Chương 23
Hùng nằm trằn trọc trên giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Lòng anh không khỏi rối bời khi nghĩ về Đăng và mối quan hệ của cả hai. Đăng đã cho Hùng rất nhiều: sự ấm áp, sự quan tâm, và cả cảm giác an yên mà trước đây Hùng chưa từng có. Đăng luôn công khai tình cảm với anh, giới thiệu anh với gia đình, người thân. Thế nhưng, với gia đình Hùng, anh chưa bao giờ dám nhắc đến Đăng. Anh chưa từng nói với cha mẹ về chuyện mình yêu con trai, chưa một lần đề cập đến việc mình đã chọn một con đường hoàn toàn khác so với kỳ vọng của gia đình.
Hùng biết, chỉ việc từ chối theo đuổi công việc mà gia đình anh đã định sẵn cũng đủ làm cha mẹ thất vọng, khiến quan hệ của anh và họ trở nên xa cách. Đối với Hùng, đó là một vết thương âm ỉ, một nỗi đau không dễ nguôi ngoai. Giờ đây, nếu như nói với gia đình về mối quan hệ với Đăng, liệu họ có chấp nhận được không? Có lẽ Hùng đang yêu Đăng thật lòng, nhưng cảm giác áy náy, sự giằng xé trong lòng khi không thể cho Đăng một vị trí đàng hoàng trong cuộc sống của mình khiến Hùng cảm thấy có lỗi. Đăng đã hy sinh rất nhiều, sẵn sàng chịu thiệt thòi để ở bên anh. Nhưng liệu quen anh, Đăng có đang chịu quá nhiều thiệt thòi?
Hùng hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn an mình. Nhưng sự đấu tranh nội tâm không ngừng lớn dần lên, khiến anh bứt rứt, tự hỏi liệu mình có đủ dũng cảm để một lần đối diện với cha mẹ, đối diện với kỳ vọng của gia đình, và sống thật với bản thân mình?
Bỗng tiếng tin nhắn bên mail vang lên, Hùng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lòng ngổn ngang những cảm xúc trái chiều. Thông báo từ công ty giải trí anh đã mong đợi từ lâu cuối cùng cũng đến, nhưng niềm vui không hề trọn vẹn như anh từng tưởng tượng.
Trước đây, khi cùng Dương nộp đơn vào công ty này, họ đã mơ về việc trở thành thực tập sinh, sát cánh bên nhau trên con đường chinh phục ước mơ. Cả hai đã lên kế hoạch cho một tương lai đầy hứa hẹn, cùng nhau vượt qua những thử thách. Thế nhưng, sau tất cả những gì đã xảy ra, Dương không còn là một phần trong cuộc sống của anh nữa. Nhận được lời mời từ công ty giờ đây khiến anh bối rối, chẳng biết nên vui hay buồn.
Lòng Hùng như bị chia cắt làm đôi. Một phần muốn cống hiến hết mình cho cơ hội này, vì đây là giấc mơ anh đã ôm ấp từ lâu. Là một người yêu nghệ thuật, Hùng luôn muốn được thể hiện bản thân, được làm những gì mình đam mê, và giờ đây cơ hội đó đã đến. Nhưng ngược lại, ký ức về những ngày tháng anh và Dương cùng nhau chuẩn bị cho buổi thử giọng lại ùa về như một cơn sóng mạnh mẽ, gợi lên nỗi đau vẫn còn chưa nguôi ngoai. Ngày ấy, hai người đã cùng nhau tập luyện không ngừng nghỉ, từng buổi tối cùng nhau ở phòng tập, động viên nhau vượt qua những khắt khe trong luyện tập. Dương đã thành công, và khi Hùng nghĩ rằng mình bị từ chối, nỗi buồn như một mũi dao đâm sâu vào trái tim anh.
Những kỷ niệm tươi đẹp cũng mang theo nỗi nhức nhối. Hùng lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ trong đầu. Anh không thể sống mãi trong quá khứ. Dù gì thì Dương cũng đã có cuộc sống mới của riêng mình, và Hùng cũng cần phải tiến về phía trước.
Đầu óc anh quay cuồng với những câu hỏi: Liệu anh có nên chấp nhận lời mời từ công ty? Nếu nhận, anh sẽ phải đối diện với Dương. Hùng cảm thấy như mình đang đứng trước ngã ba đường, không biết chọn hướng nào. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình đơn độc giữa những người bạn bè thân thiết, giữa những ước mơ và thực tế khắc nghiệt.
Cuối cùng, Hùng hít một hơi thật sâu, quyết định không để nỗi sợ chi phối mình thêm nữa. Anh đã mơ về việc trở thành một nghệ sĩ, và giờ đây, cơ hội đó đang vẫy gọi. Dù gì thì, Dương cũng đã là quá khứ. Anh sẽ bước tiếp, sẽ tìm kiếm ánh sáng mới trong cuộc sống của mình. Hùng nhấn nút chấp nhận lời mời, trong lòng cảm thấy một chút nhẹ nhõm nhưng cũng đầy lo lắng cho những điều phía trước.
Nhưng khi Hùng chuẩn bị thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực, một dòng tin nhắn bất ngờ hiện lên từ một số lạ. Tim anh chợt nhói lên khi nhận ra đó là Dương. Một cảm xúc hỗn độn lại trào dâng, khiến anh không biết mình nên phản ứng thế nào. Tin nhắn đơn giản: "Có thể gặp nhau một chút không?"
Hùng lưỡng lự, nhưng điều gì đó trong lòng khiến anh cảm thấy cần phải gặp Dương. Có thể đây là cơ hội để giải quyết những mảnh ghép còn dang dở giữa họ. Anh nhắn lại: "Được."
Hùng và Dương ngồi trên băng ghế trong công viên, nơi họ từng hẹn hò rất nhiều lần khi cả hai chỉ có vài đồng trong túi. Mỗi lần đến đây, những kỷ niệm xưa lại ùa về trong tâm trí Hùng, khiến anh không khỏi cảm thấy nghẹn ngào. Công viên này như một chứng nhân cho những vui buồn trong tình yêu của họ. Hùng nhìn Dương, thấy cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn giữ được nét ngây thơ mà anh từng yêu mến.
"Em nghe nói công ty tuyển thêm thực tập sinh. Trong danh sách có anh đấy," Dương bắt đầu, giọng nói có chút lúng túng. Hùng gật đầu, cảm giác bối rối lướt qua trong lòng. Anh không biết Dương đến đây chỉ để nói về công việc hay có lý do khác.
"Anh sắp bắt đầu một chương mới trong sự nghiệp. Cảm ơn em vì đã đến chúc mừng," Hùng đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, mặc dù những ký ức đau thương vẫn còn đó.
Dương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. "Anh xứng đáng với điều đó. Em thực sự muốn thấy Hùng sống tốt. Dù đã chia tay, nhưng Hùng vẫn có một vị trí đặc biệt trong lòng em." Câu nói ấy khiến Hùng chột dạ. Anh biết Dương vẫn còn lưu luyến quá khứ, nhưng anh không muốn mình chỉ là một mảnh ghép của hồi ức.
"Dương, em...," Hùng ngập ngừng, tâm trạng rối bời. "Chúng ta đã từng rất hạnh phúc, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác." Giọng Hùng trầm xuống, nỗi đau lại dâng lên trong lòng.
"Đúng, em biết," Dương thở dài, ánh mắt như đang tìm kiếm điều gì đó trong không gian. "Nhưng em không thể nào quên được những gì đã qua. Dù sao thì, chúng ta cũng có thể làm bạn, phải không?" Dương thốt ra câu hỏi với hy vọng rằng Hùng sẽ chấp nhận.
Hùng nhìn thẳng vào mắt Dương, sự kiên quyết trong ánh nhìn của cậu khiến anh do dự. "Có lẽ," anh trả lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng nề. "Anh muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu, như những người bạn tốt của nhau, nhưng liệu có quá muộn không?"
"Không bao giờ là quá muộn," Dương lắc đầu, "Nhưng em cũng hiểu rằng quá khứ không thể trở lại. Em đã sai và không thể quay về như xưa, nhưng nếu có thể, em muốn nhìn thấy Hùng hạnh phúc và đứng bên cạnh cổ vũ anh."
Một khoảnh khắc im lặng bao trùm họ. Hùng biết Dương đang nói thật lòng, cảm xúc trong anh cũng nhẹ nhàng hơn khi bước chân vào nơi đầy ấp kỷ niệm của cả 2 như vậy. Có thể, đây chính là khởi đầu cho một mối quan hệ mới giữa họ, không còn tình yêu nhưng vẫn là sự tôn trọng và tình bạn.
"Được," Hùng gật đầu, cảm thấy một chút hy vọng dần trở lại trong lòng. Họ có thể không còn là người yêu, nhưng ít nhất, họ vẫn có thể là bạn của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip