1.Caffe sữa ; Lần đầu gặp mặt.
Mùa thu năm 2016. Hà Nội
Trường THPT Nguyễn Huệ
Chiếc cổng trường, sau một mùa hè dài in dấu bao kỉ niệm của các thế hệ học trò, nay lại mở rộng cánh cửa chào đón những gương mặt tươi trẻ, sẵn sàng cho một hành trình mới.
"Cuối cùng vẫn phải đi học haz..."
Cây bàng trước cổng trường, chứng kiến bao mùa hoa nở rộ, nay lại cao lớn hơn bao giờ hết, như một người bạn già cùng lớp học trò lớn lên. Tán cây xanh um, che bóng mát một góc sân trường, nơi chàng trai mười bảy tuổi đang mơ màng ngắm nhìn bầu trời.
Sân trường chỉ lác đác vài người vì tiếng trống cũng đã vang lên mấy hồi. Cái tên đứng như trời trồng kia còn đứng ung dung như thế nữa không khéo lại vác cặp đi về.
Lớp 11B
Mấy cái bàn bị đàn anh đàn chị lớp trên bôi bẩn cũng được nhà trường thay mới tất cả. Chiếc bảng đen to cũng được sửa sang lại mới toanh, nhưng chỉ duy nhất một thứ không thay đổi... đó là mấy thằng này.
"Ê ê ê! Thằng Đăng tới rồi, chúng mày!"
Đứa mồm to nhất vừa rồi là Phạm Anh Quân (Quân A.P), thằng bạn thân từ cấp 1 của tôi. Tuy chúng tôi chơi thân thật nhưng tính tôi không hiếu động như nó. Ngược lại, nó được giáo viên cũ bầu cho danh hiệu "Người mồm to nhất lớp." Năm ngoái, nó được chỉ định làm Lớp phó Lao động. Tuy nhỏ con nhưng khá được việc.
Nhưng mà bạn tôi còn một thằng nữa.
"Ơn giời, đại ca của chúng em đây rồi!!!"
Thằng này thì chẳng kém gì thằng Quân. Tôi gặp Dương vào năm lớp 6. Ở cái tuổi trẻ trâu đó, tôi đã sai lầm khi làm bạn với nó. Được cái là công tử nhà giàu nên tôi châm chước. Vẻ ngoài cao ráo, đi học thì soi gương gần hết tiết. Tôi biết nó đẹp trai mà, bọn con gái năm nào cũng đòi ngồi cạnh nó.
"Bọn mày đến sớm vậy?" – Tôi cất cặp, ngồi ngay vào bàn dãy hai, thứ tư.
"Cô sắp vào rồi còn sớm gì nữa, mày? Tao với thằng Quân đợi mày lâu vãi, tưởng không đi học chứ!"
"Thật! Tao tưởng mày không đi nên mất toi 20 ngàn ăn sáng cho thằng Dương. Chó thiệt!"
"Cá cược làm gì đổ thừa tao."
Tiếng bước chân rõ mồn một như ai đó sắp vào khiến chúng tôi lật đật quay lại chỗ. Tôi chọn ngay chiếc bàn quen thuộc năm cũ, còn hai đứa bạn thân thì háo hức chiếm lấy hàng ghế đầu, ngay dưới tầm mắt giáo viên. Biết chắc chắn sẽ bị đổi thôi, vì năm trước ba cái mồm chụm lại nói chuyện bị hết lần này đến lần khác đổi chỗ.
Chỗ bên cạnh tôi, tôi dùng để cặp. Không có ý định cho ai ngồi. Tôi chỉ mong là né được mấy bà cô gắt gỏng thôi. Hữu duyên thì gặp ở phòng Đoàn, không thì nguyện cả đời đừng gặp nhau.
Tôi cá năm nay là thầy, vì đâu đó từ xa nghe được tiếng nam nói chuyện rôm rả. Người bước vào hóa ra là thầy Tài – giáo viên thực tập năm ngoái.
"Thầy chưa vào mà thấy lớp ồn thế vậy? Bộ háo hức muốn học lắm rồi đúng không?"
"Không thầyyyyyyy!" – Cả lớp hò reo.
"Không thì im lặng để thầy nói nhé!"
Vì vẻ ngoài đẹp trai như siêu sao điện ảnh của thầy mà gần hết lớp chẳng nói gì nữa. Tôi cùng lũ bạn cũng kết thúc câu chuyện còn dang dở. Đối với tôi thì chả thiết đi học, vì tôi xác định sẽ nối nghiệp bố làm kinh doanh. Éo le là bố vẫn bắt tôi có cái bằng tốt nghiệp và đại học. Vì thế, buộc tôi phải tới trường.Giờ này hôm qua tôi còn đang đánh ván game. Tôi bảo chúng nó ngồi sát vào để che khuất đi tầm nhìn của thầy, thoải mái mà nằm gục xuống bàn ngủ.
"Theo như nhà trường thông báo thì năm nay thầy được bổ nhiệm là giáo viên chủ nhiệm lớp 11B của chúng ta! Thầy là Tuấn Tài, đảm nhiệm bộ môn Toán."
"Ohhhhhhhhhh. Thầy ơi, thầy có người yêu chưa thầyyy!!!" – Đặc sản của bọn con gái lớp tôi.
"Trật tự nào! Không hỏi linh tinh. Ngày đầu nhận lớp nên rất nhiều việc để làm đấy."
Mớ giấy tờ mà thầy đọc sau đó làm tôi nhức hết cả đầu: học phí, phí môi trường, lịch học... Tất cả đều khiến tôi chỉ muốn trốn vào một góc nào đó ngủ một giấc thật sâu. Cái buồn ngủ cứ dần dần kéo tôi đi. Tôi cảm giác như cả thế giới đang quay chậm lại. Tiếng thầy Tài phát ra lúc này chỉ còn là một âm thanh mờ ảo.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của lớp học, đánh thức tôi khỏi giấc mơ. Tôi thoáng ngẩng đầu dậy, xem thử cái quái gì làm mình thức giấc thế! Đôi mắt tôi vẫn còn liu diu, chưa hoàn hồn kịp, để rồi nhìn thấy bóng dáng của một tên học sinh bước vào, dáng vẻ vội vã như ma đuổi.
"Em chào thầy!"
Thầy Tài rời ghế, tỏ ra hơi bối rối trước thằng nhóc đó.
"Em là học sinh lớp nào?"
"Dạ, lớp 11B."
Cả lớp tôi hơi hoang mang. Tôi nghe được một vài tiếng cười khúc khích, sau đó thấy bọn nó truyền tai nhau điều gì khiến tôi khó hiểu. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cửa, một bầu không khí căng thẳng bao trùm. Tiếng cười ấy vừa rõ ràng vừa kỳ lạ, như một tiếng chuông báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra. Tôi cố gắng lắng nghe những lời thì thầm của chúng bạn nhưng không thể nghe rõ, chỉ thấy chúng cười sặc sụa và chỉ chỏ về phía nó.
Tôi vội đập vai thằng Quân hỏi chuyện.
"Này, chuyện gì mà bọn nó cười thế?"
"Uầy, mày không thấy thằng đấy nói giọng Nam à?"
"Chỉ vậy thôi?"
"Ừ. Với nhìn mặt nó khờ khờ, tao nghĩ là đi nhầm lớp. Haha."
Tôi cũng cùng suy nghĩ với Quân, nhưng nó đã bảo là học lớp 11B. Tôi có chút tò mò về nó – một thằng có vẻ ngoài gầy cao, đóng sơ vin rất chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, pha với làn da trắng bóc. Tôi thấy nó đứng đó gần cả phút rồi cũng hơi bối rối, liệu có phải bạn cùng lớp không.
"Em là Huỳnh Hoàng Hùng. Em từ Đồng Nai chuyển lên đây."
"Vậy à? Chắc là cô Linh in danh sách thiếu em mất rồi. Trước hết em vào lớp đi nhé, đợi thầy đi sửa."
"Dạ."
Cả lớp tôi im lặng không một tiếng để lại cậu với vẻ mặt không được thoải mái, cứ đứng rụt rè ở đó mãi. Một đứa trong lớp tôi lên tiếng bảo vào chỗ ngồi, cậu mới lò mò chậm chạp bước vào. Thân hình gầy cứ quanh quẩn mãi vì chưa tìm được chỗ. Tôi cũng mặc kệ, ai ngờ cậu lại nhắm được chỗ của tôi còn trống, cuống quýt tiến tới xin phép.
"Tui ngồi đây được không?"
"Không."
Tôi không giải thích, chỉ nói đúng chữ "Không" cho cậu nghe. Đó giờ tôi chỉ ngồi một mình và chẳng muốn ngồi với ai! Thật ra nếu không có cậu thì chẳng có chuyện thiếu chỗ. Duy nhất chỗ tôi là không được ai ngồi.
Tiếng cười của mấy đứa trong lớp dần rõ hơn. Tôi cố ý kéo ghế sát lại để cậu không thể vào, mặc kệ cậu lúc đó ra sao. Cậu bị tôi gạt một gáo nước lạnh, đứng hình tại chỗ.
"Đăng, mày nhích qua cho bạn mới ngồi đi!" – Hào, lớp trưởng tôi, nói.
Tôi không thèm nghe, chỉ thấy bóng dáng gầy đó ngồi liền xuống đất. Tôi thấy cậu với gương mặt có chút buồn, nhưng không vì thế mà tôi đổi ý. Cả lớp nhìn hai chúng tôi trông buồn cười.
Cậu lật quyển sách ra, cố ý không quan tâm tới những lời thì thầm ở gần. Tôi lén nhìn xuống, chỉ thấy mỗi đỉnh đầu. Cũng có liếc mắt xuống thêm, thì thấy bảng tên trường cũ của cậu:
Huỳnh Hoàng Hùng
Lớp 10/2
Trường THPT Lê Quý Đôn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip