Đệ thập tứ chương
Đệ thập tứ chương
Đông Phương Bất Bại cũng không phải thiệt tình muốn Phi Thản Nhiên ở lại, y cũng biết mình không phải kẻ nhàn hạ có hảo tâm gì, tương phản, y tâm ngoan thủ lạc có tiếng. Sở dĩ y lưu nữ nhân này lại là do có nguyên nhân, trong lòng Đông Phương Bất Bại biết, nếu nữ nhân này thật sự không thể ở lại, nhự vậy tương lai sẽ là ngăn cách rất lớn giữa y và Hồ Cách. Có lẽ là chướng ngại vĩnh viễn không thể vượt qua. Cho nên, y không thể thiển cận mà để nàng rời đi trong lúc này.
Tuy rằng Hồ Cách không có nói gì, nhưng trong lòng y phi thường rõ ràng, cũng hiểu được. Hồ Cách cảm thấy thẹn đối với nữ nhân này. Mặt khác, Đông Phương Bất Bại muốn cho nữ nhân này thấy tương lai của y cùng Hồ Cách, cho nàng biết ai mới là bạn lữ của Hồ Cách. Chỉ có để cho nàng thật sự hết hy vọng, Đông Phương Bất Bại mới là người chiến thắng sau cùng.
Phi Thản Nhiên cẩn thận ngẩng đầu lên, không chút dấu vết nhìn qua Hồ Cách. Khi thấy hắn không nhìn mình, tựa hồ có chút thất vọng mở miệng: "Lòng tốt của Đông Phương công tử ta nhận. Bất quá.... Này chỉ sợ không được tốt lắm! Mục Thanh đạo trưởng nói đúng a, ngươi đây là dẫn sói vào nhà a!" Bốn chữ cuối cùng 'dẫn sói vào nhà' kia tựa hồ có chút tự giễu, lại thêm khuôn mặt ủy khuất của nàng khiến người ta không khỏi động tâm. Nhưng mà Đông Phương Bất Bại cùng Hồ Cách cũng không phải là người bình thường.
"Phi tiểu thư, ngươi không cần để ý chuyện này. Nữ nhân ở một mình không an toàn. Nếu đã là bằng hữu của Hồ Cách, như vậy chúng ta cũng nên hảo hảo chiếu cố mới đúng." Đông Phương Bất Bại lộ vẻ tươi cười thản nhiên, ôn hòa đối Phi Thản Nhiên nói: "Ta gần đây tính thành lập một bang phái, vừa đúng lúc thiếu người, không bằng tiểu thư lưu lại, coi như giúp ta một việc cũng tốt!"
Đông Phương Bất Bại nói rất là thành khẩn, Hồ Cách cũng không tiện phản bác, cuối cùng chỉ đành mở miệng nói: "Nếu đã là như vậy, không bằng ngươi cứ ở lại đi!"
Phi Thản Nhiên gật gật đầu, xem như là đồng ý. Kỳ thật Đông Phương Bất Bại biết, trong lòng Phi Thản Nhiên cũng không có cảm kích mình. Ngược lại, nàng càng thêm chán ghét y. Nhưng là Đông Phương Bất Bại cảm thấy mình cách thắng lợi tựa hồ ngày càng gần, địch bất động ta bất động, địch lui ta tiến.
"Đông Phương, ngươi muốn thành lập bang phái sao?" Hồ Cách nhớ tới lời nói vừa rồi của Đông Phương Bất Bại, nghi hoặc hỏi.
"Ân! Ta nhất định sẽ làm tên Dương Liên Đình kia hối hận, Ta nói được nhất định làm được." Giọng nói của Đông Phương Bất Bại để lộ ra một tia âm ngoan, khiến cho Phi Thản Nhiên không khỏi dựng thẳng tóc gáy. Nàng chưa bao giờ nghĩ một nhân loại sẽ đem đến cho mình cảm giác áp bách lớn như vậy.
Hồ Cách lại còn quan tâm mở miệng: "Thân thể của ngươi đã tốt chưa? Không bằng chờ thêm một thời gian, hảo hảo dưỡng thân mình rồi hãy nói sau! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Hơn nữa thành lập một bang phái cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Ta sợ...."
Không đợi Hồ Cách nói xong, Đông Phương Bất Bại liền hướng về hắn cười, mở miệng nói: "Ta có nội đan của ngươi cho, thân thể không có gì đáng ngại, ngươi cũng đừng lo lắng. Lại nói, không phải còn có ngươi ở đây sao? Ngươi có muốn cùng ta thành lập bang phái không?"
Hồ Cách vì câu 'không phải còn có ngươi sao?' mà trở nên ngây ngô, kích động gật gật đầu. Phi Thản Nhiên tức giận quay đầu đi, không để ý đến hai người.
Nghe nói Đông Phương Bất Bại muốn thành lập tân bang phái, Hồ Cách vừa vui vẻ lại vừa lo lắng. Hắn vui vẻ, hoặc có thể nói là đang chờ mong Đông Phương Bất Bại thoát khỏi bóng ma Dương Liên Đình, tự tạo dựng đại nghiệp cho mình, Đông Phương Bất Bại như vậy mới là đẹp nhất. Nhưng là, hắn sợ hãi, hắn lo lắng, Đông Phương Bất Bại như vậy thật sự là rất có mị lực. Tuy điều kiện của Hồ Cách hắn cũng không kém, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có tâm lý tự ti.
Huống chi Hồ Cách còn tự biết, hắn và Đông Phương Bất Bại vẫn chưa xác định quan hệ. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy chột dạ.
Đông Phương Bất Bại cũng không biết nỗi lo của Hồ Cách, chỉ nghĩ là hắn lo lắng cho thân thể của mình thôi. Trong nhất thời, căn nhà gỗ tràn ngập cảm giác ái muội của Hồ Cách cùng Đông Phương Bất Bại.
Phi Thản Nhiên nhìn trong chốc lát, cảm thấy mình bị bọn họ bỏ quên một cách nghiêm trọng, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Đứng lên, tùy tiện lấy một cái cớ, nói phải đi giúp nấu cơm, liền vội vàng chạy khỏi.
Trong khoảnh khắc, căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hồ Cách cùng Đông Phương Bất Bại cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cứ như vậy trong chốc lát, Đông Phương Bất Bại nghĩ: Ngươi đã không mở miệng, như vậy, ta đến. Vì thấ thản nhiên nói: "Ta.... Nghe Tĩnh Hân nói.... Ngươi thích ta?"
Hồ Cách sửng sốt, hắn không nghĩ đến Đông Phương Bất Bại lại trực tiếp như vậy. Một lát sau mới khẽ gật đầu, có chút không yên nói: "Cái kia, Đông Phương, thật ra ta chính là con hồ ly màu trắng kia."
Kỳ thật Đông Phương Bất Bại đã sớm nghe nói chuyện này, cho nên trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, cứ như vậy chăm chú nhìn vào Hồ Cách. Hồ ly tâm lý có chút bất ổn, hắn không biết Đông Phương Bất Bại nghĩ chuyện này như thế nào.
Hắn hiểu Đông Phương Bất Bại, cho nên cũng lý giải tính đa nghi của y. Bởi vì hiểu rõ cho nên mới đau lòng y, mới có thể thương tiếc y, mới có thể.... Yêu thượng y. Nhưng hiện tại, hắn lo lắng nhiều nhất là Đông Phương Bất Bại trách mình đã lừa gạt y, thân phận mình nói cho y vốn là giả.
Đồng thời hắn cũng hiểu được sự cô độc của Đông Phương Bất Bại, loại cảm giác cao không thắng hàn này, Hồ Cách cảm thấy đau lòng. Không biết vì sao lại muốn thay Đông Phương rơi lệ.
Hình như là sợ Đông Phương Bất Bại không tin, Hồ Cách xoay người biến trở về bộ dạng hồ ly. Đi tới bên chân Đông Phương Bất Bại, ngẩng đầu, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn y. (manh quá) Đông Phương Bất Bại có chút buồn cười ôm hắn đặt lên đầu gối. Hồ Cách cẩn thận ngẩng đầu nhìn, vươn đầu lưỡi hồng phấn, nhẹ nhàng liếm liếm cằm Đông Phương Bất Bại. Sau đó lui về, nhìn mặt y, xác định y không có biểu tình tức giận mới trầm tỉnh lại.
Ngay tại thời điểm đầu lưỡi Hồ Cách chạm vào cằm Đông Phương, Đông Phương Bất Bại cảm thấy chỗ nào đó trong lòng mình trở nên nhuyễn, giống như có cái gì hòa tan, lộ ra một cỗ nhu hòa thoải mái.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng Phi Thản Nhiên gào bảo chuẩn bị ăn cơm. Hồ Cách biến trở về hình dáng nhân loại, một tay nắm tay Đông Phương, sợ y rút tay về, bất quá, may mắn y không có.
Nhìn hai người nắm tay bước ra, trên mặt Vương Tĩnh Hân gần như viết lên chữ cao hứng. Mục Thanh nhìn xong có chút lo lắng mở miệng: "Thân ái, nếu như ngươi ghe tị, vậy cứ cầm lấy." Nói xong đem bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình đến trước mặt Vương Tĩnh Hân. Vương Tĩnh Hân trực tiếp không nhìn cái móng vuốt trước mặt. Ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
Phi Thản Nhiên có chút mất tự nhiên cuối đầu ngồi xuống, một câu cũng không nói, chỉ im lặng ăn.
Thời điểm ăn cơm, Đông Phương Bất Bại đem chuyện mình muốn thành lập một bang phái nói ra. Mọi người đều cảm thấy chuyện này có thể làm. Mục Thanh là vì nhàm chán cho nên muốn làm. Vương Tĩnh Hân là vì sùng bái loại khí phách này của Đông Phương Bất Bại, muốn nhân cơ hội chiêm ngưỡng phong thái. Hồ Cách đương nhiên không cần phải nói. Mà Phi Thản Nhiên kia, ai sẽ đi để ý đến ý kiến của nàng?
"Tĩnh Hân, lát nữa ta đưa cho ngươi một vài thứ, Ngày mai ngươi đem đi cầm, đây là của cải của chúng ta." Đông Phương Bất Bại một bên chậm rãi ăn cơm, một bên tùy ý nói.
Vương Tĩnh Hân có chút tò mò hỏi: "Cái kia, Đông Phương công tử, vì sao không trực tiếp đánh lên Nhật Nguyệt thần giáo, đem nó cướp về? Đó vốn chính là của ngươi a!"
Những người khác cũng có chút tò mò nhìn Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại vẫn tự nhiên gắp thức ăn, sau khi nuốt xong đồ ăn trong miệng mói mở miệng nói: "Tuy rằng là của ta, nhưng ta nghĩ các ngươi cũng đã biết, Nhật Nguyệt thần giáo thanh danh không được tốt. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ, không làm tà giáo, cũng không làm chính đạo. Không chính không tà, bất quá, khắng định không để cho người khác khi dễ chúng ta."
Nói xong Đông Phương Bất Bại tiếp tục ăn đồ ăn trong chén, tựa hồ là do Hồ Cách trở về, tâm tình của Đông Phương Bất Bại rất không tệ.
Vào buổi tối, mọi ngưới cùng thảo luận vấn đề chỗ ngủ. Phi Thản Nhiên là nữ tử, khẳng định là một người một phòng. Còn lại bốn người, hai người môt phòng. Hiển nhiên, Đông Phương Bất Bại cùng Hồ Cách, Tĩnh Hân cùng Mục Thanh. Mọi người đều không có ý kiến.
Tâm tình kích động của Mục Thanh duy trì mãi cho đến khi Tĩnh Hân biến trở lại thành kim ngư mới thôi. Gương mặt bánh bao khóc tang, ngồi chồm hỗm trước chậu rửa mặt, đáng thương hề hề nhìn Vương Tĩnh Hân trong nước.
Vốn Vương Tĩnh Hân không thèm để ý tới nhóc, nhưng Mục Thanh vừa nhìn thấy Tĩnh Hân không để ý tới mình liền đem ngón tay vói vào chậu nước, trạc trạc Vương Tĩnh Hân. Vì thế, Vương Tĩnh Hân bất đắc dĩ biến trở lại thành người, lần đầu tiên ngủ trên chăn nệm mềm mại.
Cảm giác, tựa hồ cũng không tệ lắm.
Phi Thản Nhiên có lẽ do ban ngày mệt mỏi, dù đã ngất xỉu môt khoảng thời gian nhưng cũng không chống đỡ nỗi, nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng nghĩ đến Hồ Cách.
Hồ Cách cùng Đông Phương Bất Bại ở trong phòng.
Dưới sự kiên trì của Đông Phương Bất Bại, Hồ Cách biến trở lại thành hồ ly. Đáng thương hề hề rút vào dưới chân Đông Phương, dùng ba cái đuôi to che trước mặt, đáng thương nhìn Đông Phương.
Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ, lần đầu tiên y có cảm giác mình tàn nhẫn, cho dù là lúc giết người cũng chưa từng có cảm giác này. Y đứng lên, đem tiểu hồ ly ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi mềm mại của Hồ Cách. Rất là thoải mái, Đông Phương Bất Bại cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không tệ.
Kỳ thật Đông Phương Bất Bại đối với Hồ Cách vẫn có chút băn khoăn. Y không biết mình có thể toàn tâm tín nhiệm Hồ Cách hay không, dù sao trừ bỏ cha mẹ đã mất, chưa từng có ai đối xử thật lòng với y. Cho dù là thời điểm y cho Dương Liên Đình quyền lợi, đến cuối cùng cũng không thể lưu lại gã. Cho nên, Đông Phương Bất Bại lo lắng Hồ Cách sẽ rời khỏi mình.
Có lẽ chính mình không thể chấp nhận cảm giác bị phản bội thêm một lần nữa. Trong lúc mơ mơ màng màng, Đông Phương Bất Bại cảm thấy mình bị một cái ôm ấm áp bao lấy, loại hơi thở ôn nhu này tựa hồ rất quen thuộc. Đông Phương Bất Bại không khỏi hướng về hơi ấm đó cọ cọ, sau đó nặng nề ngủ.
Lúc này Hồ Cách đang ôm Đông Phương Bất Bại nghĩ: Nhất định phải để cho Đông Phương Bất Bại thật sự yêu mình.
Đúng vậy, Hồ Cách biết tình cảm của Đông Phương Bất Bại đối với mình cũng không hoàn toàn là yêu. Hắn hiểu được, cho nên hắn chờ.
>
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip