Chương 91: DuongKieu (24)
Từ lúc nào chẳng rõ, Dương nhận ra ánh mắt mình luôn hướng về Kiều. Những cử chỉ nhỏ nhặt của em, từng nụ cười, từng cái liếc mắt đều khiến lòng anh rung động một cách khó tả. Nhưng điều làm anh bối rối nhất chính là cảm giác ấy – nó không đơn thuần là tình thương dành cho một người bạn trong nhóm, nhưng cũng chẳng rõ ràng để anh gọi tên là tình yêu. Dương thương cả nhóm, yêu quý từng người, nhưng với Kiều, mọi thứ lại trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
Chẳng thể trách anh được. Cả đời Dương đã từng yêu ai, cũng chưa từng được ai yêu đúng nghĩa. Thứ gọi là tình yêu, với anh, chỉ như một khái niệm xa vời, một điều mà người khác có, còn anh chỉ đứng ngoài nhìn. Vậy nên, khi Kiều bất ngờ thổ lộ rằng em yêu anh – là một tình yêu đúng nghĩa, không phải thứ tình thương đơn thuần – Dương không biết phải làm gì ngoài việc lúng túng.
Anh không chắc lòng mình. Tình cảm dành cho Kiều có đủ sâu sắc để gọi là yêu? Hay đó chỉ là một sự gắn bó thân thiết vượt quá tình bạn? Anh sợ bản thân mình không thể đáp lại tình cảm của em một cách trọn vẹn, lại càng sợ khiến em đau lòng vì sự do dự của mình. Cuối cùng, anh chỉ có thể trả lời em bằng một lời từ chối nhẹ nhàng: "Anh xem em như đứa em mà mình yêu quý."
Dương tưởng rằng mọi thứ sẽ ổn. Nhưng rồi, khi thấy Kiều cùng Negav thân mật, trái tim anh bất giác quặn lên. Anh không hiểu nổi cảm xúc của chính mình. Là ghen? Là tiếc nuối? Hay là sự nhận ra muộn màng?
Hình ảnh Kiều cười với người khác, ánh mắt em sáng lên một cách rạng rỡ, nhưng không phải vì anh, khiến lòng Dương đau đớn đến kỳ lạ. Anh muốn chạy đến, muốn níu lấy em, muốn giữ em lại bên mình. Anh muốn là người được ôm lấy em, được cảm nhận sự dịu dàng và ấm áp ấy. Anh muốn là người duy nhất em cần.
Và rồi, nụ hôn bất ngờ mà Kiều trao cho anh khiến thế giới của Dương như ngừng lại. Đôi môi mềm mại, hơi thở ấm áp, và ánh mắt chân thành của em mang đến cho anh một cảm giác lạ lùng đến khó tả. Nhưng thay vì đáp lại, anh chỉ đứng đó, cứng đờ như một bức tượng. Không phải vì anh không muốn, mà vì nỗi lo sợ vô hình đè nặng trong lòng.
"Liệu mình có xứng đáng với em không?"
"Liệu mình có làm em thất vọng không?"
Những câu hỏi ấy xoáy sâu vào tâm trí, giam cầm anh trong sự bất động.
Thế nhưng, trái với sự bất an trong lòng, Dương nhận ra rằng đây là nụ hôn mà anh cảm thấy trọn vẹn nhất từ trước đến giờ. Nó không giống những lần hời hợt trước kia – thứ cảm xúc thoáng qua, để rồi biến mất. Nụ hôn này sâu sắc, dịu dàng, và đầy ý nghĩa. Trong khoảnh khắc đó, Dương nhận ra rằng đây chính là tình yêu. Lần đầu tiên trong đời, anh thực sự hiểu được tình yêu là gì.
Nhưng khi đôi môi Kiều rời xa, sự im lặng của anh đã nói lên tất cả. Ánh mắt Kiều đầy tổn thương, em cười gượng gạo như để che giấu nỗi đau đang trào dâng. Dương muốn níu em lại, muốn nói rằng "Anh cũng yêu em", nhưng những lời ấy nghẹn cứng nơi cổ họng, không thể thốt ra.
"Mình đã làm tổn thương người mình yêu mất rồi," anh cay đắng nghĩ.
Từng giây từng phút sau đó, Dương chỉ biết chìm trong cảm giác hối hận. Anh muốn Kiều hiểu rằng lòng anh rối bời không phải vì em không đủ quan trọng, mà vì anh không biết cách yêu một người. Anh muốn nói với em rằng anh đã trân trọng từng khoảnh khắc bên em, rằng nụ hôn ấy đã làm tim anh rung động mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì trước đây. Nhưng liệu bây giờ có quá muộn không?
Dương bước vào căn nhà quen thuộc, nơi mà sự im lặng luôn là người bạn đồng hành mỗi khi anh trở về. Bóng đèn vàng hắt lên những mảng tường cũ, không gian đơn sơ nhưng đủ khiến lòng anh trĩu nặng. Dẫu hôm nay có những giây phút rung động cùng Kiều, cuối cùng, anh vẫn quay lại với thực tại – một mình đối diện với nỗi cô đơn.
Anh ngồi xuống bàn làm việc, nơi những nốt nhạc dang dở còn nằm im trên trang giấy. Cảm xúc từ cuộc trò chuyện với Kiều dường như vẫn còn đọng lại trong tim anh, vừa dịu dàng, vừa day dứt. Không hiểu sao, anh cảm thấy mọi thứ như thôi thúc mình phải làm gì đó – không phải để quên đi, mà để khắc ghi.
"Mình muốn lưu giữ khoảnh khắc này, muốn nói ra cảm xúc mà mình chẳng thể thốt lên với em."
Bàn tay Dương chạm vào cây đàn guitar cũ, những phím đàn bắt đầu vang lên những giai điệu đầu tiên. Từng đoạn ký ức lướt qua trong tâm trí: ánh mắt Kiều, nụ cười của em, và cả những giây phút im lặng đau lòng giữa hai người. Lời bài hát tự nhiên đến kỳ lạ, như thể nó đã luôn ở đó, chỉ chờ anh chạm vào.
Cả đêm, Dương không rời khỏi chiếc ghế. Từng nốt nhạc, từng câu chữ dần được hoàn thiện, khắc họa trọn vẹn cảm xúc anh dành cho Kiều – sự lạc lõng, nỗi khao khát, và cả hy vọng mong manh. Đến khi anh đặt bút viết dòng cuối cùng, ánh bình minh đã len lỏi qua ô cửa sổ.
Ca khúc mang tên "Mất Kết Nối" – một bản ballad trầm buồn nhưng đầy cảm xúc. Đây không chỉ là câu chuyện của anh, mà còn là lời thú nhận thầm lặng gửi đến Kiều, một cách để anh bày tỏ những điều mà ngôn từ không đủ sức truyền tải.
Dương nhìn bản nhạc hoàn chỉnh trước mặt, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh mỉm cười nhẹ, không phải vì tự hào, mà vì trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy mình đã làm được một điều ý nghĩa.
"Đây có phải là hạnh phúc cuối ngày hôm nay không?"
Dương tự hỏi, nhưng rồi chẳng cần câu trả lời. Với anh, việc sáng tác ca khúc này không chỉ là để lấp đầy nỗi cô đơn, mà còn là cách để giữ lấy một phần của Kiều trong tim mình. Và có lẽ, ở đâu đó, trong từng giai điệu, Kiều cũng sẽ cảm nhận được tình cảm của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip