Chương 30: Tiểu sư muội


Bình nhi trông thấy hai người không coi ai ra gì mà thân mật, không khỏi vì tiểu thư nhà mình cảm thấy bất công, giậm mạnh cái chân nhỏ chỉ vào Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại tức giận nói: "Các ngươi, quả thực, quả thực không biết liêm sỉ!"

Nàng từ nhỏ lờn lên cùng tiểu thư, đây là lần đầu tiên tiểu thư thích một người. Vốn tưởng là một đoạn nhân duyên dẹp, không ngờ, không ngờ, nam nhân này lại thích long dương chi hảo.

Ánh mắt Đông Phương Bất Bại biến đổi, mằng y không sao, chính là ai cũng không thể chửi bới Sở Đông Thanh của y!

Tay nhẹ động, một khắc sau Bình nhi liền cảm thấy trên đùi truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, hai chân đau đớn làm nàng tê liệt ngã xuống mặt đất.

"Bình nhi!" Trang Vụ kinh hãi hét một tiếng, vội vàng chạy đến đỡ nàng. Trông thấy Bình nhi đau đến rơi nước mắt, Trang Vụ hai mắt chấn kinh nhìn Đông Phương Bất Bại: "Nàng chỉ vì ta nói một câu bất bình mà thôi, ngươi cần gì phải hạ độc thủ như vậy?"

Đông Phương Bất Bại tựa trong ngực Sở Đông Thanh hưởng thụ, bất quá mục quang lại lạnh lùng nhìn Trang Vụ: "Lần này xem như các ngươi may mắn, nếu lần sau còn dám nói bừa, thì không chỉ là chân đứng không vững đơn giản như vậy đâu."

Trang Vụ không thể tin nhìn về phía Sở Đông Thanh: "Chẳng lẽ công tử nguyện ở cùng y sao?"

Sở Đông Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, vì tránh cho Đông Phương Bất Bại không thoải mái trong lòng, ôm lấy eo y vượt qua Trang Vụ cùng Bình nhi rời khỏi biệt viện.

Sân trống không, lưu lại tiếng khóc thảm thiết của Trang Vụ.

.........

Đông Phương Bất Bại hết sức hài lòng thái độ hờ hững của Sở Đông Thanh đối với Trang Vụ, mi nhãn lộ ra vui mừng. Sở Đông Thanh thấy y cao hứng như vậy trong lòng không khỏi vui vẻ theo.

Tuy đã cách chỗ Trang Vụ rất xa, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn như cũ tựa lên người Sở Đông Thanh làm vài hạ nhân liên tiếp quay đầu nhìn lại.

"Ngươi a." Sở Đông Thanh sủng nịch nhìn người mình ôm trong lòng: "Giấm chua của tiểu cô nương cũng ăn."

Đông Phương Bất Bại ngược lại rất tự đắc. Hôm nay tiểu cô nương, ai biết ngay sau có phải là tình địch không.

Sở Đông Thanh nghĩ một chút nói: "Xem chừng hôm nay Trang viên ngoại kia sẽ đồng ý lời đề nghị của chúng ta. Sau khi chuyện này xong xuôi, chúng ta có thể đi dạo quanh Dương Châu một chút."

Trong lòng Đông Phương Bất Bại tự nhiên mười phần vui sướng, có thể một mình ở cùng Sở Đông Thanh là chuyện mà y trông mong rất lâu ni!

.............

Sự tình quả nhiên không ngoài sở liệu của Sở Đông Thanh, Trang viên ngoại rất sảng khoái đáp ứng yêu cầu của hắn. Hai người đem điều ước hai bên cần tuân thủ định ra rõ ràng, cuộc mua bán trường kỳ này xem như đã định.

Bời vì song phương đều có lợi nên sắc mặt Sở Đông Thanh cùng Trang viên ngoại đều tỏ vẻ vui mừng. Sau khi bàn bạc thỏa đáng, Sở Đông Thanh cũng không muốn lưu lại, hàn huyên vài câu liền mang theo Đông Phương Bất Bại cáo từ.

Ttrên đường trở lại khách điếm, Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại nói đại khái ý tưởng của mình. Đông Phương Bất Bại không hổ là nhân vật kỳ cựu trong giang hồ, đối với những kế hoạch của Sở Đông Thanh đưa ra những đề nghị có tính khả thi vô cùng cao. Sở Đông Thanh cẩn thận cân nhắc một chút, không chút keo kiệt ca ngợi trí tuệ của Đông Phương Bất Bại. Cuối cùng cả từ 'nội trợ đảm đam' đều đem ra dùng hết, làm cho Đông Phương Bất Bại mười phần kiêu ngạo cũng không nhịn được cuối đầu.

Sở Đông Thanh có chút đói bụng, đề nghị: "Đã tới Dương Châu, không bằng chúng ta đi ăn một chút đặc sản ở đây."

Đông Phương Bất Bại ngượng ngùng: "Trước đây ta chỉ lo nghiên cứu võ học, tuy không ít lầ đến Dương Châu nhưng cũng không có chú ý đến mỹ thực đặc sắc ở đây."

Sở Đông Thanh một bộ 'Ta biết rõ', đắc ý mở miệng: "Yên tâm đi, những cái này vi phu đã sớm tìm hiểu qua. Hôm nay ta mang ngươi đi nếm thử đặc sắc của thành Dương Châu – bánh bao gạch cua.

Đông Phương Bất Bại bởi vì một tiếng 'Vi phu' mà tâm tình trở nên thật tốt, tùy ý Sở Đông Thanh kéo y đi.

Nói đến cửa hàng bánh bao gạch cua nổi tiếng nhất Dương Châu, không phải là bánh bao Từ Ký thì còn ai. Sở Đông Thanh từ mấy ngày trước đã muốn mang Đông Phương Bất Bại đi nếm thử.

Cửa hàng nhà này rất lớn, một cửa hàng bánh bao lại lớn gần hai trăm thước vuông. Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại chọn một cái bàn gần cửa sổ.

Hai người ăn mặc không tầm thường, điếm tiểu nhị vừa thấy đã chạy nhanh tới, nhiệt tình hô: "Hai vị khách quan muốn dùng gì a?"

Sở Đông Thanh nhìn Đông Phương Bất Bại, cười nói: "Ngoại trừ bánh bao ngạch cua, còn muốn ăn cái gì nữa không?"

Đông Phương Bất Bại đối tiểu nhị dặn dò: "Có hảo tửu không?"

Tiểu nhị lập tức đáp: "Đương nhiên là có, mật cối cầm rượu của bổn điếm rất nổi danh ở vùng này."

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy thì mang một bầu rượu lên a."

.............

Rất nhanh, bánh bao gạch cua cùng mật cối cầm rượu được mang lên.

Bánh bao trắng tuyết được chưng chín, da mỏng như giấy, có một số nơi gần như trong suốt, lắc nhẹ một chút có thể nhìn thấy nước canh bên trong nhẹ nhàng lắc lư, khiến người nhìn có loại cảm giác nó sắp phá lớp da non mền bắn ra.

Sở Đông Thanh nhìn thấy tinh thần thèm ăn đại chấn, bất quá vẫn gắp cho Đông Phương Bất Bại một cái bánh bao trước, sau đó mới gắp cho mình một cái.

Từ sau khi ở cùng một chỗ với Sở Đông Thanh, Đông Phương Bất Bại thời thời khắc khắc đều cảm thấy bản thân được che chở đầy đủ. Sở Đông Thanh luôn lơ đãng làm một vài việc nhỏ khiến y cảm động không thôi, Buổi tối sẽ giúp y đắp chăn mền, ăn cơm sẽ múc cho y trước, lúc hai người kích tình còn lo lắng mình có bị lạnh hay không.

Đông Phương Bất Bại ngồi đối diện nhìn Sở Đông Thanh, ánh mắt phức tạp mở miệng: "Thanh, ngươi cứ như vậy sẽ đem ta chiều hư."

Sở Đông Thanh kẹp lấy một bái bánh bao, nửa ngày mới cười nói: "Ta chính là muốn làm hư ngươi a, như vậy chẳng phải ngươi chỉ có thể ở lại bên cạnh ta sao?"

Đông Phương Bất Bại không nói gì, cuồi đầu ăn bánh bao, trong lòng thầm nghĩ: Kỳ thật dù Thanh không đem ta để trong lòng, ta cũng sẽ không ly khai ngươi a!

Bánh bao ngạch cua này quả nhiên danh bất hư truyền, Sở Đông Thanh ăn hoài không ngán, nhiều mà không dầu, hương vị ngon. Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh ăn cao hứng, quyết định khi trở về phải học cách làm, làm cho hắn ăn hết bánh bao do mình làm. Vừa nghĩ đến chuyện Sở Đông Thanh có thể ăn thức ăn do mình chế tác, môi Đông Phương Bất Bại liền nhịn không được tươi cười.

Vừa đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một âm thanh như hoàng oanh hót: "Tiểu Lâm Tử, ngươi nhanh một chút a, ta nghe nói bánh bao cửa hàng này là tuyệt nhất." Người tới là một thiếu nữ, môi hồng như máu, ngữ khí tươi cười thản nhiên, mi mục như vẽ, sáng mắt lưu chuyển, đôi mắt to lộ ra phong thái động lòng người, da thịt như tuyết, tuổi cũng không lơn, nhưng chính nét trẻ con kia lại phá lệ hấp dẫn người.

"Đã biết, sư tỷ." Thiếu niên bên cạnh khuôn mặt thanh dật tuấn tú, thân như ngọc thụ, văn nhã thanh tú, thật sự là một giai công tử trong thời đại hỗn loạn đen tối này!

Người trong điếm đều im lặng nghĩ: Xứng đôi, thật sự là xứng đôi, đây mới thật sự là Kim Đồng Ngọc Nữ a!

Sở Đông Thanh nghe thấy ba chữ 'Tiểu Lâm Tử', bánh bao đưa đến bên miệng thiếu chút nữa chấn kinh mà rơi xuống.

Sẽ không trùng hợp như vậy a?

Tiểu Lâm Tử? Sư tỷ?!

Sở Đông Thanh vội vàng quay đầu nhìn nhìn, tuy không biết rõ bộ dạng Nhạc Linh San cùng Lâm Bình Chi đến tột cùng trông như thế nào. Nhưng dựa vào cách xưng hô cùng dung mạo không tầm thường, mười phần chính là hai người này.

Đông Phương Bất Bại thấy tầm mắt Sở Đông Thanh vẫn một mực dừng ở hai người kia, lông mày chau nhẹ: "Thanh, hai người kia có vấn đề gì sao?"

Sở Đông Thanh cười: "Không có gì." Coi như là có gì, cũng không phải là chuyện của hắn. Chỉ có điều, hắn cảm thấy thật sự không đáng cho Lệnh Hồ Xung, chính mình vì cứu sư muội yêu mếm cùng sư phụ kính trọng, kết quả hai người một di tình biệt luyến, một lại ra vẻ đạo mạo, cuối cùng còn trục xuất hắn ra khỏi sư môn. Cũng không biết Lệnh Hồ Xung chết đi, còn có ai vì hắn mà thương tâm khổ sở.

Đem tầm mắt thu hồi, Sở Đông Thanh rót rượu cho mình cùng Đông Phương Bất Bại. Hắn không muốn chọc tới mấy người phái Hoa Sơn này nữa, cũng hy vọng Nhạc Linh San cũng có thể không chú ý tới hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip