Chương 19
"Em không biết anh có thật sự yêu em hay không, nhưng nếu anh muốn, chúng ta có thể thử." Kiều nói, giọng điệu đầy quyến rũ nhưng cũng thấm đẫm sự châm biếm. "Chỉ là, em không chắc mình có thể đáp ứng mong đợi của anh."
Dương, không hề nhận ra điều gì bất thường trong giọng nói của Kiều, cảm thấy hài lòng với câu trả lời của cậu. "Mình có thể tìm hiểu nhau hơn," Dương nói, mỉm cười. Cậu không biết rằng chính sự đồng ý của mình sẽ đẩy cậu vào một trò chơi mà Kiều đã sắp đặt sẵn.
Thời gian trôi qua, Kiều luôn dành cho Dương những khoảnh khắc ấm áp, những lời nói ngọt ngào, khiến Dương cảm thấy như đang bay bổng trong một giấc mơ. Nhưng sau mỗi lần như vậy, Kiều lại lặng lẽ nhếch mép cười, trong lòng tự nhủ rằng kế hoạch của mình đang tiến triển theo đúng hướng.
Dần dần, Dương hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc của mình, quên đi những nỗi đau mà cậu đã gây ra cho Hùng. Cậu thậm chí không nhận ra rằng Kiều đang dần tạo ra một vết nứt trong trái tim mình, một cách từ từ, như chính cậu đã làm với Hùng trước đây.
Cuối cùng, Kiều đã đạt được mục đích của mình. Mỗi khi Dương mỉm cười, trong lòng cậu đều cảm thấy hài lòng hơn khi nghĩ đến sự đau khổ mà Dương sẽ phải trải qua. Kiều không chỉ muốn Dương hiểu nỗi đau mà Hùng đã phải chịu đựng, mà còn muốn Dương phải sống trong sự hối hận và cô đơn, như một bài học cho những gì cậu đã gây ra.
Sau hôm đó, mối quan hệ giữa Kiều và Dương chính thức bắt đầu, và cả hai như đang đứng trên hai con đường khác nhau nhưng lại cùng nhau đi về một đích đến. Đối với Kiều, đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch trả thù đầy tỉ mỉ; còn đối với Dương, Kiều như một vị cứu tinh, một ánh sáng le lói trong khoảng thời gian tăm tối.
Dương đã trải qua quá nhiều đau khổ, và Kiều đến như một cơn gió mới, mang theo sự ấm áp mà cậu khao khát. Trong mắt Dương, Kiều là tất cả những gì cậu cần, một người đồng hành sẵn sàng sẻ chia mọi nỗi buồn. Kiều bắt đầu qua ở với Dương, dần dần thay thế vị trí mà Hùng từng nắm giữ.
Ngôi nhà, nơi từng đầy kỷ niệm của Hùng và Dương, giờ đây biến đổi hoàn toàn. Dương đã thay đổi mọi thứ — từ màu sơn tường, cách bài trí nội thất cho đến việc bố trí lại mọi thứ sao cho không còn chút dấu vết nào của quá khứ. Cậu nghĩ rằng bằng cách này, không chỉ tôn trọng Hùng mà còn để giúp mình và Kiều có một khởi đầu mới.
Tuy nhiên, với Kiều, những thay đổi này lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Cậu cảm thấy như Dương đang phủi bỏ quá khứ, không chỉ với Hùng mà còn với cả tình yêu đã từng tồn tại. Mỗi góc cạnh của ngôi nhà đều gợi nhớ về Hùng — những kỷ niệm đẹp, những giây phút hạnh phúc mà Dương đã có với người anh họ của Kiều. Nhưng giờ đây, những ký ức ấy như bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian, thay vào đó là những biểu tượng mới của một tình yêu chưa hề có.
Kiều biết rõ rằng, mặc dù Dương đang cố gắng xây dựng một cuộc sống mới, nhưng cậu không thể để Dương thoát khỏi quá khứ dễ dàng như vậy. Một phần trong kế hoạch của Kiều là làm cho Dương phải đối diện với những gì mình đã gây ra. Cậu không muốn Dương chỉ đơn thuần tìm thấy sự an ủi trong tình yêu mới mà không hề cảm thấy hối hận về những lỗi lầm của mình.
Mỗi ngày trôi qua, Kiều càng gắn bó hơn với Dương, nhưng trong lòng luôn cất giấu một âm mưu. Cậu thường nhìn Dương với ánh mắt đầy cảm thông, nhưng cũng không thiếu sự lạnh lùng, như thể đang chờ đợi một thời điểm để Dương phải trả giá cho những gì đã gây ra cho Hùng.
Và trong sự bình yên giả tạo ấy, Kiều âm thầm chuẩn bị cho một cú sốc lớn — một cách để cho Dương hiểu rằng không phải mọi chuyện đều có thể quên lãng, và cái giá phải trả cho những lỗi lầm là rất đắt. Dương sẽ sớm phải đối diện với nỗi đau mà cậu đã gây ra cho Hùng, và Kiều sẽ là người thực hiện điều đó một cách từ từ, nhưng đầy chắc chắn.
Hôm nay là kỷ niệm năm thứ ba mà Dương và Hùng quen nhau. Dù không còn bên nhau, nhưng ngày này vẫn mang lại cho Dương một nỗi đau khó phai. Cậu cảm thấy như cả thế giới đang chìm vào im lặng, và sự trầm lắng này dường như còn đặc biệt hơn mọi ngày. Kiều ngồi bên cạnh, nhận thấy sự khác thường trong tâm trạng của Dương, không khỏi thắc mắc.
"Anh sao vậy? Hôm nay nhìn anh có vẻ không vui," Kiều hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. Câu hỏi của Kiều như một mũi dao chạm vào trái tim Dương, nhưng cậu không thể mở lòng ra được.
"Anh ổn," Dương đáp, nhưng giọng cậu lại trầm ngâm và lạnh lùng.
Cậu không thể thổ lộ rằng hôm nay là kỷ niệm ba năm với người yêu cũ, một kỷ niệm mà giờ đây chỉ mang lại sự nuối tiếc. Cậu nuốt từng ly bia, để quên đi những ký ức đau thương đang quay cuồng trong đầu.
Trong khi Kiều chăm chú theo dõi Dương, cậu cảm nhận được sự tĩnh lặng từ người bạn bên cạnh, và cơn sóng trong lòng Dương vẫn không ngừng dâng lên. Mỗi ngụm bia lại như một mũi dao cắt vào những kỷ niệm, hình ảnh Hùng lại hiện lên rõ nét — nụ cười, ánh mắt ấm áp và cả những lúc họ cùng nhau chia sẻ những giấc mơ.
"Anh có muốn đi đâu đó không? Chúng ta có thể làm gì đó vui vẻ hơn," Kiều đề nghị, cố gắng kéo Dương ra khỏi những suy nghĩ u ám.
Dương lắc đầu, "Không cần đâu, em đừng lo. Chỉ là... hôm nay là một ngày đặc biệt đối với anh." Cậu không muốn làm Kiều phải lo lắng hay cảm thấy tồi tệ. Kiều có thể là người mà cậu tìm kiếm để chữa lành, nhưng nỗi đau từ quá khứ vẫn như một vết thương hở, chưa thể lành lặn.
Thấy Dương vẫn ngồi trầm ngâm, Kiều không biết nên làm gì để giúp. Cậu chỉ có thể quan sát và cảm nhận nỗi buồn sâu thẳm trong lòng Dương đang trải qua mà thấy sảng khoái vô cùng. Trong thâm tâm, Kiều tự hỏi liệu Dương có thật sự đã quên Hùng hay không, hay chỉ là cậu đang cố gắng để che giấu những cảm xúc đó bằng cách lấp đầy khoảng trống bằng một tình yêu mới. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa Dương vẫn xứng đáng nhận lấy toàn bộ đắng cay trong cuộc đời, đây chính là sự trừng phạt cho 1 tên không biết trân trọng người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip