15
Tối hôm đó.
Có tiếng gõ cửa cậu nghĩ là anh về nên đi ra mở cửa nhưng người đứng đó lại là Hạ Nhi chứ không phải Đỗ Hải Đăng. Bên cạnh cô ấy còn có vali đồ.
*Tôi có thể vào trong được không*
*Cô vào đi*
Hạ Nhi kéo vali vào nhà, còn cậu đóng cửa lại. Quay qua thì thấy Hạ Nhi đang đi lại quan sát mọi thứ trong nhà.
*Cậu là chồng nhỏ của anh ấy sao*
*Cô hỏi có chuyện gì sao?*
*Tôi chỉ muốn xin cậu ở nhờ vài hôm, tại mới về nước nên tôi chưa tìm được nhà*
*Nếu không tiện thì tôi ra khách sạn cũng được*
*Vậy cô cứ ở tạm vài hôm đi*
*Cậu tên gì?*
*Huỳnh Hoàng Hùng*
Sau một hồi nói chuyện, Hạ Nhi vào làm bữa tối phụ cậu. Cậu nghĩ Hạ Nhi rất dễ gần, là một người dịu dàng, hiểu chuyện, ngoài ra hai người họ còn có rất nhiều điểm chung nên nói mãi cũng thấy không hết.
Đồ ăn làm vừa xong thì anh cũng vừa về. Thấy Hạ Nhi ở nhà anh có chút khó chịu nhìn cậu.
*Cô ấy nói muốn ở tạm vài ngày để tìm nhà nên em mới...*
*Thôi được rồi, nhưng đừng gây phiền phức gì là được*
*Anh yên tâm, em sẽ không gây phiền phức gì đâu* Hạ Nhi nói.
*Anh lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm em với Hạ Nhi làm xong rồi*
Anh đi thẳng lên lầu tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Trên bàn ăn, cậu cảm thấy có chút ngột ngạt nên mở lời bắt chuyện.
*ờm, về đây cô có dự tính gì chưa?*
*Tôi cũng chưa biết nữa*
Anh gắp thức ăn bỏ vào chén cậu.
*Ăn nhiều vào, lỡ gió mà thổi mạnh tôi không biết đi đâu tìm em*
Từ lúc ngồi vào bàn ăn tới giờ anh không thèm hỏi Hạ Nhi một câu, chỉ quan tâm đến Hoàng Hùng làm Hạ Nhi có chút tủi thân.
Ăn uống xong, anh đi thẳng lên phòng, Hạ Nhi ở lại dọn phụ mọi người.
*Thôi cô ra xem tivi đi để tôi dọn được rồi *
*Aiss, sao xưng hô xa lạ quá vậy hay em gọi tôi là chị Nhi đi dù gì tôi cũng lớn hơn em mà*
*Vậy được không?
*Xời cứ gọi đi, đừng có ngại. Vậy em dọn phụ chị nha chị ra gọt trái cây*
*Vâng*
Cậu rửa bát xong thì Hạ Nhi vẫn cặm cụi gọt trái cây cậu đi lại phụ.
*Để em phụ chị một tay*
Cậu đưa tay ra ngỏ ý muốn Hạ Nhi đưa dao cho mình.
*Thôi để chị làm cho*
*Để em làm...*
*A*
Hạ Nhi kêu lên, lúc nói chuyện với Hoàng Hùng vô ý để con dao cứa vào bàn tay một vết dài, đúng lúc đó Đỗ Hải Đăng đi xuống, thấy trên tay Hạ Nhi đang chảy máu Hoàng Hùng lại đứng đó anh chạy lại xô cậu ra lo lắng hỏi Hạ Nhi.
*Hạ Nhi, tay em sao vậy, sao lại chảy máu*
*Em....*
*Hùng tại sao em lại làm vậy hả?*
*Em làm gì?*
*Cô ấy dù gì cũng là người quen của anh, em làm vậy là có ý gì, cô ấy đã làm gì em HẢ?
*Em không có*
Mặc cho cậu có nói thế nào anh cũng không quan tâm, còn không cho cậu cơ hội để nói. Cậu biết cho dù có giải thích anh cũng không tin nên cũng không muốn nói nữa.
Anh không quan tâm đến cậu, đưa Hạ Nhi ra ngoài băng bó. Mọi người nãy giờ đã chứng kiến hết, lúc anh đi mới đến an ủi cậu nhưng cậu nói không sao rồi bỏ lên lầu.
Trên phòng cậu đi vào nhà tắm xả nước vào rồi ngâm mình trong đó. Đầu cậu dựa vào thành bồn, mắt nhắm lại suy nghĩ về mọi thứ. Có lẽ mãi suy nghĩ lại ngâm mình trong nước để thư giãn nên cậu ngủ quên lúc nào không hay. Chỉ biết cậu ngủ một giấc khá dài.
Lơ mơ mở mắt dậy cậu thấy mình vẫn còn trong nhà tắm, có lẽ vì ở trong nước quá lâu nên da tay có chút nhẫn lại. Cậu bám vào thành bồn cố gắng đứng dậy thì đầu óc quay cuồng, tay cậu ôm đầu, hai mắt nhấn nghiền cho qua cơn đau. Cậu thay đồ xong thì bước ra
giường ngủ tiếp.
Hôm sau.
Cậu thức dậy như mọi hôm, nhưng hôm nay cậu lại thấy mệt mỏi, tay chân rã rời, đầu rất đau,cổ họng khô rát. Bỏ qua sự khó chịu trong cơ thể cậu vào vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp phụ mọi người làm bữa sáng.
*Gem à, con không khỏe sao, sao nhìn sắc mặt con kém vậy*
*Dạ con không sao ạ, chắc tại trời nóng thôi ạ*
*Con lên phòng nghỉ đi, ở đây có ta và mọi người rồi*
Cậu vẫn từ chối và vào phụ mọi người, cậu không muốn ăn không ngồi rồi, càng không muốn ai nhìn thấy mặt yếu của mình, sau này cậu kiếm được việc làm nhất định sẽ không phụ thuộc vào bất kỳ ai nữa.
Nấu xong, cậu lên phòng rồi đi ra ngoài, quản gia có hỏi nhưng cậu chỉ nói đi chơi cùng bạn rồi đi luôn.
Lát sau, Hạ Nhi và Đỗ Hải Đăng mới xuống nhà, anh có hỏi cậu, bà quản gia nói cậu ra ngoài chơi cùng bạn.
*Gây họa cho người khác xong lại bỏ đi chơi sao* Anh trầm mặt nói.
*Thật ra cậu ấy không cố ý làm em bị thương*
*Đừng biện minh cho cậu ta*
Nghe anh nói như vậy cô có chút vui vì nghĩ anh vẫn còn quan tâm đến mình, cưới Huỳnh Hoàng Hùng cũng chỉ để chọc tức cô.
Hai người đi vào ăn bữa sáng, cậu ghé qua một tiệm hoa mua một bó hoa cúc trắng sau đó đi ra thăm mẹ cậu.
Đặt bó hoa xuống cậu đứng nhìn vào bức ảnh một hồi, không khí xung quanh rất im lặng chỉ nghe tiếng gió thổi nhẹ bên tai.
*Mẹ à, con lại tới thăm mẹ đây, con nhớ mẹ lắm, mẹ bỏ con đi đã 12 năm rồi đó*
Cậu nói trong nỗi u sầu, cậu cố kiềm không cho nước mắt rơi xuống, cậu không muốn mẹ nhìn thấy mình yếu đuổi.
Cậu ngồi xuống cạnh phần mộ mẹ mà tâm sự một lát sau đó rời đi. Cậu ghé qua nhà ba mình. Thấy cậu về, ông rất vui chạy lại ôm cậu vào lòng, hỏi rất nhiều thứ quan tâm cậu hơn. Cậu rất vui, vì lâu lắm rồi cậu mới cảm nhận được cái ôm này. Cũng lâu lắm rồi cậu mới về đây, ở đây tuy không bằng nhà của Hải Đăng nhưng cậu cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cậu ở lại đến tối, chưa có ý định về nhưng nhận được điện thoại của quản gia nói có việc gấp nên cậu đành tạm biệt ra rồi bắt xe về.
Tới nơi cậu thấy trong nhà không bật đèn, mở cửa bước vào bật điện lên thì thấy tất cả người làm trong nhà đang run rẩy quỳ dưới đất, anh ngồi ở sofa, đứng sau là Hạ Nhi với nụ cười khó đoán đang nhìn cậu.
Chưa hiểu chuyện gì thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
*Ai đã mở cửa cho cậu ta*
Tất cả mọi người đều im lặng không ai dám mở miệng.
*NÓI *
*Là tôi tự mở* Cậu đi vào.
*Cũng gan quá nhỉ? Cả ngày nay cậu đi đâu*
*Liên quan đến anh?
Anh đứng dậy bước đến chỗ cậu nâng cằm cậu lên.
*Đừng nói với tôi bằng cái giọng đó*
*Pằng*
Tiếng súng vang lên, bức tượng ngoài sân đổ xuống, anh quay lại nói với tất cả mọi người.
*Lần sau ai dám mở cửa cho cậu ấy thì hậu quả sẽ như bức tượng kia*
Nói rồi anh kéo cậu lên phòng làm chuyện đồi bại với
cậu mặc cậu có kháng cự thế nào. Anh không quan tâm đến sự đau đớn của cậu mà cứ thỏa mãn thú tính của mình đến lúc cậu ngất đi anh vẫn không tha.
Hạ Nhi ở dưới tức giận nghiến răng chửi của cậu.
*Khốn khiếp! Huỳnh Hoàng Hùng cậu mãi mãi là kẻ thay thế của tôi không hơn không kém*
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip