chương 16

  Thư Hoàn đứng dậy, chậm rãi bước tới, tay chàng nâng cằm tôi lên, chàng nghiến răng:

- Khuôn mặt quá đẹp mà trái tim lại quá tàn nhẫn! Không ngờ tôi thế này mà cũng bị sắc đẹp làm mờ mắt!

Giọng nói chàng như từng nhát dao nhọn ấn vào tim. Nếu tôi không yêu chàng, làm gì tôi lại khổ sở thế này? Quả tim tôi tan nát, nước mắt tràn ra mi, làm mờ mọi hình ảnh trước mắt. Tay chàng càng lúc càng xiết mạnh hơn, cơ hồ cằm dưới của tôi muốn bể ra, nhưng tôi vẫn bất động.

- Để báo thù một người con gái vô tội, cô đã đem tôi ra làm vật thí thân, giỡn với tình yêu thành thật của tôi. Tại sao tôi không sáng mắt ra sớm hơn? Để mãi đến lúc đi vũ trường mới thấy rõ thủ đoạn thâm độc của cổ

Những lời sỉ vả của chàng đã làm tôi không đủ can đảm để biện minh. Nước mắt cứ tuôn tràn ra má. Hoàn vẫn cười khinh bỉ:

- Thôi đừng đổ những giọt nước mắt cá sấu của cô ra nữa, tôi không thể bị lường gạt mãi đâu cô Bình. Nhưng tôi cũng cho cô biết, việc báo thù của cô sẽ được trả một giá đắt, oan oan tương báo mà!

Nói xong như chưa hả giận, chàng còn tát tôi hai cái tóe lửạ Lảo đảo tựa vào vách, tôi không biết làm gì hơn là khóc. Có lẽ phản ứng tiêu cực của tôi làm chàng mềm lòng. Trong bóng tối âm u, tôi cảm giác như có bàn tay của ai sờ lên mặt, tôi mở mắt rạ Hoàn đang đứng trước mặt tôi nước mắt chan hòa. Tôi mím môi, cố gắng cất tiếng nói:

- Anh Hoàn, nếu anh chịu khó xem hết quyển nhật ký, anh sẽ thấy rằng...

Nhưng Hoàn đột nhiên hét to:

- Không! Không! Tôi không cần xem cũng đã thấy bộ mặt thật của cô, lòng dạ lang thú của cộ Không cần! Cô hiểu chưa!

Hoàn xô tôi ra rồi bước đi. Tôi nghe tiếng mẹ gọi tên chàng, rồi nghe tiếng cửa đóng sầm lại. Bước chân chàng đã khiến khoảng cách giữa hai chúng tôi xa thêm. Tôi ngồi bệt xuống đất, vòng tay ngang gối, úp mặt xuống váy... Khoảng trống hư vô bàng bạc.

Mẹ bước vào, hỏi:

- Làm gì thế? Lại cãi nhau nữa à? Làm gì cứ như trẻ con vậy?

Tôi ngẩng đầu lên:

- Lần này thì hết rồi, mẹ đem hết đồ cưới ra đốt hết đi, con không cần đến nó nữạ

Mẹ hoảng hốt cúi xuống vỗ nhẹ lên vai tôi:

- Sao vậy? Đừng trẻ con như vậy con ạ, me nghĩ rằng chỉ hai hôm nữa là chúng con lại làm lành nhau ngaỵ

Tôi buồn bã lắc đầu:

- Không có chuyện đó đâu mẹ, giữa con và Hoàn đã hết rồi. Từ rày xin mẹ đừng nhắc tới tên hắn nữạ

Đừng nhắc tới, nhưng tên chàng sao cứ lảng vảng trong tim tôi. Suốt một tuần dài giam mình trong nhà, tôi đã đốt quyển nhật ký nhưng không làm sao xóa nhòa được ký ức đã hằn sâu trong tâm hồn, trong đầu óc tôi.

 Buổi tối ngồi bên cửa sổ lòng tôi gọi từng chập tên chàng. Nếu theo lời Phương Du nói, quả đất này còn có thánh thần hiện diện thì lòng thành này ắt sẽ động đến lòng chàng khiến chàng đến và sẽ đến. Mỗi lần có tiếng gõ cửa, ảo giác có tiếng gọi êm đềm bên ngoài. Nhiều lúc thật khuya, tôi choàng dậy chạy nhanh ra mở cổng. Biết đâu chàng chẳng tựa lưng bên cột đèn chờ đợi? Nhưng mơ ước nhiều chỉ mang lại thất vọng sâu cay, chàng đã không đến, không lá thư trách phiền. Tim tôi đau như những chiều phủ khói mù sương.


Những đêm dài không ngủ tay gối đầu, nhìn ánh trăng ngoài trời lòng man mác với những trách cứ, tủi thân. Có lẽ Hoàn đau khổ lắm khi đọc những dòng chữ trong nhật ký. Lòng tự cao của chàng làm sao không bị tổn thương, nhưng tại sao chàng không nhẫn nại đọc tiếp đoạn dưới để hiểu rõ những đột biến tình cảm của tôi? Chắc chắn có điều là dù cho Hoàn có xem hết đi nữa, tự ái của chàng vẫn bị xúc phạm, và tình yêu ban đầu vẫn vỡ như thường. Nhiều đêm tôi bâng khuâng tự hỏi, nếu tôi là chàng tôi sẽ xử sự thế nào? Tôi có tha thứ cho người đã sử dụng mình làm con cờ cho ván bài thù nghịch không? Câu trả lời của chính tôi vẫn là: Không! Vì vậy mỗi khi nghĩ đến những câu nói cuối cùng của chàng:

- Cô đã sỉ nhục tôi, nhục này rồi tôi sẽ trả!

- Y Bình! Tôi thù em.

Tôi biết, rằng không còn hy vọng gì để cứu vãn mối tình đã mất! Khoảng cách giữa tình yêu và thù hận chỉ cách nhau trong một gang tấc, chỉ một bước chân lạc là có thể rơi vào lãnh vực khác rồi. Nhưng tôi yêu chàng, tôi vẫn yêu chàng say đắm, chỉ cần nhắm mắt lại là bóng chàng, nụ cười với nét mặt suy tư lại hiện ra rành rành trong đầu tôi. Nỗi đau khổ lan truyền từ quả tim rạn ra tứ chi, tôi bàng hoàng, sợ hãi, mệt mỏi và chán đời. Tôi muốn hét lên, khóc lên cho đến lúc không thành tiếng mới hả dạ

Ăn không được, ngủ không được, không làm được việc gì cả. Mẹ lo lắng cho tôi, người cố gắng hết sức để cho tôi vui ăn ngon miệng, nhưng hoài công. Một hôm mẹ đi phố, lúc về người có vẻ buồn. Tôi vẫn không hỏi vì đối với tôi bây giờ cho dù mặt trời sắp vỡ tung tôi cũng không màng đêm. Tối hôm ấy, người không giữ được nữa, mới thong thả bảo tôi:

- Y Bình, con và Thư Hoàn đã có chuyện gì xảy rả Tại sao sắp cưới nhau rồi mà lại làm cho lủng củng chứ?

Vết thương trong tim bị khơi lại, tôi bực tức:

- Mẹ để mặc con.

Thà là để tôi im lặng chịu dựng, sự nhắc nhở khiến tôi đau xót thêm mà thôi. Mẹ yên lặng một chút, nói:

- Mẹ làm sao bỏ mặc con cho được khi mẹ chỉ có mình con? Thấy con khổ sở mẹ chịu không được...

Tôi vẫn bực:

- Con không khổ gì hết! Mẹ cứ để mặc con, đừng chen vào chuyện chúng con nữa!

Mẹ lấy tấm gương trên đầu giường đưa ra trước mặt tôi:

- Con thử nhìn nhan sắc con xem nó thế nào?

Một khuôn mặt tiều tụy xanh xao, đôi mắt thất thần, mái tóc rối bù. Tôi đâu còn là Y Bình ngày nào nữa. Nước mắt tôi trào ra, chiếc gương trước mặt mờ dần...

Bàn tay mẹ đặt trên vai tôi:

- Y Bình, sáng nay mẹ vừa mới đến nhà Hoàn.

Tôi giật mình ngẩng mặt nhìn lên:

- Sao? Tại sao mẹ đến đó? Mẹ định xin xỏ tình yêu cho con à?

- Y Bình, bản tính cao ngạo của con đã phải chịu thiệt như vậy? Chỉ thiệt bản thân thôi chứ có lợi lộc gì đâu. Có điều tiếc là mẹ đến đấy không gặp Hoàn.

Cơn giận tràn lên cổ:

- Hoàn không thèm tiếp mẹ à? Thế mẹ đến đấy làm gì cho nhục?

- Mẹ thà chịu nhục, nếu sự nhục đó có thể cứu vãn được tình yêu của con, nhưng tiếc là Hoàn không rạ Mẹ hắn nói suốt tuần này hắn không chịu tiếp ai cả. Ban ngày thì nằm vùi trong phòng, tối thì mò đi uống rượu đến gần sáng mới về. Mẹ của Hoàn cũng lo quýnh lên như mẹ. Y Bình! Tụi con đã cãi nhau vì chuyện gì? Con cũng nên dẹp bớt tự ái đến thăm nó xem sao?

- Không! Không thể được, con không thể quỳ lụy Hoàn được! Thôi dẹp chuyện đó sang bên đi, mẹ đừng nhắc đến nữa, mọi chuyện kể đã qua rồi. Nếu mẹ thương con, xin mẹ đừng nhắc tên Hoàn nữa, thà chết chứ không thể cúi đầu trước mặt hắn được, làm thế chỉ tổ hắn lừng thêm.

Mẹ vẫn ôn tồn:

- Y Bình con! Nhiều khi vì một ngộ nhận nào nhỏ mà ta đánh mất hạnh phúc trọn đời. Theo ý mẹ nếu chỉ vì một sự ngộ nhận mà cứ để tự ái lấn lướt thì con rõ ngu thật!

- Mặc con, thà là chịu ngu chứ không thể làm ăn mày.

Tôi bỏ vào phòng riêng, khoanh tròn trong chăn.

Mấy ngày suy nghĩ, tôi thấy lời mẹ cũng có lý. Vả lại sự mong mỏi, nhớ nhung đã đè bẹp sự cao ngạo của tôi. Thế là không suy nghĩ đắn đo gì nữa, tôi viết cho Hoàn một bức thư:

Anh.

Anh có nhớ đã có lần em kể cho anh nghe mối thù của em với đằng kia không? Chính mối thù đó khiến em có ý muốn lợi dụng anh làm một yếu tố để trả thù, nhưng đó chỉ là lúc ban đầu mà thôi.

Anh Hoàn, nếu anh chịu khó suy nghĩ một chút anh sẽ thấy rằng tình cảm em dành cho anh ra sao. Đó là một màn kịch hay lòng thành của em? Nếu không yêu em làm gì em dám nghĩ đến sự ràng buộc chung thân, làm gì em có thể bị ray rứt sầu khổ khi tưởng nhớ? Mười ngày không thấy anh, mười ngày dài đau khổ, em nghĩ chắc anh cũng khổ như em. Em không biết nói gì nữa em xin ngừng bút nơi đây. Có điều em muốn nói cho rõ thêm là bao giờ em cũng yêu anh! Yêu điên cuồng! Tin hay không là quyền của anh!

Chúc anh vui,

Y Bình

Thơ gởi đi rồi tôi lại phập phồng lo sợ. Hoàn sẽ hiểu lầm là tôi đang quỵ lụy để van xin tình yêu. Nhưng cảm giác đó cũng không tồn tại bao lâu. Tôi hy vọng bức thư sẽ mang chàng trở về, tôi tin rằng Hoàn vẫn còn yêu tôi. Chỉ cần chàng trở lại là tôi sẽ dứt bỏ tất cả lòng tự ái vớ vẩn của mình. Tôi yêu chàng và mong mỏi...

Nhưng tôi đã lầm, bức thư như hòn đá rơi vào lòng đại dương. Chàng đã không đến.

Tôi đợi chờ chàng đến... một ngày... hai ngày... ba ngàỵ... Tôi tuyệt vọng! Chàng đã không đến, chàng đã không nghĩ đến tôi, bức thư van lơn gọi mời mà chàng vẫn mù tăm! Đột nhiên tôi thấy giận tôi quá, tại sao lại viết thư chi vậy khi người ta khinh rẻ mình! Hết giận tôi, tôi giận chàng, con người gì mà chai như gỗ đá. Người ta đã hạ mình thế vẫn không xúc động à? Nhưng càng giận bao nhiêu tôi lại càng yêu chàng bấy nhiêu. Giận hờn, nhớ nhung cứ làm cho đầu óc tôi xoay tròn. Trong lúc giận, tôi nguyền rủa, tôi sỉ vả chàng đủ điều. Nhưng khi bình tâm, tôi lại van nài cầu khẩn trời phật mang chàng trở lại với tôi.

o O o

Hảo ghé nhà tôi hai lần nói là cha bảo tôi đến chơi. Gần nửa tháng không đến, bây giờ nhà cửa trông có vẻ khác lạ nhiều. Phòng khách vắng ngắt, cả gian nhà như một nấm mồ vĩ đại. Gặp cha, tôi mới biết là Mộng Bình vì uống liều thuốc phá thai nên suýt toi mạng, bây giờ đang nằm điều trị ở một bệnh viện tự Dì Tuyết và thằng Kiệt đều ở đó để chăm sóc nó. Nghe tin đó tôi chỉ hơi xúc động. Cha đứng ngắm tôi, mắt người thật nhạy.

- Y Bình, con bệnh à?

Tôi biết rằng khuôn mặt xanh xao của tôi thể nào qua được mắt người, nên đáp:

- Vâng, con bệnh đã mấy hôm.

Mắt cha vẫn không rời tôi:

- Giữa con và Hoàn đang có chuyện trục trặc phải không?

Tôi ngẩng đầu lên. Sao cha biết nhỉ

- Dạ đâu có gì đâu?

- Có phải hai đứa con giận nhau phải không?

Tôi dạ nhỏ trong miệng. Cha đã biết rồi thì giấu giếm làm gì?

Tôi nói:

- Dạ không có gì cả, con thấy hai đứa không hợp nhau được nên xa nhau, vậy thôi.

Cha chau mày:

- Y Bình, con đừng ngu, thằng Hoàn khá lắm đấy!

- Hắn khá thì mặc hắn có liên hệ gì tới con đâu? Tụi con dứt khoát nhau rồi, nghe đến tên hắn con không cảm nổi nữa, cha để mặc con!

Cha có vẻ giận:

- Hừ! Tao thương mày mới bảo thế. Nếu thật sự thằng Hoàn sở khanh thì cha sẽ cho nó một bài học ngay!

Tôi đỏ mặt:

- Cha! Con đã bảo để mặc chuyện con cho con lo mà. Chúng con xa nhau là vì con bỏ hắn, con không yêu hắn nữa, cha can thiệp vào làm gì?

Cha nheo mắt cầm dọc tẩu chỉ vào mặt tôi:

- Con bỏ nó à? Vậy thì con ngu, con khùng lắm! Con không có mắt nhìn người!

Bỗng nhiên tôi bực mình:

- Mặc con! Cha xem hắn là vàng ngọc, nhưng với con, con thấy hắn không đáng một xụ

Quay lưng lại tôi định bỏ về, cha gọi giật lại. Tôi đứng lại, cha hỏi:

- Con cần tiền xài không?

Vâng, tôi đang cần tiền đấy! Tôi gật đầu, cha mở tủ lấy ra một xấp bạc:

- Con đem tiền này về mua cái gì bổ bổ ăn cho khỏe. May thêm hai bộ áo mới mặc, con gái mà lôi thôi thế này xem chẳng đặng tí nào cả.

Tôi lấy tiền yên lặng đi ra cửa. Khi ra khỏi cổng, tôi mới sực nhớ tới Như Bình. Đúng ra nên vào phòng nó ngồi chơi một tí. Lỡ rồi, thôi mặc.

Về đến nhà, những câu nói của cha làm tôi buồn thêm. Hà Thư Hoàn người tôi yêu bây giờ đã xa tôi không hẹn ngày về. Anh Hoàn! Tôi yêu anh, nhưng cũng thù anh!

Tối hôm ấy, mở tập nhật ký ra ( quyển mới mua, quyển cũ tôi đã đốt ra tro) tôi viết vào những sự quyết tâm cho cuộc đời mới:

"Tất cả những gì của quá khứ phải cho nó vào quá khứ. Y Bình, bao giờ cũng là đứa con gái cương quyết và thẳng thắn, không một quyền lực nào có thể lay chuyển tìm ra được. Vì vậy, kể từ giờ phút này, ta sẽ không khóc và không đau khổ nữa".

Bắt đầu từ hôm nay, Thư Hoàn là quá khứ sẽ phai tàn trong tim ta, cứ kể như là một giấc mộng đêm xuân đã trôi qua rồi thì tiếc nuối làm chi nữa.

Cái gì đã mất thì không còn trở lạị Trước khi biết Hoàn ta đã sống thì bây giờ có mất Hoàn đi, không lẽ ta lại chết hay sao?

Bàn tay tôi run rẩy, tôi không thể viết tiếp được nữa. Mắt tôi nhòa với những giọt lệ quanh mị Buông viết xuống, tôi gục đầu lên bàn, gào lớn:


- Anh Hoàn! Anh Hoàn!  


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip