm xong. Ta này không đồng nhất trở về sẽ nhìn ngươi sao?"
Đông Phương Bất Bại biết Dương Liên Đình đang lừa mình, trong lòng vừa khổ sở lại vừa ngọt ngào, y thấy chính mình không có thuốc nào cứu được.
Hồ Cách cảm thấy nòng nảy trong lòng nhưng vẫn cố nhẫn nại.
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng đẩy Dương Liên Đình ra, cười nói: "Liên đệ, ta có may cho ngươi một bộ quần áo, để ta lấy cho ngươi mặc thử xem có hợp không." Y nói xong liền trở vào phòng.
Dương Liên Đình nhìn Đông Phương Bất Bại rời đi, trên mặt lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, nghĩ tới nha hoàn thông phòng mới đưa đến, nơi nào đó lập tức cảm thấy khô nóng đứng lên.
Hồ Cách âm thầm quan sát hắn, nhìn thấy biểu tình dối trá của hắn trước mặt Đông Phương. Lòng thầm nghĩ: Nguyền rủa... Nguyền rủa hắn... Nguyền rủa hắn không đứng dậy được... Thấy heo mẹ liền động dục... Hồ Cách đang nguyền rủa nam nhân bằng lời nguyền hắn cho là độc ác nhất. Trước đây, Hồ Cách từng bị một con heo nái thành tinh theo đuổi, hắn vất vả lắm mới đá đi được.
Hắn vừa nguyền rủa xong thì Đông Phương cũng cầm một kiện y phục xanh lam đi ra. Y tới trước mặt Dương Liên Đình, diệu ngoan nói: "Liên đệ, ngươi xem. Ngươi đến mặc thử xem có thích không?"
Hồn Dương Liên Đình đã sớm bay tới chỗ nha hoàn mới kia, hắn vội vàng thử xong quần áo, nói: "Đông Phương, quần áo này rất đẹp. Ta còn có việc, ngươi nghỉ sớm đi, đừng quá mệt mỏi." Nói xong vội vàng in trên mặt Đông Phương một nụ hôn, tiêu soái rời đi.
Hồ Cách thở dài một hơi, Đông Phương Bất Bại thất vọng ngẩn người nhìn ra cửa, Hồ Cách cũng không biết phải an ủi Đông Phương ra sao chỉ đành ngồi bên cạnh y. Hắn yên lặng nhìn Đông Phương, ánh mắt lộ ra sự thân thiết, mà Đông Phương lại không hề biết con ngốc hồ ly này đang chăm chú nhìn hắn.
Qua một hồi lâu, Đông Phương xoay người ôm lấy Hồ Cách, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tiểu hồ ly, ngươi xem đi! Con người của ta chính là như vậy, biết rõ trong lòng hắn oán hận ta, nhưng chỉ cần hắn đối xử với ta tốt một chút, ta liền... A ~ Đúng vậy, có lẽ Liên đệ nhìn thấu tính tình của ta nên mới đối xử với ta như vậy. Ha Ha~~." Nói xong, Đông Phương Bất Bại tự cười giễu mình.
Hồ ly nghe xong những lời Đông Phương Bật Bại nói, trong lòng đau lợi hại, còn đau hơn khi hắn nhả ra nội đang tu luyện ngàn năm. Hắn cảm thấy ủy khuất thay cho Đông Phương, Hắn không hiểu tại sao Đông Phương có thể chịu được việc người khi đối xử với hắn như thế, hắn vẫn cảm thấy Đông Phương là một người rất có khí chất, chẳng lẽ là yêu người kia, yêu đến chết? Nghĩ đến chuyện này, Hồ Cách không khỏi mổi lên một tia chua xót, hắn cảm thấy nếu bản thân không cố gắng liền không còn cơ hội.
Đến lúc đó, nếu Dương Liên Đình chết, Đông Phương khẳng định sẽ không một mình sống sót, cho dù là vì hắn. Hồ Cách biết chỉ còn cách là Đông Phương yêu thượng mình thì y mới không đi nghĩ đến tên hỗn đản Dương Liên Đình.
Hiện tại hồ ly cũng không biết phải lấy bộ dạng gì để xuất hiện trước mặt Đông Phương, hắn biết người kia rất đa nghi, hắn muốn làm cho Đông Phương tin tưởng mình, chính là loại tin tưởng vô điều kiện.
Đông Phương Bất Bại ôm lấy hồ ly, một lần nữa đi xuống cái cốc nhỏ trong núi dưới Hắc Mộc Nhai. Khung cảnh im lặng cực thích hợp với khí chất của Đông Phương Bất Bại, Hồ Cách vốn không thích nơi quá yên tĩnh, nhưng là Đông Phương ở nơi này thể hiện ra khí chất vô cùng độc đáo, khí phách mang theo một chút u buồn làm Hồ Cách xem đến ngẩn ngời.
Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dạng ngây ngốc của hồ ly, liền đối với nó nở một nụ cười. Hồ Cách ngây ngây ngốc ngốc dùng tay che miệng mình. Đông Phương nhìn thấy có chút giật mình, y chưa từng nghe hồ ly cũng biết mỉm cười, hơn nữa lại là hồ ly hắn dưỡng mấy ngày nay.
Y nghĩ lại, cảm thấy có chút hồ đồ. Hồ ly sao lại có thể cười? Có lẽ do mấy ngày nay y miên mang suy nghĩ nên không để ý đi? Nghĩ đến đây, Đông Phuong Bất Bại cảm thấy mình có chút buồi cười, lại như phụ nhân lẩm bẩm đến xuất thần. Lắc lắc đầu, y ôm Bạch Hồ trở lại đỉnh Hắc Mộc Nhai, y không biết bản thân trừ bỏ ăn cơm, ngủ còn có thể làm gì (Chậc! Em mơ ước như anh mà có được đâu).
Những chuyện lớn nhỏ trong giáo đều không cần y xen vào, hết thảy vấn đề đều có người giải quyết, mỗi ngày y ở trong tiểu viện chờ Dương Liên Đình đến xem mình.
Nguyện vọng của y chính là Dương Liên Đình có thể mỗi ngày đều đến thăm y, y cái gì cũng không làm, cùng gã trò chuyện chuyện trên trời dưới đất cũng tốt lắm. Y sẽ không cưỡng cầu đối phương phải cho mình cái gì, kể cả tình yêu. Y cũng không ép gã cắt đứt quan hệ với nữ nhân khác, nhưng ngay cả nguyện vọng nho nhỏ đó, người kia cũng không thể cho y, thật đau lòng, trái tim thật băng giá.
Nhưng y còn có thể ỷ lại vào ai đâu? Y lẻ loi một mình trên thế gian này, không ai làm bạn cùng y, không có tri kỷ có thể tâm sự, bản than y rất đáng ghét sao? Tại sao người người đều oán ghét y?
Y muốn cười nhạo chính mình nhưng khóe miệng lại chuaxót, không nâng lên được. Khi bị thương, y một mình cô đơn, không ai quan tâm, bản thân chỉ có thể như một tiểu thú, tự mình liếm vết thương. Đôi khi y nghĩ, nếu bản thân là dã thú thì thật tốt, ít nhất sẽ không là quái vật bất nam bất nữ.
Hồ Cách nhìn Đông Phương Bất Bại đăm chiêu, trong lòng thầm tính toán. Hắn muốn nói sự thật bản than là hồ ly, cho dù Đông Phương không chấp nhận hắn, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc, lần đầu tiên hắn động dục trong suốt mấy ngàn năm qua, không dễ dàng a! Hồ Cách động đậy trong lòng Đông Phương, liếm môi y, Đông Phương cả kinh, giống như nhìn thấy Hồ Cách mỉm cười....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip