Chương 10: Nước Hoa Hồng


Sở Đông Thanh nhìn Đông Phương Bất Bại thật có lỗi nói: "Phòng bếp có chút bẩn, hay là giáo chủ ra ngoài chờ môt lát, ta làm xong sẽ đem ra cho giáo chủ."

"Không cần!" Nghe được Sở Đông Thanh muốn đuổi mình đi, Đông Phương Bất Bại lập tức phản bác.

Sở Đông Thanh có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Đông Phương Bất Bại: "Không cần miễn cưỡng, cái này......."

Không đợi Sở Đông Thanh nói xong, Đông Phương Bất Bại đã đứng dậy đi đến cạnh bếp lò, dò hỏi: "Không cần băn khoăn, ngươi chỉ cần nói cho ta biết làm như thế nào là tốt rồi."

Không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại lại không câu nệ tiểu tiết, Sở Đông Thanh nở nụ cười: "Kỳ thật rất đơn giản, không cần khoa trương vậy."

Đông Phương Bất Bại nhìn nụ cười này của Sở Đông Thanh, trái tim thoáng chốc như ngừng đập, có một chút thẹn thùng lại tức giận. Người này, vì cái gì lại làm cho ngươi ta không thể không chăm chú nhìn? Về sau khẳng định sẽ không ít nợ đào hoa.

"Chờ một chút!" Sở Đông Thanh đang chuẩn bị giảng trình tự làm cho Đông Phương Bất Bại đột nhiên vỗ đầu một cái, hét to lên.

Đông Phương Bất Bại có chút kỳ quái nhìn sang: "Làm sao vậy?"

Sở Đông Thanh cười có chút xấu hổ: "Không có gì, chỉ là, ách, chúng ta quên mang theo hoa hồng."

Bàn tay của Đông Phương Bất Bại giữa chừng hạ xuống, có chút không thể tin nhìn về phía Sở Đông Thanh.

Ánh mắt cả hai giao nhau, ngay sau đó, không hẹn mà cùng bộc phát cười một hồi.

Không mang vật liệu theo, tự nhiên không có cách nào làm nước hoa hồng, không còn biện pháp, hai người đành phải lộn trở lại một chuyến.

.............

Trên đường trở về, Sở Đông Thanh dưới ánh mắt nghi hoặc của Đông Phương Bất Bại chọn lấy vài khối gạch sạch sẽ.

Sở Đông Thanh cầm khăn lau sạch bọt nước trong nồi, sau đó cầm lấy gạch chuẩn bị đi rửa sạch.

Đông Phương Bất Bại cản đường Sở Đông Thanh lại nói: "Để ta làm a"

Trong tiềm thức, Đông Phương Bất Bại cảm thấy nếu để Sở Đông Thanh mộ mình xách gạch chính là một loại tội ác. Giống như nói y không 'thương hương tiếc ngọc', mặc dù dùng từ 'thương hương tiếc ngọc' trong này có chút không thỏa đáng.

"Cùng một chỗ đi."

Cùng một chỗ? Đông Phương Bất Bại cảm thấy thích cái từ này, vui sướng rạo rực cùng Sở Đông Thanh đi rửa gạch.

Sở Đông Thanh nhìn Đông Phương Bất Bại rửa gạch, trong lòng không khỏi có chút cảm thán. Qủa không hổ là Đông Phương Bất Bại, cho dù là làm việc nặng như rửa gạch, y cũng có thể làm vô cùng ưu nhã, trái lại chính mình, quả thực tựa như kẻ mãng phu.

Đông Phương Bất Bại một mực cuối đầu rửa gạch, bất quá y cũng loáng loáng cảm nhận được có một tia mục quang ngừng trên người mình. Không cân đoán, y cũng biết đó là Sở Đông Thanh, nghĩ đến người mình thích đang chú mục nhìn mình, Đông Phương Bất Bại có chút thẹn thùng, đồng dạng trong lòng cũng có chút ngọt ngào......

Sở Đông Thanh đem gạch đã rửa tốt bỏ vào nồi, lại đem hoa hồng cẩn thận để trên chung quanh gạch.

Đối Đông Phương Bất Bại ở phía sau nói: "Cầm giúp ta một cái chén sạch."

Thời điểm Đông Phương Bất Bại mang chén đến, Sở Đông Thanh đang cho một ít nước vào nồi cho đến khi mực nước cao bằng mặt gạch. Sau đó tiếp nhận cái chén sạch Đông Phương Bất Bại mang tới, đặt lên trên gạch.

Sở Đông Thanh có chút đắc ý nói: "Hiện tại chỉ còn bước cuối cùng."

Đông Phương Bất Bại đưa mắt nhìn, ý bảo hắn nói tiếp.

Sở Đông Thanh cười: "Chuyện này chúng ta làm không được, vẫn là đem đầu bếp gọi lại đây thôi."

Đông Phương Bất Bại uốn éo đầu, không nguyện ý: "Ngươi muốn làm cái gì, để ta làm cho, không cần đầu bếp." Đây là đầu tiên y hợp tác cùng Sở Đông Thanh, sao có thể để cho người khác đến nhúng tay vào.

Sở Đông Thanh không biết vì sao Đông Phương Bất Bại lại cố chấp như vậy, đành phải giải thích: "Chuyện nhóm lửa này phỏng chừng cả hai người chúng ta đều không làm được."

Đông Phương Bất Bại không nói một tiếng, đi tới cửa, ôm củi trở vào: "Bất quá chì là nhóm lửa, có gì khó." Nói xong, liền đem củi bỏ vào trong bếp, dùng đá đánh lửa nhóm mấy cây củi, sau đó khom người, cầm quạt quạt lửa.

Chỉ tiếc, Đông Phương Bất Bại dùng sức quạt ra sao cũng không thấy lửa, cuối cùng khiên nhẫn của y tuyên bố khô kiệt, trực tiếp dùng nội lực.

Sở Đông Thanh vốn dĩ có chút buồn cười, nhìn màn này vội vàng ngăn cản: "Không được." Chỉ tiếc, đã quá muộn. Theo nội lực của Đông Phương Bất Bại truyền tới, một luồng khói lập tức phun ra, dù tốc độ né tránh của Đông Phương rất nhanh, hai người vẫn là bị sặc.

Xuyên qua làn khói chứng kiến bộ dạng chật vật của đối phương, hai người cũng không biết nên giận hay cười.

Cuối cùng, Sở Đông Thanh nhịn không được 'Phốc xuy' bật cười: "Ta thấy vẫn là gọi đầu bếp đến đi a."

Đông Phương Bất Bại dù không nguyện ý, nhưng nhìn thấy một mảnh lộn xộn trước mắt cũng chỉ đành không tình nguyện gật gật đầu.

Đáng thương cho đầu bếp không thoát khỏi vận rủi, dưới ánh mắt khủng bố của Đông Phương Bất Bại run run như hạt dẻ bị nướng, theo yêu cầu của Sở Đông Thanh đem lửa chỉnh nhỏ lại.

Sở Đông Thanh lấy nắp phản đặt lên trên: "Rất nhanh trên cái nắp này sẽ xuất hiện bọt nước hoa hồng, sau đó rơi vào trong chén. Nếu là múc đông thì tốt rồi, có thể để vài khối băng lên trên nắp, như vậy sẽ tiếc kiệm được một ít thời gian."

Trong sự chờ mong của Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh, thời gian chậm rãi trôi qua. Sở Đông Thanh tính toán một chút, cảm thấy không sai biệt lắm, dưới cái nhìn soi mói của Đông Phương, mở nắp nồi ra.

Một trận hương khí nồng đậm đánh úp lại, Đông Phương Bất Bại vội vàng tiến lên quan sát, trong chén không biết từ lúc nào đã ngưng tự không ít bọt nước, đại khái hơn nửa bát.

Sở Đông Thanh xoa xoa tay, chuẩn bị đem chén lấy ra.

"Cẩn thận nóng." Đông Phương Bất Bại vội lấy khăn cẩn thận quấn lên bàn tay đang đưa ra của Sở Đông Thanh.

Sở Đông Thanh cẩn cẩn dực dực dùng khăn tay lấy cái chén ra, để làm lạnh trong chốc lát, nước hoa hồng trong chén hiện lên màu hồng nhàn nhạt.

"Thật đẹp." Đông Phương Bất Bại nhịn không được, duỗi ngón tay thon dài nhẹ nhàng chấm lấy một giọt nước.

Sở Đông Thanh nhìn mi nhãn cười cong cong của Đông Phương Bất Bại, nói: "Mỗi ngày dùng một ít bôi lên da hiệu quả rất tốt."

..............

Trên đường trở về, Đông Phương Bất Bại ôm cái chén, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận, rơi rơi vãi.

Sở Đông Thanh thấy thế cũng không ngăn cản, hắn thể ngờ tới Đông Phương Bất Bại tàn nhẫn vô tình trong tiểu thuyết còn có một mặt trẻ con như vậy. Nghĩ đến vận mệnh sau này của y, Sở Đông Thanh không khỏi sinh ra một cỗ đồng tình.

Vừa vào đến phòng, Đông Phương Bất Bại mở hộp trang điểm ra, lấy ra rất nhiều cái hộp thủ công vô cùng tinh xảo, nhất thời không biết nên chọn cái nào thì tốt. Cầm lên hạ xuống, thấy cái nào cũng tốt, rồi lại cảm thấy cái nào cũng quá tầm thường.

Sở Đông Thanh nhịn không được cười kẽ.

Đông Phương Bất Bại nghe được tiếng Sở Đông Thanh cười, ngơ ngác một chút, y lại quên mất bên cạnh còn có Sở Đông Thanh ni!

c thêf~)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip