Chương 21
Dương tỉnh dậy, ánh mắt chưa kịp thích nghi với ánh sáng buổi sáng dịu nhẹ nhưng đã nhận ra ánh nhìn của Kiều đang chăm chú quan sát mình. Trong lòng Dương dấy lên niềm vui nhẹ nhõm, một cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy Kiều vẫn bên cạnh. Đối với Dương, đây là khởi đầu mới sau những lầm lỗi trong quá khứ. Ánh mắt Kiều khiến Dương nghĩ đến một tình yêu đang đơm hoa kết trái, nhưng cậu đâu biết rằng đằng sau đó, ánh nhìn của Kiều mang trong mình một sự quyết tâm cho kế hoạch mà cậu đã ấp ủ từ lâu.
Dương đón nhận sự hiện diện của Kiều với tất cả niềm tin. Đối với cậu, Kiều là người đã kéo mình ra khỏi vực thẳm sau khi chia tay Hùng. Sự ân cần và lặng lẽ của Kiều dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống mới của Dương. Những đêm cậu trằn trọc vì day dứt và nuối tiếc, chỉ có Kiều lặng lẽ bên cạnh. Dương thấy mình như được cứu vớt, và tự hứa sẽ trân trọng mối tình này, sẽ không lặp lại sai lầm khi xưa – sai lầm đã khiến Hùng ra đi.
Trong lúc này, trái tim Dương ngập tràn quyết tâm. Lần này, cậu sẽ yêu hết mình, không để Kiều phải chịu đau khổ hay tổn thương. Cậu tự hứa sẽ dành mọi điều tốt đẹp nhất cho Kiều, sẽ yêu thương và bảo vệ cậu. Nhưng Dương không hay biết rằng tình cảm mà Kiều dành cho mình không hề thuần khiết. Đối với Kiều, mỗi khoảnh khắc bên cạnh Dương là từng bước đi trong kế hoạch trả thù. Kiều chưa bao giờ quên giọt nước mắt đau khổ mà Hùng phải chịu đựng, người anh họ mà cậu yêu quý. Đã đến lúc Dương phải trải nghiệm nỗi đau đớn khi bị người mình tin tưởng và yêu thương rời xa, để thấm thía cảm giác mà Hùng đã phải chịu đựng vì Dương.
Trong khi đó, Hùng đã tìm được niềm hạnh phúc mới bên Đăng. Sự xuất hiện của Đăng đã lấp đầy những khoảng trống mà Dương từng để lại trong trái tim Hùng. Đăng không chỉ là người yêu mà còn là một người bạn đồng hành luôn thấu hiểu và biết cách an ủi Hùng mỗi khi cậu cần. Với Đăng, Hùng không bao giờ phải cảm thấy cô đơn. Cậu được yêu thương, được chăm sóc và quan tâm, những điều mà Dương chưa từng làm được.
Mỗi buổi tối, Đăng đều dành thời gian để dẫn Hùng đi dạo dưới những con đường yên tĩnh, nơi chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua những hàng cây. Đôi khi, họ cùng nhau đến một quán ăn nhỏ, thưởng thức những món ăn bình dị nhưng ấm áp, tạo nên những khoảnh khắc đời thường mà Hùng chưa từng cảm nhận trọn vẹn khi ở bên Dương. Đăng lắng nghe Hùng kể về những mơ ước dang dở, về những khó khăn và cả những tổn thương mà cậu đã phải trải qua. Chẳng bao giờ Đăng phán xét hay cắt ngang, chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt dịu dàng nhìn Hùng, như muốn nói rằng cậu sẽ luôn ở bên, bất kể điều gì xảy ra.
Hùng cảm thấy, ở bên Đăng, cậu không còn phải lo lắng mình có nói sai gì không, hay lo ngại mình có làm phiền đối phương hay không. Đăng không chỉ là một người yêu mà còn như một người bạn tri kỷ, một người đồng hành mà Hùng có thể thoải mái là chính mình. Khi đi bên Đăng, cậu chẳng cần phải giữ bất kỳ lớp vỏ bọc nào. Đăng hiểu và chấp nhận tất cả những điều thuộc về cậu, từ niềm vui cho đến nỗi buồn.
Với Hùng, sự hiện diện của Đăng là một sự bình yên dịu dàng, một thứ cảm giác an toàn mà trước đây anh chưa từng biết đến. Đăng không chỉ đem lại cho cậu niềm hạnh phúc mà còn giúp cậu vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân, từng bước chữa lành những vết thương mà Dương đã để lại. Đôi lúc, Hùng tự hỏi liệu tình cảm này có phải là một điều may mắn hay không, khi mà Đăng xuất hiện đúng lúc, vào thời điểm cậu cần nhất. Và hơn cả, Đăng không chỉ lấp đầy chỗ trống trong tim cậu mà còn giúp cậu dần dần lấy lại niềm tin vào tình yêu, vào bản thân.
Mỗi cử chỉ nhỏ nhặt của Đăng – cái nắm tay nhẹ nhàng, cái vuốt tóc đầy yêu thương hay chỉ đơn giản là ánh nhìn ấm áp – đều khiến Hùng cảm thấy trân trọng mối quan hệ này vô cùng. Đối với cậu, tình yêu không còn là những khoảnh khắc cháy bỏng hay đam mê như trước mà là một hành trình cùng nhau, là những khoảnh khắc bình dị nhưng ý nghĩa. Đăng đã dạy cho Hùng biết rằng tình yêu đích thực là sự chia sẻ, là sự kiên nhẫn và sự thấu hiểu, là cảm giác an tâm khi biết rằng có ai đó luôn sẵn sàng ở bên mình, cùng mình vượt qua mọi sóng gió.
Hùng không còn cảm thấy cô đơn khi ở bên Đăng, vì Đăng không chỉ lắng nghe mà còn thấu hiểu. Đăng luôn dành thời gian để trò chuyện, chia sẻ cùng Hùng những suy nghĩ, những tâm sự thầm kín. Điều này khiến Hùng nhận ra rằng mình không còn phải cố gắng để làm vừa lòng ai đó hay cố gắng thay đổi bản thân vì ai khác. Đăng yêu cậu vì chính con người cậu, với tất cả khiếm khuyết và sai lầm, và điều này khiến Hùng cảm thấy mình được yêu thương thật sự, cảm thấy trái tim mình được xoa dịu.
Thỉnh thoảng, khi ngồi yên lặng bên cạnh Đăng, những suy nghĩ thoáng qua trong đầu Hùng khiến cậu không khỏi ngậm ngùi. Hùng nghĩ lại về buổi tối định mệnh ấy, khi Đăng bất ngờ xuất hiện với chiếc ô giữa cơn mưa lạnh. Nếu Đăng không tìm thấy cậu khi cậu đang chìm trong nỗi buồn và tuyệt vọng, nếu Đăng không kiên nhẫn lắng nghe từng tâm sự đau đáu của cậu, liệu Hùng có tìm thấy con đường sáng hơn trong lòng mình? Có lẽ cuộc đời cậu sẽ mãi quẩn quanh trong bóng tối của quá khứ. Nhưng nhờ có Đăng, mọi thứ dường như trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Ở bên Đăng, Hùng cảm nhận được sự dịu dàng chưa từng có. Mỗi ngày, Đăng đem đến cho cậu một niềm vui mới, một chút bình yên khó tả. Đăng không chỉ là người yêu mà còn như một chốn nương tựa, một người bạn luôn đồng hành và không ngần ngại sẻ chia những khoảnh khắc buồn vui. Hùng cảm thấy mình được chữa lành từng chút một, và cậu không còn lạc lõng như trước. Tình yêu giữa họ không cần những lời hứa hẹn đao to búa lớn, chỉ đơn giản là sự thấu hiểu, là ánh mắt dịu dàng của Đăng luôn ở đó, như thể anh sẵn sàng đi cùng Hùng đến tận cuối con đường.
Nhưng chính sự bình yên này lại khiến Hùng thoáng chút lo lắng. Cậu từng trải qua đau khổ, từng đánh mất một người mà mình nghĩ sẽ ở bên mãi mãi. Tình yêu của Đăng ngọt ngào, nhẹ nhàng đến mức Hùng tự hỏi liệu đây có phải là bình yên trước cơn bão? Liệu có một ngày Đăng cũng rời xa cậu như cách mà người trước kia đã làm không? Nỗi lo ấy như một chiếc bóng mờ, dù Hùng cố gắng gạt đi nhưng đôi khi vẫn len lỏi trong tâm trí cậu, khiến cậu thoáng giật mình mỗi khi Đăng nhìn cậu với ánh mắt trìu mến.
Nhưng rồi, chỉ cần Đăng nắm lấy tay cậu, ôm cậu vào lòng, mọi lo lắng của Hùng dường như tan biến. Đăng không phải là một hứa hẹn hay là ảo vọng, mà là một hiện tại thật sự, một sự hiện diện mà Hùng có thể cảm nhận, có thể chạm vào. Đăng đã chứng minh bằng những hành động nhỏ bé, bằng sự quan tâm chân thành, rằng anh sẽ không bao giờ để Hùng phải chịu đựng sự cô đơn hay đau khổ. Đăng đã cho Hùng thấy rằng tình yêu không cần phải hoàn hảo hay rực rỡ, chỉ cần là tình yêu dịu dàng và chân thật là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip