21 | @Du_3875 | Meggy
Tên truyện: Tỏ Tình Ngày Cuối
Tác giả: Dương Thiên Nguyệt Du
Thể loại: oneshot, thanh xuân vườn trường, "dồ man tịch"
Tình trạng: hoàn (đương nhiên ((:)
---
Tớ chỉ muốn nói là cậu có thể không đọc bài review này nữa, thực sự tớ không nghĩ cậu nên đọc đâu vì tớ sợ cậu sẽ bỏ viết luôn ấy. Tớ nhắc trước rồi đấy, nên cậu đừng nói gì tớ hay team khi đọc hết bài này nhé?
Lần đầu tiên tớ văng tục nhiều như thế này khi đọc một tác phẩm, lần đầu tiên da gà da vịt của tớ cứ run lên bần bật khi đọc một tác phẩm không dùng teencode hay Băng - Phong, lần đầu tiên tớ viết bài review mà suýt chửi tục vào trong, và cũng là lần đầu tiên tớ công khai với tác giả của tác phẩm ấy là tớ vừa đọc truyện của họ vừa chửi tục.
Lê Nhã Quyên và Hàn Thiên Phong gặp nhau lần đầu gặp nhau vào ngày Valentie, chàng chuyển đến lớp của nàng, rồi nàng ghen dăm ba lần và lại vài lần nữa thả thính, rồi nàng và chàng đến với nhau rồi không còn gì ngoài happily ever after.
Tớ hoàn toàn tán thành hai tay hai chân rằng đây là tác phẩm của cậu, là cậu viết chứ không phải tớ hay ai khác, cậu thích viết thế nào thì đấy là quyền của cậu, quyền của cậu chứ không phải quyền của tớ, tớ không có quyền phán xét gì cả. Nhưng motif của oneshot này, nếu chỉ được nhận xét bằng hai từ, thì cũ - phi thực tế sẽ là ba từ chắc chắn tớ sẽ chọn.
Cũ ở đâu? Cũ ở nữ chính đè nam chính giữa đường vì nữ chính bị ngã và nam chính đỡ. Cũ ở nữ chính và nam chính được xếp ngồi cạnh nhau. Cũ ở nữ chính yêu nam chính từ cái nhìn đầu tiên và ghen với bất kì bà nữ phụ nào gần gũi với nam chính. Tớ không dám nói nó quen thuộc đâu, nhưng nó thực sự quá xưa rồi, đến mức mà ngay từ cái đoạn cậu viết là nam chính kéo tay nữ chính lại, tớ đã gần như đoán được một nửa cốt truyện rồi. Không có trong teenfic Băng Phong, nhưng ngập tràn trong tất cả các fic 12 chòm sao thanh xuân vườn trường bản cũ. Đọc mà da gà da vịt thi nhau chạy, nước miếng chan hòa, hix hix.
Tớ nói thật nhé, cậu đọc lại oneshot này của cậu mà không thấy nó vi diệu và phi thực tế kinh khủng à? Vì oneshot này có quá nhiều chi tiết và một nửa trong số đó hòan toàn phi thực tế nên tớ sẽ không ghi hết ra đâu, 417 từ rồi nên sẽ chỉ ghi vắn tắt thôi. Không có con mòe nào đần đến mức nói không có chuyện gì với con rắn cái mang mác bạn thân, không có chuyện một đứa học sinh điểm "cỡ trung bình" được chọn đi thi Olympic Toán trong số cả một lớp hơn 40 người, không có chuyện miễn học một tháng tất cả các môn chỉ vì đi thi một cái cuộc thi toán cho dù nó có kinh khủng đến mấy đi chăng nữa, và đương nhiên càng không có thằng nam sinh nào đần đến mức đi tỏ tình bằng băng rôn trước toàn trường có cả hiện trưởng, hiệu phó, giám thị và những ông bà ở sở đâu cậu à! Cậu lấy tên là những địa danh của Việt Nam, của Hà Nội, đọc cái tên Lê Nhã Quyên, tớ cũng nghĩ nó sẽ thuần Việt một chút, nhưng tớ phải hỏi thật, cậu đang viết truyện cổ tích Grim bản hiện đại hay là ngôn tình thanh xuân vườn trường lai giống teenfic thế hả cậu? Nhất là cái đoạn cuối ý, thiếu mỗi chữ happily ever after.
Phải nói thật, tớ đã vừa đọc vừa chửi tục thật đấy, không phải buff, đây là sự thật hoàn toàn. Một phần cũng là vì những yếu tố còn lại, nhưng thực sự cái motif này làm tớ sợ đến mức suýt ném đơn của cậu ra sau 18 đơn tồn kia đấy! Tớ không khen được, an ủi thì chắc chỉ có là cậu đã cố lắm rồi thôi, thực sự, cậu phải đọc thật nhiều tác phẩm khác nữa đi, và cập nhập "tin tức" viết lách hiện nay trên Wattpad nữa chứ thực sự... tớ suýt chút nữa thì xin đổi đơn.
Motif dính với nhân vật, nên nó đương nhiên không tránh nổi chuyện rưa rứa nhau.
Thành thật mà nói, Lê Nhã Quyên là bà nữ chính gan lớn nhất và lố nhất tớ từng đọc trong đám thanh xuân vườn trường. Là chủ nhiệm yêu cầu, nhưng ai nói một học sinh có thể đập bàn gọi "chúng bây" như thế trong giờ của chủ nhiệm? Đứng trước toàn trường, ừ thì cho yêu đấy, nhưng ai dám hôn hít thế kia trước mặt hiệu trưởng? Cáu tớ thông cảm, nhưng đây là nữ chính đã quá cáu rồi nên mới tình nguyện cầm dép phang một cú như thế trong khi biết chắc rằng thằng mình ngày nhớ đêm mong đang đứng bên canh theo dõi đến từng chi tiết? Lạc quan mà nói thì được cái ngây thơ, chứ không thì tớ không thể không nói rằng cô ấy quá làm màu rồi.
Nam chính còn quá hơn một bậc. Cho tớ hỏi, nam chính là thuần việt, trung hay việt trung thế cậu? Hàn Thiên Phong, thực sự làm tớ có chút liên tưởng đến teenfic Băng Phong, không phải mỗi cái tên làm tớ liên tưởng đến đâu, còn cả cái đoạn nam chính nhếch mép khi bị quật xuống nữa, cũng may cậu thoát đúng lúc chứ không thì... Tớ hơi bị phục anh nam chính này đấy, tỏ tình trước bao nhiêu người thế kia, còn ôm hôn người ta, rồi còn đòi ăn, đầu tiên thì là anh chàng gan lớn, tiếp sau lại thành thanh niên đua đòi...
Hình thức của cậu làm tớ suýt đập máy mấy lần đấy. Lần sau nhớ soát lỗi trước khi đăng nhé cậu, lỗi type nhiều lắm; cậu kéo dài giọng thì " -- " hay " ... " là được rồi chứ không cần " ........ " đâu; khi viết truyện số lượng đừng đánh số, luật cơ bản đấy cậu; viết hội thoại thì gạch đầu dòng hoặc dấu ngoặc kép là được rồi chứ không cần cả hai đâu cậu, nhất là kiểu viết dính sát vào nhau như thế; không cần phải phải viết in hoa thế đâu, dù sao người cận cũng có kính mà cậu; style là gì không cần để trong ngoặc đâu cậu ạ. Đó mới là mấy cái tớ nhớ ra thôi chứ thực sự vẫn còn.
Xong hình thức rồi thì đến hành văn thôi.
Tớ thắc mắc về tuổi của cậu đấy, vì thành thật mà nói thì oneshot của cậu gần như không khác gì một bài tự sự lớp sáu cả. Kể kể kể và kể, hội thoại nhiều, tả quần áo, không sao nhưng cái cách cậu viết đấy, cứng ngắc, mất tự nhiên, gò bó, rập khuôn.
Cậu dùng ngôi một, xưng tôi thế kia không ngôi một thì còn là gì nữa. Ngôi một mà motif kiểu thanh xuân vườn trường là chuẩn đét rồi, nhưng nó thực sự không đi được tí nào vào tâm lí nhân vật, lời văn thì mình đang nhìn từ góc nhìn của nhân vật đấy, đang ở trong thế giới tâm trí của nhân vật đấy, mà cái giọng văn của cậu là thế nào kia? Sự tự do phóng khoáng hoàn toàn khi dùng ngôi một đâu? Diễn biến tâm lý và cảm xúc nhân vật của tớ đâu? Cậu thay nó bằng cái gì thế này?
Cách cậu diễn đạt thực sự làm tớ sắp phát điên lên rồi. Tớ nói thật, cậu có biết cách dùng dấu câu không? Một câu mà phải tách ra làm bốn ý, ba ý kia mất chủ ngữ thành ra cụt lủn, dùng dấu chấm cứ ngắc ngắc ngắc đơ hết cả cảm xúc. Thực sự, tớ cũng từng thấy vài tác giả làm như vậy rồi, những tác giả lớn là đằng khác, nhưng nói thật cậu đừng tổn thương gì chứ họ đã là dân chuyên nghiệp rồi, cho dù hợp lại hay tách ra, cách dẫn dắt của họ đều là hoàn hảo, còn cậu, không chuyên nghiệp, hoàn toàn là nghiệp dư, cứ cố theo người ta làm gì, huống hồ cách diễn đạt và giọng văn của cậu còn có cả chục thứ phải sửa!
Vì thực sự bài này đã rất dài rồi mà tớ còn quá nhiều cái để nói nên phần dùng từ chỉ thể bao quát được chung thôi, và nó quá mức hạn hẹp, nhiều chỗ không liên quan chút nào, cậu có thể rà hết đống từ điển việt, chắc sẽ có ích đấy.
Tớ xin lỗi, tớ không nhận xét giọng văn và cách diễn đạt của cậu một cách chi tiết được, tớ không biết nữa, chỉ là có quá nhiều cái phải sửa làm tớ phải bỏ qua phần này nhưng để bao quát phần này thì tớ sẽ dùng bằng điểm, năm điểm hành văn, cậu được một điểm cố gắng và mặt mũi.
Bốn yếu tố thoại, kể, tả và tâm lý của cậu không cân bằng. Kể quá nhiều, nhưng không đi vào đâu. Tả không ít, nhưng toàn mấy cái thứ chả liên quan như quần áo với chả mặt mũi. Tâm lý thì ngoài dăm ba chữ tôi buồn tôi vui tôi đỏ mặt ra thì chả còn gì. Thoại thì cứ trải dài lê tha lê thê, nhưng đọc cứ phải gồng hết cả lên.
Từ nãy đến giờ tớ toàn chê, nên để cậu đỡ đau đến mức bỏ viết thì tớ cũng nên khen một chút chứ nhỉ? Cái tên truyện của cậu, wow, thật sang chảnh và chuyên nghiệp. Thật sự đấy, cái này nó quá quá tốt rồi, cho dù không đúng lắm với nội dung nhưng thực sự không chê vào đâu được, nên tớ sẽ im lặng, không sửa gì cả, nó quá xuất sắc rồi.
Tổng kết lại thì oneshot này thẳng thắn mà nói thì điểm khen không bằng nổi một góc của điểm chê, chân thành khuyên nhủ thì tớ nghĩ cậu nên đi tìm cả một beta-er nữa (đến team chúng tớ ý ahjhj, bạn Jun làm cái này miễn chê luôn), sạn quá mức nhiều, tớ không biết cậu có thể làm tốt hơn hay không, có cải thiện được hay không, cậu mới là người biết rõ nhất, vậy nên cố lên nhé, tớ đợi một ngày nào đó nhắc đến bút danh của cậu, ai cũng phải gật gù.
25/05/2018
03:50.p.m
Meggy cute chu choe hột me lạc lối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip