Chương 41: không được tự nhiên
Đông Phương Bất bại nhìn Sở Đông Thanh chắp tay đứng dưới cây hoa anh đào, cánh hoa mỹ lệ lả tả bay khắp trời, khóe môi câu lên tiếu dung, vội vàng đi qua gọi 'Thanh'. Ai ngờ y đi một bước, Sở Đông Thanh liền cách xa y một bước. Thời điểm Đông Phương Bất Bại cố sức đuổi theo, Sở Đông Thanh đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang, cứ như vậy biến mất trước mặt y.......
"Không muốn!" Đông Phương Bất Bại hét to một tiếng: "Ngươi đã nói chúng ta cả đời nắm tay nhau, sẽ không bỏ rơi ta...."
"Đông Phương, Đông Phương, mau tỉnh lại." Sở Đông Thanh nhìn người bên cạnh mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, vội nàng lay nhẹ thân thể y.
"Không muốn, không muốn......." Đông Phương Bất Bại ngủ cực kỳ bất an, cuối cùng lại đột nhiên ngồi bật dậy, thiếu chút nữa đập vào trán Sở Đông Thanh.
Sở Đông Thanh thở phào một cái, may mắn hắn tránh nhanh nếu không hiện giờ hai người đã đầu rơi máu chảy.
Đông Phương Bất Bại thở hổn hển mấy hơi, sau đó vội vàng tìm kiếm thân ảnh Sở Đông Thanh, nhìn thấy hắn ở ngay bên cạnh, thân thể lúc này mới thả lỏng.
Sở Đông Thanh thương tiếc lau mồ hôi trên thái dương cho Đông Phương Bất Bại, ân cần hỏi: "Gặp ác mộng sao?"
Đông Phương Bất Bại thuận thế tựa vào ngực hắn, không có trả lời, chỉ im lặng cảm nhận thiệt độ từ cơ thể Sở Đông Thanh truyền đến.
Sở Đông Thanh cũng không nói nữa, vuốt ve tóc Đông Phương: "Đông Phương, ta cho ngươi biết lai lịch thật sự của mình không phải muốn ngươi lo lắng. Ta luôn cho rằng giữa phu thê phải thắng thắng thành khẩn đối đãi với nhau mới có thể lâu dài. Ta đã chịu nói cho ngươi mọi chuyện, cho dù có phải liều chết, ta cũng sẽ ở lại bên cạnh ngươi."
Cảm xúc bi thương của Đông Phương Bất Bại lập tức được trung hòa, đầu lông mày nhướng lên, mang theo sát khí nồng đậm: "Ai dám giết ngươi?! Ta liền khiến hắn không được siêu sinh!"
Sở Đông Thanh 'phốc xuy' cười một tiếng, trạng thái này mới xứng đáng là Đông Phương Bất Bại.
.........
Vì đã đem mọi chuyện nói rõ nên Sở Đông Thanh cũng đơn giản không dấu diếm, trực tiếp nói cho Đông Phương Bất Bại biết thân thể mình có chút mất khống chế. Sở Đông Thanh đã tỏ rõ với Đông Phương Bất Bại rằng hắn sẽ không rời khỏi y, cho nên vấn đề y quan tâm nhất cũng liền buông xuống.
"Bất quá?" Đông Phương Bất Bại nhíu mi: "Thận thể không thể khống chế, chuyện này có chút không hợp lẽ thường, cho dù là tẩu hỏa nhập ma cũng chỉ mất đi thần trí mà thôi."
Sở Đông Thanh thở dài: "Ta chuẩn bị tìm Bình Nhất Chỉ đến kiểm tra thân thể."
Đông Phương Bất bại gật gật đầu: "Như vậy cũng tốt."
Tuy là nói vậy, nhưng nội tâm Đông Phương Bất Bại lại ẩn ẩn lo lắng.........
Hai ngày này Sở Đông Thanh luôn đụng phải Lục Dung, trên đường đến chếch điện, trên đường trở về, trên đường ngắm hoa, hơn nữa mỗi lần đều là dùng thủ đoạn cực kỳ vụng về, mỗi lần đều nói cùng một câu 'Sở công tử, thật trùng hợp a.'
Buổi tối, sau khi Sở Đông Thanh chỉnh lý sổ sách xong từ chếch điện bước ra quả nhiên lại thấy Lục Dung.
Tục ngữ nói, không thể nhịn được thì đừng nhịn nữa!
Sở Đông Thanh ngay lúc Lục Dung định mở miệng liền chặn trước một bước: "Thời gian này thật sự trùng hợp a, Lục Dung cô nương."
Lục Dung trầm thấp cười vài tiếng, thanh âm tựa như hoàng oanh gáy, uyển chuyển động thính. Khuôn mặt vối diễm lệ lúc này càng giống như anh đảo nở rộ, không nhiễm bụi trần lại xinh đẹp động lòng người.
Chỉ tiếc trong mắt Sở Đông Thanh, hoa càng đẹp càng có độc. Đừng nói là thưởng thức, chỉ sợ là một chút thương hương tiếc ngọc hắn cũng làm không được.
"Sở công tử thật sự không hiểu tâm sự của tiểu nữ tử hay sao?"
Sở Đông Thanh cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự cho rằng mình là người của Hướng Vấn Thiên ta liền không dám động đến ngươi có phải không?"
Lục Dung cũng không sinh khí, dạo bước đến gốc liễu bên cạnh, tay cầm một cành liễu rủ xuống, thoáng dùng lực, âm thanh cành cây đứt đoạn liền vang lên. Ngay sau đó, Lục Dung đi đến bên người Sở Đông Thanh, tư thái thướt tha, hai tay cầm lấy cành liễu, tiếu ý doanh doanh: "Công tử nếu có thể đánh bại cành liễu này, Lục Dung liền đáp ứng sau này sẽ không tới quấy rầy công tử nữa."
Sở Đông Thanh híp híp mắt, dùng tay áo đoạt cành liễu trên tay Lục Dung: "Mạc danh kỳ diệu."
.........
Tiến vào hậu viện, Sở Đông Thanh liền trông thấy Đông Phương Bất bại tựa cạnh cửa chờ hắn, chỉ có nương tử nhà mình hảo, không nhiều chuyện như nữ nhân nhà khác.
Sở Đông Thanh vui thích đi qua ôm Đông Phương Bất Bại, hôn một cái thật kêu.
Đông Phương Bất bại vốn cao hứng, đảo mắt liền biến sắc, thoáng đẩy Sở Đông Thanh ra, tự mình trở lại phòng.
Sở Đông Thanh bất đắc dĩ nhúng nhúng vai, hắn lại làm gì khiến nương tử không vui vậy a? Không nghĩ ra, Sở Đông Thanh liền trực tiếp đuổi theo Đông Phương Bất Bại.
"Đông Phương." Sở Đông Thanh rất là chân chó rót cho Đông Phương Bất Bại một ly trà.
Đông Phương Bất bại quét mắt nhìn hắn, cố ý không đụng chung trà kia.
Sở Đông Thanh không có biện pháp đành đi đến phía sau y, hai tay khoát lên vai Đông Phương Bất Bại, giận dữ nói: "Đông Phương, ngươi dù sao cũng nên nói cho ta biết ta đã làm sai chỗ nào, như vậy ta mới có thể sửa a."
Đông Phương Bất bại đứng lên, lạnh lùng nhìn Sở Đông Thanh: "Mùi son phấn."
Sở Đông Thanh sững sờ, này là chuyện gì?!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip