Chương 16

Khi bước ra khỏi ngôi nhà lạnh lẽo từng chứa đựng biết bao kỷ niệm, Hùng chỉ muốn chạy ngay đến bên Đăng. Chỉ có Đăng mới có thể giúp anh cảm thấy nhẹ nhõm giữa những cảm xúc hỗn loạn lúc này. Bước chân của Hùng trở nên vội vã hơn bao giờ hết, từng bước như cố gắng xóa đi những đau đớn mà anh vừa trải qua.

Khi tới trước cửa nhà Đăng, Hùng thấy một bóng hình mờ nhạt đứng tựa vào khung cửa sổ. Đăng trông cô độc và xa xăm, ánh mắt nhìn ra ngoài như đang thả trôi vào khoảng không nào đó. Hùng biết rằng Đăng cũng đang mang một nỗi tủi thân lớn lao, do chính sự nhút nhát của anh mà ra. Anh hiểu rằng mình đã để Đăng chịu đựng biết bao tổn thương chỉ vì sự do dự, vì nỗi sợ phải đối diện với cảm xúc thật của mình.

Không chần chừ thêm, Hùng bước nhanh đến, vòng tay ôm lấy Đăng từ phía sau, siết chặt như thể sợ rằng nếu buông ra, anh sẽ mất cậu mãi mãi. Đăng giật mình, nhưng không hề phản kháng, cậu đứng yên để cảm nhận hơi ấm từ vòng tay của Hùng. Giây phút đó, cả hai không cần lời nói nào, chỉ có những nhịp đập vội vã nhưng tràn đầy cảm xúc. Hùng cảm nhận rõ ràng từng sự thổn thức, những dằn vặt của Đăng – những cảm xúc mà chính anh đã bỏ mặc vì nỗi sợ hãi của mình.

"Anh xin lỗi, Đăng," Hùng khẽ thì thầm, giọng nói lạc đi trong cảm xúc. "Anh không nên để em chịu đựng tất cả những điều này. Chính sự nhát gan của anh đã đẩy cả ba vào một câu chuyện khó xử đến thế."

Đăng quay người lại, ánh mắt cậu chứa đầy nỗi buồn nhưng cũng lấp lánh sự tha thứ. Cậu nhìn Hùng, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên đặt lên má anh, như một lời an ủi, như một sự vỗ về. Đối diện với ánh mắt dịu dàng ấy, Hùng cảm thấy mọi nỗi đau dường như tan biến. Đăng đã luôn ở đó, chờ đợi anh, sẵn sàng dang rộng vòng tay đón nhận, dù cho Hùng đã lạc lối biết bao lần.

"Đăng...," Hùng thì thầm, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh biết rằng, từ giây phút này, anh sẽ không để nỗi sợ và do dự phá hoại hạnh phúc của mình thêm lần nào nữa.

Hai thân ảnh lặng lẽ dính chặt lấy nhau, như thể chỉ cần buông ra một chút thôi, cả hai sẽ lại bị cuốn vào khoảng cách mà họ không bao giờ muốn trải qua nữa. Hùng nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào gò má sưng đỏ của Đăng – vết thương mà Dương đã gây ra trong cơn ghen tuông bộc phát.

"Chắc đau lắm," Hùng khẽ hỏi, ánh mắt anh tràn đầy sự xót xa và ân hận.

Đăng chỉ mỉm cười, ánh mắt cậu dịu dàng và chan chứa sự bao dung. Cậu không trả lời, chỉ nhìn Hùng thật lâu, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc. Có lẽ, đối với Đăng, nỗi đau thể xác không đáng gì so với niềm vui đang tràn ngập trong tim. Cậu đã có được điều mà mình khao khát nhất – Hùng đã thật sự ở đây, đứng bên cạnh cậu, không còn ngần ngại hay rào cản nào giữa họ nữa.

Hùng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể mọi gánh nặng cuối cùng đã được trút bỏ. Anh khẽ kéo Đăng vào một cái ôm thật chặt, cảm nhận hơi ấm và sự bình yên từ người con trai mà anh đã vô tình bỏ lỡ quá lâu. Họ đứng đó, bên nhau, im lặng nhưng thấu hiểu, để những nỗi đau dần tan biến trong vòng tay ấm áp của tình yêu thật sự.

Giây phút này, Hùng biết rằng mình đã tìm được chốn về. Đăng không chỉ là người anh tìm đến để vỗ về, mà còn là người anh muốn bảo vệ, người đã khiến anh nhận ra giá trị thật sự của hạnh phúc. Trong ánh mắt Đăng, Hùng nhìn thấy một tương lai đầy hy vọng, một tương lai mà anh sẽ không để lạc mất thêm lần nào nữa.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hùng và Đăng đứng cạnh nhau, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim đối phương. Sự im lặng bao quanh họ không còn là sự ngăn cách, mà là chất chứa của tất cả những cảm xúc họ đã trải qua, từ nỗi đau cho đến hạnh phúc. Mọi tổn thương và hiểu lầm dường như tan biến trong khoảnh khắc này, khi chỉ còn lại hai người họ và cảm xúc chân thật của cả hai.

Hùng nâng nhẹ khuôn mặt Đăng lên, ngón tay anh lướt nhẹ trên gò má sưng tấy, nơi Dương đã để lại vết thương. Anh cảm nhận rõ ràng từng sự tổn thương mà Đăng đã chịu đựng, chỉ vì anh. Cái nhìn chăm chú của Đăng đáp lại anh, dịu dàng nhưng đầy khát khao. Không cần nói thành lời, cả hai đều hiểu rằng đây là khoảnh khắc mà họ đã chờ đợi từ lâu.

Chậm rãi, Đăng cúi xuống, đôi môi cậu tìm đến Hùng, nhẹ nhàng và trân trọng như thể đang nâng niu một điều gì đó rất quý giá. Nụ hôn của họ bắt đầu bằng sự dịu dàng, nhưng rồi dần trở nên mãnh liệt hơn, như muốn bù đắp lại tất cả khoảng thời gian xa cách, sự dằn vặt, những nỗi đau mà cả hai đã phải chịu đựng.

Đăng kéo anh lại gần hơn, vòng tay siết chặt quanh eo cậu. Hơi ấm của Đăng, sự mềm mại từ vòng tay ấy, khiến Hùng cảm thấy yên bình đến lạ thường. Anh cũng đáp lại cậu, đôi tay cậu luồn qua cổ Đăng, như thể muốn kéo cậu gần hơn, gần đến mức không có khoảng cách nào giữa họ nữa. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai hòa quyện, để cho mọi cảm xúc chảy tràn như dòng nước, không còn ngăn cách, không còn giấu diếm.

Họ cùng nhau tìm đến chiếc giường trong căn phòng nhỏ, nơi mà từng hơi thở, từng nhịp đập của cả hai hòa quyện vào nhau. Từng cử chỉ, từng cái chạm đều được thực hiện với sự trân trọng, như thể họ đang nâng niu từng mảnh cảm xúc của nhau. Hùng nhẹ nhàng hôn lên từng góc nhỏ trên gương mặt Đăng. Hùng cảm thấy trái tim mình tan chảy, như thể mọi đau khổ trước đây đều được xóa nhòa trong vòng tay của Đăng.

Cả hai đắm chìm trong sự hòa quyện giữa yêu thương và khát khao, sự dịu dàng lẫn mãnh liệt tạo nên một bản giao hưởng hoàn hảo của cảm xúc. Không chỉ là sự kết nối của thể xác, mà đó là sự đan xen giữa hai tâm hồn đã tìm thấy nhau, giữa những tâm hồn đã chịu đựng và hiểu rõ nhau hơn ai hết. Đây là khoảnh khắc của sự thăng hoa, của việc buông bỏ mọi tổn thương và cùng nhau xây dựng lại hạnh phúc từ đổ nát.

Giữa không gian tĩnh lặng, họ ôm lấy nhau, cả hai đều hiểu rằng đây là khởi đầu mới, là một chương khác trong cuộc sống của họ, nơi không còn sự dối trá, không còn tổn thương, chỉ còn tình yêu chân thật mà cả hai đã tìm thấy sau bao sóng gió.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip